Thần Yêu Lục

Chương 8




Edit: Tiểu Khánh

Người người đều nói thiên giới tốt, mấy ai biết thần tiên phiền não ra sao.

Chuyện kể rằng lúc hỗn độn sơ khai, hai đạo huyết âm dương chia ra hóa thành Câu Trần và Phượng Hoàng, Câu Trần chính là Thiên Tôn Ty Mậu. Trong mệnh của Thiên Tôn Ty Mậu có kiếp nạn, cần xuống nhân gian làm phàm nhân một đời. Thế là y liền biến thành một vị vũ giả* của Vân Thiều phường kinh thành, người ta gọi là Cửu Gia.

(*Vũ giả: người múa.)

Một hôm, người của Vân Thiều phường vào cung biểu diễn, Thiên Tôn Ty Mậu gặp một vị nam tử…

Hôm nay vốn không phải ngày lễ mừng gì, nhưng trong hoàng cung lại náo nhiệt nghỉ triều. Nửa tháng trước, Đại Chu đánh Hung Nô đại thắng một trận, hoàng đế mừng rỡ, hạ lệnh muốn thưởng cho chiến sĩ ra trận. Tướng quân dẫn quân chính là Ngụy Vương Phó Lan Quân em trai của hoàng đế. Phó vương gia có thể nói là thanh niên tài tuấn, người trong thiên hạ đều rất ngưỡng mộ ca tụng hắn. Buổi tối hôm nay còn không phải là hoàng thượng bày yến tiệc trong cung, đón gió tẩy trần cho Vương gia hay sao?

Mấy ngày trước Vân Thiều phường đã nhận được thánh chỉ, tối nay vào trong cung biểu diễn.

“Nhắc tới Vân Thiều phường thì đó chính là phường ca múa đệ nhất thiên hạ. Con gái trong phường ai ai cũng xinh đẹp như tiên nữ, đặc biệt là đại đương gia Tô Mộng Nương, có thể nói là quốc sắc thiên hương đấy, so với Tây Thi Điêu Thuyền còn đẹp mắt hơn, đáng tiếc lần này nàng không tới, là nhị đương gia Vân Thiều mang người tới.”

“Nhị đương gia là nhân vật thế nào vậy?”

Thái giám cung nữ trong cung rất lâu chưa được ra ngoài, nên thích mấy chuyện lý thú ngoài cung. Tiểu thái giám đứng trên bậc thang nhìn những người khác tò mò như thế, trong lòng liền tràn trề đắc ý, nói tiếp.

Nhị đương gia của Vân Thiều phường là Tô Cửu, em ruột của Tô Mộng Nương, cũng chính là người đàn ông duy nhất trong phường, người ta gọi là Cửu Gia. Kỹ thuật múa của Cửu Gia là đệ nhất Vân Thiều phường, lại có tướng mạo rất đẹp. Nghe đâu những người từng nhìn y múa đều giống như bị câu hồn, không ít thiếu gia tiểu thư vương công quý tộc đều ngày đêm xếp hàng ở cửa phường ca múa chờ y biểu diễn. Đáng tiếc Cửu Gia qua tuổi nhược quán thì chưa từng múa lại, chỉ ở Vân Thiều giúp chị y thu xếp việc làm ăn.

Thái giám cung nữ nghe thế đều sửng sốt – Cửu Gia này giống tiên nhân trong truyền thuyết, tuy còn chưa thấy, đã khiến họ thần hồn điên đảo.

Bọn hạ nhân bên này bàn tán ào ào về Cửu Gia, Cửu gia bên kia thì một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có. Sáng sớm hôm nay y đã dẫn người Vân Thiều phường vào đợi trong cung, bận trong bận ngoài khiến y cực kỳ mệt nhọc. Thế nhưng mắt thấy buổi biểu diễn sắp bắt đầu, nhạc công lại không thấy bóng dáng đâu.

“Tìm được nhạc công chưa?”

Tiểu tỳ nữ mặt tàn nhang lắc đầu.

Cửu Gia thở dài, đúng là càng bận càng loạn. Yến tiệc hôm nay quan trọng như thế, nếu xảy ra chuyện sai lầm, đầu của toàn bộ Vân Thiều phường y còn không phải sẽ chuyển nhà hay sao?

“Bỏ đi, để ta đánh đàn.” Y nhận đèn trong tay tỳ nữ, nói Tiểu Tước Nhi, ngươi giúp ta xem mọi người trước, một lát nữa ta sẽ trở lại.

“Nô tỳ tuân mệnh.”

Y lên xe ngựa lấy cầm, chạy trở về.

Vào thu, ban đêm sẽ lạnh hơn, vậy mà người y ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi vào người hơi thấu xương. Đến một góc ngoặt, trước mặt chợt đụng phải cái gì, y lảo đảo vài bước về phía sau, tay không vững, cầm liền rơi xuống đất. Không để ý bị đụng đau, y vội vã nhặt cầm lên nhìn, sắc mặt nháy mắt khó coi hẳn.

Cầm đứt mất một dây.

Nguy rồi!

Cửu Gia vốn đang bực, vừa vặn người này xô phải, xô cả lửa giận của y ra ngoài, ngẩng đầu lên liền gay gắt trách mắng người nọ. Người nọ bị Cửu Gia dạy bảo hơi lơ mơ, sửng sốt cả buổi mới bắt đầu xin lỗi.

“Ta đền ngươi một cây cầm nhé!” Trên mặt người kia hối hận, trong giọng nói lại càng đầy áy náy. Hắn nói tiên sinh đừng giận, đều là lỗi của ta, ngài muốn ta đền cái gì cũng được.

Nghe hắn nói vậy, Cửu Gia hơi nguôi giận, y thoáng quan sát người đàn ông trước mắt một chút. Mặc quần áo thuần trắng, thoạt nhìn ngờ ngệch ngốc nghếch, có lẽ là gia bộc của vị quan thần nào.

… Bản tôn sao phải nổi giận với một phàm nhân?

Người đàn ông bị y nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng – vừa rồi khi hắn thấy rõ mặt Cửu Gia liền ngây dại, bây giờ Cửu Gia nhìn chằm chằm hắn thế này, lại càng giống bị lông chim quét qa cả người, gương mặt nóng lên.

Cửu Gia cũng không có tâm trạng nghĩ đến việc này. Một phàm nhân thôi mà, gây khó dễ cũng không phải, huống hồ người này đã nói xin lỗi thành khẩn như thế, nếu y truy cứu, chính là tổn hại đến uy nghiêm của Thiên Tôn Ty Mậu y.

“Ôi, miễn đi.” Cửu Gia ôm cầm đứt: “Lần sau đụng phải đạt quan quý nhân nào, có lẽ ngươi sẽ không tốt số thế này, mau về đi.”

“Nhưng cây cầm này…”

Còn chưa nói xong, Cửu Gia đã đi xa.

Người đàn ông kia đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười. Hắn giơ cánh tay lên, khẽ ngửi ống tay áo.

Người kia để lại mùi hương hoa nhài.

“Chủ nhân, ngài trở lại rồi!” Tiểu Tước Nhi vừa thấy Cửu Gia liền kéo tay áo y, nói đến lượt Vân Thiều phường chúng ta biểu diễn, nhưng không có nhạc công, không thể lên sân khấu, hoàng thượng và các vị đại thần đều chờ đến sốt ruột rồi.

Cửu gia suy nghĩ một chút, ném cây cầm đứt dây trong tay xuống đất: “Nói với người của chúng ta, tối nay không cần lên sâu khấu biểu diễn.”

“Hả?” Tiểu Tước Nhi bị câu này của y dọa sợ không nhẹ, lắp bắp nói, chủ nhân giờ không phải lúc đùa giỡn đâu!

“Ta đương nhiên không nói giỡn.” Y cười cười với Tiểu Tước Nhi, nói lát nữa ta sẽ tự mình lên sân khấu.

Lần này Tiểu Tước Nhi hoàn toàn bị dọa sợ.

Phó Lan Quân cũng không muốn tham gia yến tiệc – hắn không thích ăn uống linh đình, ca múa phồn hoa trong hoàng cung, luôn khiến hắn có cảm giác mình là một con chim hoàng yến, chỉ là một thứ đồ chơi lộng lẫy. Nhưng hoàng huynh thiết yến, hắn lại không tiện từ chối, đành phải giả vờ tươi cười, nâng chén cùng các đại thần chúc mừng chiến thắng của hắn. Trong lúc không cẩn thận hắn đã vẩy rượu lên người, liền mượn cớ phải thay quần áo đi ra ngoài hít thở không khí.

Ai ngờ đụng phải người ta.

Người đàn ông đụng phải hắn một thân bạch y, trên người mang theo mùi hương hoa nhài. Hắn ngẩng đầu nhìn y, một đôi mắt long lanh ánh nước, duy chỉ có đôi môi mỏng kia mang theo chút lạnh nhạt.

Hắn lập tức nhìn đến ngây người.

Thiên hạ lại có người đẹp đến thế…

Không biết đây là công tử nhà ai…

Quay lại yến tiệc, rất lâu vẫn chưa thấy vũ nữ biểu diễn đến, mọi người tất nhiên là sốt ruột. Giọng của Hoàng đế hơi giận: “Đây là chuyện gì! Hôm nay trẫm mở tiệc chiêu đãi hoàng đệ, sao dám xảy ra sự cố lớn thế này!”

Thái giám bên cạnh lập tức nói bệ hạ bớt giận, nô tài gọi người đi xem sao.

Cửa phòng tiệc đột nhiên mở ra, mùi hương hoa nhài nhàn nhạt theo gió bay vào. Tay đang bưng ly rượu của Phó Lan Quân chợt ngừng, hắn ngẩng đầu.

“Là ngươi?!!”

Hắn không khỏi kêu thành tiếng, người kia lại chỉ lãnh đạm liếc mắt một cái về nơi này.

Thái giám mở miệng, hỏi người tới là ai.

Y cúi người quỳ xuống: “Thảo dân là người của Vân Thiều phường, hôm nay đặc biệt đến hiến nghệ, chúc mừng chúng ta đại thắng Hung Nô, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Phó Lan Quân cả kinh trong lòng – thì ra là người của Vân Thiều phường…

… Người đàn ông duy nhất của Vân Thiều Phường?!

Lời này của Cửu Gia nói rất khéo léo, hoàng đế nghe xong liền cười ha hả: “Lời này trẫm thích nghe. Nhưng mà Vân Thiều phường không phải chỉ có nữ nhân thôi sao?”

“Bệ hạ có chỗ chưa biết, Vân Thiều phường là vũ phường đệ nhất thiên hạ, mà vũ kỹ đệ nhất trong phường lại thuộc về người đàn ông duy nhất trong Vân Thiều.” Nhìn về phía Cửu Gia, Phó Lan Quân cười hệt như ánh bình minh: “Các hạ chính là Nhị đương gia Cửu Gia của Vân Thiều phường phải không?”

Nghe thấy hai chữ “hiền đệ” (?), Cửu gia nghiêm mặt lại một chút. Y hành lễ với Phó Lan Quân, nhẹ giọng nói, vương gia khen lầm rồi.

Thảo dân chẳng qua biết một chút tài mọn, đệ nhất trong phường thì không dám nhận.

Phó Lan Quân cười hai tiếng: “Có điều bản vương nghe nói Cửu Gia từ lâu không thi triển vũ kỹ nữa, hôm nay không biết vì sao lại tự mình hiến nghệ?”

“Hôm nay là ngày long trọng của Đại Chu ta, thảo dân đương nhiên phải tự mình hiến nghệ.”

“Hửm?”

Cửu Gia cười, nói vương gia đại thắng Hung Nô, giữ gìn lãnh thổ non sông ta, bệ hạ có lương tướng như vậy, quân minh thần hiền, các nước tứ phương đều thần phục Ngô hoàng, tất nhiên là một hồi thịnh thế.

Y lại khom lưn về phía hoàng đế, nói bệ hạ là minh quân một đời, bách tính quy thuận, hôm nay bày tiệc, vậy hôm nay chính là ngày long trọng.

“Vậy nên thảo dân hôm nay đặc biệt hiến vũ, chúc mừng bệ hạ thịnh thế phồn hoa, vương triều họ Phó thiên thu vạn đại.”

“Nói rất hay!” Hoàng đế vui mừng, đại thần bên dưới cũng mau chóng phụ họa: “Vậy hãy mau bảo nhạc công lên đi, trẫm và các khanh cũng muốn được nhìn thấy phong thái của tiên sinh.”

“Bệ hạ, điệu múa hôm nay thảo dân mang đến là múa kiếm, không cần phối nhạc.”

“A?”

Y xoay người nhìn về phía Phó Lan Quân, giọng nói êm dịu như dòng suối xanh trong, uốn lượn bên tai hắn.

“Có thể mượn bội kiếm của vương gia dùng một lát được không?”

“Đương nhiên!”

Nhận bội kiếm, Cửu Gia rút vỏ kiếm ra. Mũi kiếm hiện lên hàn quang, chiếu sáng đôi mắt Cửu Gia. Khóe miệng y cong lên, lập tức múa mấy đường kiếm. Tĩnh như xử nữ, động như thỏ phi, thân hình linh hoạt, bạch y phấp phới, lúc đi như sấm vang chớp giật, lúc ngừng như biển sông tụ sóng*.

(*Nguyên văn: 来如雷霆收震怒, 罢如江海凝清光. Hai câu của Đỗ Phủ trong “Quan công tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành”.)

Tất cả mọi người có mặt đều bị mê hoặc, ánh mắt nhìn chăm chú vào Cửu Gia. Phó Lan Quân càng si mê, đợi Cửu Gia thu kiếm, hắn là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay khen hay.

“Điệu múa này của Cửu Gia thật sự vô cùng tuyệt vời, trong nhu mang theo cương, vừa phóng khoáng hào hiệp như tiên nhân, lại vừa giống như tiếng chống trận cùng vang trên chiến trường. Không hổ là vũ giả đệ nhất thiên hạ, bản vương thực sự bội phục!”

“Vương gia quá khen.”

“Chà, hiền đệ nói không sai.” Hoàng thượng cũng tán thưởng có thừa đố với Cửu Gia, nói danh hiệu vũ giả đệ nhất thiên hạ này, không phải tiên sinh thì không thể là ai khác.

Cửu Gia quỳ tạ ơn hoàng đế, sau đó đứng dậy. Y đi tới trước mặt Phó Lan Quân, hai tay trình kiếm lên, cười nói: “Đa tạ vương gia ban kiếm.”

Nụ cười này giống như làm phép, khiến Phó Lan Quân rất lâu cũng không quên được.

Tóc mai tựa dao cắt, mày như mực họa, mặt tựa cánh đào, mắt như thu thủy. Cho dù là lúc tức giận, thần sắc bên ngoài cũng giống như tỏ vẻ tươi cười, chứa đựng tình thâm*.

(*Nguyên văn:虽怒时而若笑, 即瞋视而有情, hai câu tả về tinh thần của Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.)

Hắn để ý đến Cửu Gia.

Cửu Gia múa một màn trên cung yến, sâu sắc đến mức được cả hoàng thượng tán thưởng. Chuyện này lan truyền trong bách tính, càng mang theo màu sắc truyền kỳ. Mọi người đều nói Cửu Gia của Vân Thiều phường là thần tiên hạ phàm, một điệu múa làm động lòng người, vô cùng đẹp đẽ.

“Ta thấy nửa năm sau người đứng chờ ở cửa Vân Thiều phường để xem phong thái của đệ chỉ có nhiều lên, chứ không thể ít đi được!” Đứng bên cạnh cửa sổ gác nhỏ lầu hai, Tô Mộng Nương vừa nhìn đoàn người chen chúc dưới lầu, vừa phe phẩy quạt tròn trong tay: “Tiểu Cửu Tử à, có muốn kiếm thêm chút vốn liếng không, tỷ tỷ mở cho đệ một buổi biểu diễn riêng?”

Cửu Gia vừa nghe thế, nước uống vào thiếu chút nữa sặc. Y vội vàng từ chối, nói lão tỷ ít chê cười đệ thôi, thật ra đệ qua nhược quán đã không lên sân khấu nữa.

“Vậy sao lần này đệ lại múa?”

“Còn không phải là vì chữa cháy à? Lẽ nào để đệ nhìn một trăm mười hai miệng ăn của phường bị nghe lệnh trừng phạt?” Cửu Gia cầm một quần cờ đen lên: “Hơn nữa, đệ múa cũng đâu có đẹp đến thế. Chỉ là bên ngoài lan truyền kỳ diệu lên thôi.”

Phàm nhân tất nhiên đều rất thích thổi phồng dù chưa từng thấy việc đời.

“Dù nói thế nào, đệ lần này cũng đã lập công lớn.” Tô Mộng Nương từ trước đến nay luôn cưng chiều em trai. Nàng ngồi xuống cạnh Cửu Gia, nói mấy hôm nay có mấy tiểu thư nhà thương gia tới cầu thân, ta đã nghĩ giúp đệ, cảm thấy có vài vị cũng không tệ lắm.

Đệ năm nay cũng đã hai mươi lăm, nên thành gia rồi. Người trong phường chúng ta dù sao cũng là bán nghệ, thân phận thấp hèn, có thể cùng chung quãng đời còn lại với người tốt là việc hiếm có.

“Lão tỷ, lời này của tỷ không đúng rồi.” Cửu Gia đặt quân cờ trong tay xuống, thế nào là bán nghệ?

Người của Vân Thiều phường ta, ai cũng dựa vào bản lĩnh thực sự của mình để mưu cầu kiếm sống. Không trộm cắp, không lừa gạt, sao lại thua kém một vài người khác?

Tô Mộng Nương biết cậu em trai ngoan của nàng lại nổi cái tính ngang bướng lên rồi, đành bất đắc dĩ cười, nói được được, người của phường chúng ta, đều là người tốt nhất thiên hạ.

“Vốn chính là thế!” Con cờ bị ném vào trong hộp gỗ đàn, Cửu Gia đứng dậy: “Đệ đi xem giáo phường luyện tập thế nào.”

Từ trong phòng Tô Mộng Nương đi ra, Cửu Gia tới hậu viện. Tiểu Tước Nhi đang ngồi trên thềm đá, vừa thấy y đến liền chạy tới.

Cửu Gia cười cười với nàng” “Tìm được nhạc công rồi à?”

“Chưa ạ.”

“Vậy sao…”

Cửu Gia hiển nhiên hơi thất vọng, điều này khiến Tiểu Tước Nhi rất khổ sở. Nàng vốn định giúp Cửu Gia, nhưng lại chẳng giúp được gì.

Sờ sờ đầu Tiểu Tước Nhi, Cửu Gia nói không sao, cũng không phải chuyện gì lớn.

“Chủ nhân…”

“Ngươi đi xuống trước đi.”

Đợi Tiểu Tước Nhi đi rồi, sắc mặt Cửu Gia ngưng trọng lại. Y tính toán trong lòng hồi lâu, rốt cuộc quyết định.

Xem ra đêm nay phải tự mình đi một chuyến.

Lúc Cửu Gia hạ phạm, được thiên đế khoan dung, không xóa trí nhớ y, nhưng hủy đi một phần pháp lực, chỉ đến giờ tý mỗi đêm mới khôi phục được ba phần. Thượng đế sợ y chịu khổ sở ở nhân gian, đặc biệt phái Ngọc Kỳ Lân hạ phàm làm nhạc công bảo vệ bên cạnh y. Ai ngờ Ngọc Kỳ Lân này dây dưa với một con xà yêu, thần tiên không thể tùy ý sinh tình, huống chi còn là một con xà yêu. Thượng đế giận dữ, muốn giết Ngọc Kỳ Lân, nhờ có Cửu Gia xin tha, mới bảo vệ cho hắn một mạng. Ai ngờ thằng nhãi này lại nhân lúc cung yến trốn đi.

Đúng là phiền phức.

Ngọc Kỳ Lân trốn khỏi tay Cửu Gia, Cửu Gia đương nhiên muốn tự tay bắt hắn về, giao lại cho thượng đế.

Rừng trúc trong núi nhuộm thành màu mực dưới ánh trăng, côn trùng bên cạnh râm ran như mưa phùn. Một thân ảnh màu trắng hành tẩu trong bóng đêm lạnh lẽo, y duỗi tay ngưng tụ một cỗ tiên khĩ trên đầu ngón tay, cẩn thận phân biệt những động tĩnh rất nhỏ xung quanh.

Một con chim oanh bay lên, đỗ ở đầu cành trúc.

Cửu Gia nhìn quanh bốn phía, sau đó mở miệng.

“Nếu đã đến, thì ra ngoài đi.”

Một luồng kim quang ngưng tụ trước mắt Cửu Gia, ánh sáng từ từ tỏa rộng, một lát sau xuất hiện hai bóng người. Ngọc kỳ lân che chở xà yêu sau lưng, vẻ mặt mang địch ý. Hắn nói, tiểu tiên có tội, xin Thiên Tôn đại nhân hãy bỏ qua cho Tiểu Xà.

“Yên tâm, bản tôn sẽ không làm hại con rắn đực kia.” Vừa nói vừa liếc Tiểu Xà một cái, xà yêu kia lại trốn vào phía sau Ngọc Kỳ Lân.

Nhìn về phía Ngọc Kỳ Lân, Cửu Gia mở miệng: “Ngọc Kỳ Lân, thượng đế muốn xử phạt ngươi, là bản tôn xin cho ngươi mới bảo vệ được ngươi không bị thiên phạt. Ai ngờ ngươi không biết hối cải, lại dám chạy trốn để lén lút gặp gỡ xà yêu kia. Nếu bây giờ ngươi quay về chỗ thiên đế thỉnh tội với bản tôn, bản tôn sẽ bảo đảm tiên vị cho ngươi.”

“Tiểu tiên đa tạ Thiên Tôn, nhưng tiểu tiên không cầu tiên vị, chỉ cầu có thể trường tương tư thủ* với Tiểu Xà.”

(*Trường tương tư thủ: sống cuộc sống không lo âu, được làm điều mình muốn với người yêu.)

Lời này hắn nói vô cùng thành khẩn, vẻ mặt lại kiên định, Cửu Gia cảm thấy đúng là một người rắc rối. Y sinh ra làm tiên, lớn lên ở thiên giới, từ trước đến nay luôn lãnh đạm với gút mắt ái tình. Việc chia rẽ người có tình quả thực tổn hại tiên đức, nhưng tùy tiện thả cho Ngọc Kỳ Lân với con rắn đực này ở cạnh nhau, còn chẳng phải để thượng đế ghi hận y mấy trăm năm?

Đã sớm nói đừng dính vào mấy chuyện bực mình này của thiên giới, sao ngươi còn không nghe chứ?!!

Đúng lúc này, xà yêu sau lưng Ngọc Kỳ Lân lại xông tới. Hắn nhe ra răng độc, bổ về phía Cửu Gia. Cửu Gia xoay người một cái, nổi giận, yêu nghiệt ngươi, lại dám đánh lén bản tôn!

Y ngưng tụ hàn khí trong cơ thể, hóa thành một thanh kiếm băng trong tay, đang muốn đâm về phía xà yêu, lại bị người khác ngăn cản.

Ngọc Kỳ Lân cũng làm phép, che trước mặt xà yêu.

“Ngươi tránh ra cho bản tôn!”

“Nếu Cửu Gia làm hại hắn, tiểu tiên cũng đành đắc tội!”

Một Ngọc Kỳ Lân nho nhỏ như ngươi cũng dám động thủ với bản tôn — trong lòng Cửu Gia nghĩ thế, nhưng dù sao pháp lực bây giờ của y cũng chỉ có ba phần. Ngọc Kỳ Lân và xà yêu hợp lại động thủ, y chỉ có thể gắng gượng ứng phó. Xà yêu kia quấn lấy hai chân Cửu Gia, thoáng cái kéo y ngã xuống đất, kiếm băng trong tay bị hất ra rất xa.

Đáng ghét!

“Người nào đang ở đó!”

Một giọng nam đột nhiên vang lên, Cửu Gia sửng sốt, theo âm thanh kia nhìn lại. Tuy bóng đêm mông lung, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng Cửu Gia cũng nhận ra người đó là ai.

Phó vương gia?!!

Phó Lan Quân nhìn về phía này, sau đó giơ cung lên.

Cửu Gia thầm nghĩ không ổn.

Xà yêu kia buông Cửu Gia ra, xông về phía Phó Lan Quân.