Tháng Chín Gió Về

Chương 8






Thẩm Mặc Lam vẫn luôn cảm thấy, nếu không vì Phong Vô Ngân, y sẽ cưới một cô nương hiền hậu, dịu dàng, có mấy đứa nhỏ duy trì dòng máu nhà họ Thẩm, mấy đứa nhỏ lớn lên một chút thì y có thể dạy võ công cho chúng, hoặc là dạy chúng viết chữ, đọc sách.

Y còn nhớ rõ y trăm phương nghìn kế khiến Tây Thi cô nương trong nhà bán đậu phụ ở trấn trên chú ý đến y khi y còn nhỏ, sau Tây Thi cô nương gả vào Kinh Thành thì y còn buồn ơi là buồn, chứng tỏ y thích nữ nhân.
Rồi năm mười sáu ấy, y bị Phong Vô Ngân cưỡng hôn, y bắt đầu mất hứng với nữ nhân, đồng thời lẳng lặng chú ý chàng thiếu niên tập võ cùng với y.

Y cực kì muốn khiển trách hắn, tự dưng lên cơn khiến y không còn hiểu nổi chính y nữa – kể từ lúc hắn cưỡng hôn y xong là chạy theo phụ thân hắn liền, phóng khoáng phất tay áo biến mất khỏi cuộc sống của y.
Ngay từ lúc còn nhỏ, y với hắn vẫn hay đi chơi với nhau.

Y còn nhớ rõ lần đầu y gặp hắn, ấy là vào một ngày cuối thu mát mẻ.

Thân hình hắn nhỏ con, e ấp sau lưng mẫu thân hắn.

Thớ vải mộc mạc trên người mẫu thân hắn cũng chẳng che lấp được gương mặt xinh đẹp của bà.
Sau này, khi tung hoành giang hồ, y mới biết, bà là Độc Tam Nương Mộ Vân khét tiếng muôn nơi.
Nhưng lúc nhỏ, hình như bà không mấy kiên nhẫn với hắn lắm.

Bà thường xách hắn về thẳng nhà, cả quãng đường chả buồn mở miệng nói chuyện với hắn.

Phong Vô Ngân bé nhỏ cũng quen với thái độ gay gắt của mẫu thân hắn, hắn chỉ cúi đầu, hiển nhiên không dám nhìn y.
Y cảm thấy quan hệ mẫu tử nhà hắn cứ là lạ thế nào.

Dù sao thì họ cũng là láng giềng nhà y trong tương lai gần.

Mẫu thân y cũng bảo có hàng xóm mới về, dặn y nhớ lễ phép chào hỏi người ta.

Y thấy hắn có vẻ nhỏ hơn y, đành tỏ vẻ già dặn:
– Ừm… huynh là Thẩm Mặc Lam, đệ tên gì?
Dường như hắn cũng không biết y sẽ chủ động chào hắn, hắn ngạc nhiên, tròn mắt nhìn y.

Lúc đó, y cảm thấy con ngươi hổ phách ấy trong trẻo, đẹp lắm.

– Phong Vô Ngân… – Hắn dừng một lát – Phong Vô Ngân trong “phong quá vô ngân”.
Họ Phong à, thật hiếm lạ, y thầm ghi nhớ cái tên này.
– Nhà ta gần nhau, nếu đệ chán thì cứ đến nhà huynh chơi.

– Dứt lời, y thấy y hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân y giao rồi, chuẩn bị rời đi.
Chợt có bàn tay nhỏ níu lấy tay áo y, y nhướng mày quay lại, không ngờ cậu nhóc thoạt trông nhút nhát này lại bạo dạn đến vậy.
– Bây giờ chơi với huynh luôn được không? – Đôi mắt long lanh của hắn nhìn y, khiến y chẳng nỡ nói câu chối từ.
Kể từ ngày đó, sau lưng y có thêm một cái đuôi nhỏ.

Y làm gì – hắn làm nấy, y đi đâu – hắn theo đó, dần dà, mọi người trên trấn đã quen với hình ảnh hai đứa nhỏ này cứ dính lấy nhau, còn trêu là hai đứa thân hơn của huynh đệ ruột thịt vậy.

Y vẫn lạnh nhạt, kiệm lời, hắn thường mỉm cười, hễ nghe y nói gì là hắn vui lắm, hắn còn cố ý kề tai hắn vào miệng y, thân thiết kiểu “anh em thân ái, tôn trọng lẫn nhau”.

Đối với ai, hắn cũng cười, y không quá quen với kiểu đối nhân xử thế này của hắn, y thấy hắn ra vẻ thôi.
Không sai, ra vẻ, y thấy hắn ra vẻ tách y với chúng bạn của y, y cũng không biết hắn nổi máu giữ y như giữ của tự bao giờ.

Chẳng hạn như y và hắn cùng đến chỗ ông đồ học chữ, đọc sách, bình thường hắn tủm tỉm cười hùa, hễ ai bắt chuyện với y là hắn lẳng lặng chen vào rồi lái chủ đề đến hắn.
Y biết hết, nhưng tính cách lạnh nhạt của y thấy cũng chẳng có vấn đề gì.

Chỉ là, lâu dần, y thấy mệt mỏi, chán nản.
Y bắt đầu nhớ những tháng ngày không có cái đuôi nhỏ này bám theo.
Thậm chí lòng y cũng tự thấy điềm gì bất ổn, y hơi lảng tránh ánh nhìn nóng bỏng của hắn.
Mãi đến cái hôm mà y vừa ra chợ mua đồ giúp mẫu thân y về, thì nghe người lớn trong trấn xì xào rằng phụ thân hắn muốn dẫn mẫu thân hắn lẫn hắn về nhà.

Y cũng từng gặp phụ thân hắn mấy lần.

Ông thường đến thăm mẫu tử nhà hắn, nhưng y không biết có một ngày hắn sẽ đi, y chỉ nghe hắn kể là mẫu thân hắn vẫn luôn đợi phụ thân hắn đón về.
Cuối cùng, sau mười mấy năm trời, ai cũng không ngờ ngày đó đột ngột xuất hiện.
Y cứ nghĩ y chẳng để tâm gì sất, chỉ là thiếu niên thì thiếu kiên nhẫn.

Hồi đó ngày nào hắn cũng tìm y để chơi bời, bỗng nay bặt vô âm tín, y mới đến nhà hắn xem hắn đi chưa.

Tầm này mặt trời xuống núi rồi, con người làm việc có giờ có giấc đàng hoàng như mẫu thân y đã ngủ.

Y rón rén trèo vào Phong trạch, thấy phòng hắn còn hắt ánh nến, y thở phào, hắn chưa đi.
Y chuẩn bị về thì nghe trong phòng y có tiếng nước chảy.

Y sửng sốt, không nhịn được, tiến lên, khẽ gõ cửa.
– Vô Ngân?
Bên kia cánh cửa im một lúc, rồi tiếng hắn vang lên:
– Mặc Lam à, đệ đang… Thôi, huynh vào đi.
Y do dự đẩy cửa, phát hiện hắn đang tắm khuya.

Trong thùng tắm là nước nóng bốc hơi hầm hập, kế bên có bồ kết để chung với cánh hoa thảo dược đã được nghiền sẵn và khăn lau.
Này thật lạ.

Hắn với y thường ra cái hồ gần trấn tắm chung, mẫu thân hắn không quan tâm hai đứa này có bị cảm hay không, còn mẫu thân y thỉnh thoảng sẽ đun nước cho hai đứa này tắm, nhưng cả hai chưa từng đụng vào mới món đồ phức tạp khi đi tắm của mấy cô nương như mấy thứ này.
Chưa kể, đây là lần đầu y thấy hắn tắm.
Do hơi nước mịt mù, y cũng không thấy rõ mặt hắn, bèn nói:
– Lần đầu huynh thấy đệ cầu kì đến thế.
Hắn im một chốc, rồi cười khổ:
– Chắc đệ sắp đi rồi, Mặc Lam.

Này là mẫu thân đệ chuẩn bị cho đệ, ấy cũng là lần đầu người quan tâm đến đệ nhiều như vậy.
Đi? Đi đâu… Nay y nghe người ta bảo Phong trang, cách đây không xa, nhưng y chưa từng nghe đến nơi này.
Y ngẫm một chút.
– Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.

Cũng tốt mà.

– Y chân thành an ủi hắn, dù sao y cũng muốn đi đây đi đó, làm này làm kia.

Hắn nghe vậy, mãi chẳng đáp y.
Y nói tiếp:
– Huynh không quấy rầy đệ nữa.
Y thấy tình cảnh này hơi lạ, trong bốn bức tường này, hắn đang tắm, y ngồi đợi, hắn lại chẳng nói gì, y không quen lắm.
Chợt hắn nói:
– Mặc Lam, huynh lại đây một chút.
Y tưởng hắn định nhờ y làm gì, nên y lại gần thùng tắm.

Không ngờ hắn đứng dậy, cơ thể trần trụi ấy dán vào người y, cánh tay hắn vòng quay cổ y.
… mấy chuyện trên chỉ diễn ra trong mấy giây, y còn chưa kịp phản ứng thì môi y truyền về xúc cảm ấm áp, kế đó là một vật mềm mại, ẩm ướt lướt qua miệng y, quấn lấy lưỡi y.

Y ngây người, cảm giác thân thể trần trụi, nóng bỏng kia uyển chuyển cọ vào người y, không biết có phải tại hơi nước hay không, y thấy nóng trong người.
Người gì mà trơn tuột như lươn.
Bỗng đầu y bật ra suy nghĩ này, khiến y sực tỉnh.
Y ra sức đẩy hắn ra, chẳng rõ đang tức hay thấy tởm, miệng y bảo hắn tránh xa y, đồng thời nói thẳng y không thích nam nhân.
Có lẽ y không thích thật, nhưng y không thể chịu đựng được một sự thật là thân dưới của y bật dậy, khiến y giấu đầu lòi đuôi, giọng điệu y càng lúc càng chán ghét.
Hắn không để ý gì, còn cười với y:
– Đệ thích Mặc Lam lắm… Lỡ đệ thích huynh thì huynh thích lại đệ luôn thì sao?
Y phẫn nộ đá cửa, bỏ chạy.

Khoảnh khắc ấy, y nghe hắn vụng về thủ thỉ:
– Đệ sợ đệ đi rồi, thì…
Hắn vẫn đi.
Y vẫn còn tức cái hành động bồng bột ấy của hắn.

Nói đúng hơn, y tức cái phản ứng của bản thân y.

Không ngờ hai hôm sau hắn đi thật, đến lời tạm biệt cũng chẳng thèm nói y.
Đoạn thời gian sau đó y chỉ còn có một mình, y không quen.
Suốt thời gian qua, đến chỗ ông đồ, qua sân tập, ngõ lớn ngõ nhỏ, dường như ai ai cũng thấy hắn với y như hình với bóng.

Thật ra y ghét cái việc hắn giữ y như giữ của.

Y cũng biết hắn âm thầm chen vào đám bạn của y, nhiều lúc hắn khiến y ngột ngạt.


Y từng nghĩ, nếu hắn không còn ở bên y thì y sẽ kết được thêm bao người bạn mới, hoặc y phóng khoáng một mình một kiếm, hành tẩu giang hồ, ân oán rạch ròi trong tương lai.
Nghĩ thế thôi.

Lúc hắn nghe mộng lớn của y, hắn cũng đáp hắn muốn lang bạt giang hồ với y.

Lúc hắn với y đang nằm trên bãi cỏ bên bờ sông, ngắm sao, quả là một đêm thích hợp để hoạch định tương lai.

Y hơi chống cự một chút, nhưng dường như đáy lòng y âm thầm chấp nhận một viễn cảnh như thế.

Dù sao thì tính y cũng mềm mỏng như mẫu thân y, an phận thủ thường.

Có biết bao năm của y trôi qua bên hắn, dù y chán, dù y mất kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn ở bên y, về sau hắn vẫn muốn tiếp tục ở bên y, y cũng không quá ghét.
Mười mấy năm y chỉ còn một người bạn duy nhất là hắn.

Y cứ ngỡ, trừ y thì hắn có nhiều bạn lắm, hắn có già dặn như ông cụ non giống y đâu.

Hắn luôn tỏ vẻ lêu lổng, vẻ ngoài thân thiện, tính cách dễ gần khiến ai cũng quý hắn, tiếc là hắn chỉ chơi với y.

Hễ hắn thấy các bạn không chơi với y nữa, hắn cũng lạnh nhạt với bọn họ, thoạt trông hắn đang cản các bạn giao lưu với y – người hắn thích nhất cả đời hắn.
Y từng thấy hắn kì quái.

Sau nụ hôn đêm đó, y đã hiểu.
Thì ra hắn vẫn luôn có suy nghĩ đó với y, khiến y muốn chiếm lấy hắn – không biết y học từ đâu.

Chỉ cần khống chế được ham muốn này, mọi chuyện đều dễ dàng hơn.
Sau khi y nghĩ thấu đáo hết thảy, hắn phóng khoáng bỏ đi, biến mất hoàn toàn.
Y giãy giụa vài ngày, bối rối tột độ.

Cuối cùng, y không nhịn được, quen đường quen nẻo chạy qua Phong trạch.

Rồi y thấy, trạch trống không chẳng còn ai, thậm chí đồ đạc trong trạch cũng không còn món nào.
Từ ấy, hắn không về nữa.
Sau một thời gian, y nhớ ngày đó hắn bảo hắn thích y, tấm thân ẩm ướt, nóng bỏng khiến y cũng muốn hôn lấy hắn, y nhớ hắn hẹn y cùng nhau lang bạt giang hồ, dính nhau như hình với bóng tựa thuở còn bé.
Suy cho cùng, âu cũng chỉ là một giấc chiêm bao, một cơn mộng mị..