Thăng Chức Toàn Diện

Chương 38




Ùng ục…ùng ục…

Viên Thiển chỉ còn lại chút oxy cuối cùng, ba tên này vẫn không hề có ý định thả anh ra.

Khó chịu quá…

Viên Thiển sặc nước, cái cảm giác kinh khủng đó!

Hai tiếng gõ cửa “Cốc cốc” vang lên.

Dạ Hàn đút tay trong túi đứng ở cửa.

“Đánh nhau ẩu đả trong trường, hệ thống Thiên Khuyết sẽ giữ im lặng. Nhưng nếu xảy ra tai nạn chết người…tất cả các cậu sẽ lập tức bị ném tới Trái Đất”

Giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Ba kẻ đờ ra, tên bị Viên Thiển đạp bụng lấy lại tinh thần trước nhất, mau chóng kéo Viên Thiển ra từ trong bồn nước.

“Khụ khụ khụ…khụ khụ…” Viên Thiển mất hình tượng ngồi bệt dưới đất, chỉ xém ho ra cả phổi.

Dạ Hàn không nhanh không chậm xé khăn giấy, cúi người đặt trên mặt Viên Thiển, sau đó nói với ba kẻ đang trợn tròn mắt kia: “Về sau nhớ kỹ tuân thủ quy tắc. Thiên Khuyết cho phép mọi người nghịch ngợm, nhưng không cho phép bất cứ ai phá hủy quy tắc của nó”.

Ba tên học sinh kia nhìn nhau, lập tức chạy biến.

Viên Thiển lấy khăn giấy lau khô nước, nói: “Cảm ơn”.

Dạ Hàn rất hứng thú nhìn anh: “Vậy mà lại mở chia sẻ luyện đề, anh thú vị thật đấy”.

Viên Thiển ngẩng đầu lên hỏi: “Hệ thống Thiên Khuyết không cho phép chia sẻ luyện đề à?”

“Làm gì có”. Dạ Hàn nở nụ cười, “Chỉ là mỗi nơi đều có quy tắc ước định mà thành, anh phá hủy quy tắc đó, sẽ có người tới dạy dỗ anh, cho đến khi anh tuân theo”.

Viên Thiển cởi áo khoác đồng phục, dùng sức vắt khô nước trên cổ áo.

“Nếu như tôi bị chúng dìm chết đuối, ai sẽ tới giữ gìn cái gọi là quy tắc?”

“Quan chấp hành sẽ tới, áp giải ba kẻ kia đi”

“Quan chấp hành? Bọn họ là con người ư?” Viên Thiển hỏi.

“Ừ, đúng thế. Bọn họ trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc ——nhân loại xuất sắc”

“Là nhân loại xuất sắc, hay là con dân đã bị hệ thống Thiên Khuyết tẩy não hoàn toàn?”

“Suy nghĩ của anh rất nguy hiểm”. Dạ Hàn nở nụ cười, xoay người rời đi.

Khi Viên Thiển xách áo khoác ướt tong tỏng đi ra, thì thấy Cảnh Thanh lo lắng chạy tới.

Úi, nhóc con bị dọa rồi!

“Viên Thiển! Viên Thiển!”

Giọng nói lo lắng trong trẻo của cậu vang vọng trên hành lang, lúc chạy tới ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, sau đó ôm lấy Viên Thiển.

“Ặc…”

Viên Thiển bị cậu ôm lảo đảo một cái, tí nữa ngã sấp mặt.

Má ơi…nhóc con Cảnh Thanh này rốt cuộc ăn gì mà lớn thế, tay chân lèo khèo tí nữa siết chết Viên Thiển!

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ! Nhẹ chút Cảnh Thanh…”

“Anh không bị gì chứ! Có sao không! Em nghe người ở lớp bên bảo Lương Ngạo Thiên sai người tới cho anh bài học! Là em không tốt, em không nên bảo anh chia sẻ luyện đề! Là em không có đầu óc!”

Viên Thiển vỗ lưng Cảnh Thanh, bất đắc dĩ nói: “Tôi chưa bị người Lương Ngạo Thiên sai tới đánh chết…trái lại sắp bị cậu ôm chết rồi…”

“A?” Cảnh Thanh vội vàng buông tay ra, dáng vẻ không biết làm sao, muốn nhìn xem Viên Thiển bị thương ở đâu, nhưng lại lo mình chạm anh đau.

Viên Thiển sờ đầu Cảnh Thanh: “Đề bài giảng cho cậu lần trước cậu đã hiểu chưa? Biết làm thế nào để thêm đường phụ không?”

“Biết”. Cảnh Thanh cúi đầu, ngoan ngoãn mặc Viên Thiển xoa đầu cậu.

Cảm giác này, giống như mình nuôi một bé cún con vậy.

Viên Thiển vốn định thu tay, nhưng mà tóc Cảnh Thanh vừa mềm lại bù xù, nhịn không được xoa nhẹ hai cái.

“Thật sự xin lỗi…” Cảnh Thanh gục đầu xuống.

“Xin lỗi cái gì chứ?” Viên Thiển buồn cười dùng ngón tay nâng cằm Cảnh Thanh lên, dự định xem nhóc con có phải lại muốn khóc không?

Khoảnh khắc này, cả người anh ngây ngẩn.

Bởi vì trong mắt Cảnh Thanh không có nước mắt, mà là sự quả đoán kiên nghị, hạ quyết tâm, không đạt mục đích không bỏ qua.

“Anh ơi?” Cảnh Thanh mở mắt ra hỏi.

“Khà khà, cậu thấy tôi giống mấy tên vô lại ở bên đường bắt nạt con gái xinh đẹp không?” Viên Thiển cười làm dịu không khí lúng túng.

“Được”. Cảnh Thanh trả lời.

“’Được’ cái gì?”

“Anh muốn bắt nạt em, vậy thì bắt nạt đi”

Trong mắt Cảnh Thanh đều là dáng vẻ “Em chỉ cho anh bắt nạt thôi”.

Xong đời, lại bắt đầu đau răng rồi.

“Bắt nạt cậu gì chứ! Đồ ngốc này!” Một tay Viên Thiển vắt đồng phục lên vai, tay kia khoác vai Cảnh Thanh, “Tôi từng nghĩ, Lương Ngạo Thiên tìm người tới xử tôi, chứng tỏ hắn sợ tôi chia sẻ luyện đề”.

“Cho nên?”

“Chuyện kẻ địch càng sợ, thì chúng ta càng phải làm đến cùng”

“Ừm!” Cảnh Thanh gật nhẹ đầu, bộ dáng “Anh nói gì cũng đúng”.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ khóc cơ, không ngờ lúc này cậu kiên cường phết”

“Anh không thích em rơi nước mắt, cho nên dù muốn khóc, em cũng phải nhịn”

“Này thì đúng. Nước mắt thì để lại cho đối thủ ——chúng ta phải cười nhìn chúng khóc”

Viên Thiển nghiêng mặt sang, cười một tiếng với Cảnh Thanh.

Cảnh Thanh bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt cậu nháy mắt nóng bỏng, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, lại tập trung nhìn Viên Thiển, miêu tả nét cười của anh, ngay cả đường cong nhỏ bé nhất cũng được ánh mắt cậu mơn trớn.

“Cảnh Thanh… Cậu đang nhìn gì thế?”

“Anh ơi…trước kia em thích máy bay giấy, chúng rất nhẹ…chỉ cần có gió là có thể bay xa”

“Sao tự nhiên lại nhắc tới máy bay giấy rồi?”

“Nhưng em cảm thấy so với máy bay giấy, em càng thích anh hơn ——gió không thổi anh đi, tự anh quyết định phương hướng của mình. Bởi vì anh có sức nặng, cũng không thuận theo”

Khoảnh khắc này, trái tim Viên Thiển như bị đối phương đâm trúng.

Trên thực tế, sức nặng của lý tưởng và kiên trì từng chút một bị bào mòn gần như không còn, thời gian và hiện thực khiến anh bất tri bất giác cúi mình.

“Tôi không tốt như cậu tưởng đâu”

“Anh có, chỉ là anh không biết thôi”

Viên Thiển không biết thật, Cảnh Thanh rõ ràng có dáng vẻ nhỏ yếu, nhưng mỗi lần nói về Viên Thiển, cậu lại kiên định như vậy.

“Nào, làm đề đi”. Viên Thiển nhịn không được, xoa đầu đối phương.

Mấy phút sau, tin tức “Viên Thiển mở chia sẻ luyện đề cả lớp” truyền khắp các ngõ ngách Thiên Khuyết III.

Vô số máy tính 3D mở ra, những học sinh hoàn toàn từ bỏ thi tháng, chuẩn bị chờ chết ôm quyết tâm “đập nồi dìm thuyền,” hoặc “lợn chết không sợ nước sôi” ngồi ở đó bắt đầu nghe Viên Thiển giảng hình học không gian.

Bởi vì đã là ngày luyện đề cuối cùng, độ khó của đề khó nhằn hơn dạng đề cơ bản trước đó không ít.

Cũng mặc kệ ra sao, so với phương thức dạy học lạnh như băng của hệ thống Thiên Khuyết, Viên Thiển càng nhân tính hóa hơn. Với cả anh sẽ dựa vào phản hồi của Cảnh Thanh để điều chỉnh cách giảng đề, cung cấp mạch suy nghĩ cho Cảnh Thanh, đây vừa khéo là thứ đám bạn học cần nhất.

Nghe, mọi người chờ đợi nhất chính là Cảnh Thanh nói mình không hiểu. Chỉ cần Cảnh Thanh không hiểu Viên Thiển sẽ giảng lại lần nữa, đổi góc độ giảng, mọi người cũng có thể hưởng lợi, nghe thêm mấy lần.

Lúc này Lương Ngạo Thiên đang đánh bóng lại nhận được tin Viên Thiển mở chia sẻ luyện đề cả lớp, nổi cơn thịnh nộ.

“Nó là thằng điên! Tuyệt đối là thằng điên! Tao phải đi giết nó!”

Lương Ngạo Thiên cầm vợt tennis muốn đi ra khỏi phòng chơi bóng quần, tư thế định coi đầu Viên Thiển như phòng chơi bóng mà đập.

“Em đi theo anh! Má nó chứ! Thằng này nó ngu học quá rồi, phải dìm chết nó!” Trần Trấn cũng nổi sát khí.

“Mấy người đi hết à? Vậy để tôi bảo hệ thống chơi bóng với mình”. Dạ Hàn thờ ơ mở miệng nói.

“Cậu không đi hả Dạ Hàn?” Lương Ngạo Thiên hỏi.

“Không phải mấy cậu tìm người muốn dạy dỗ Viên Thiển ư? Suýt nữa dìm anh ta chết đuối. Anh ta cảm thấy mạng mình bị đe dọa, thế nên hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, lôi kéo mọi người đối địch với mấy cậu”

“Dìm Viên Thiển chết đuối? Ai?” Lương Ngạo Thiên nhìn về phía Trần Trấn.

Trần Trấn tức khắc lùi về sau mấy bước: “Cũng do em sốt ruột thôi anh Ngạo Thiên… Nên mới tìm mấy người lớp khác cho nó biết thế nào là lễ độ. Ai dè thằng Viên Thiển này lại được nước lấn tới!”

“Trước khi mấy cậu đi, tốt nhất là nghĩ cho kỹ phải dạy dỗ anh ta như thế nào. Gây ra tai nạn chết người, chưa chờ tới sau khi thi đại học, mấy cậu đã bị quan chấp hành đưa đi Trái Đất rồi. Hẳn sẽ có rất nhiều người nhảy cẫng hoan hô đấy, các cậu là tinh anh xếp hạng hai vị trí đầu khối, có phải là nên cảm kích hai người nhường cơ hội sống cho không?” Dạ Hàn mỉm cười.

Lương Ngạo Thiên nhíu mày lại, từ sau khi chơi cái phó bản này tới giờ, hắn đã cảm thấy cực kỳ thư thái suôn sẻ.

Thi đại học gì đó vốn là sở trường của hắn, hắn thi được hạng ba đại học khoa học tự nhiên thành phố K cơ mà!

Có mấy ai mê game, được điểm thi đại học cao như hắn không?

Hắn chưa bao giờ tự tin đến thế, sống thoải mái đến thế, tất cả người chơi đều phải ngước nhìn hắn.

Đúng là không ngờ, sảng khoái lâu vậy, lại lòi ra một tên Viên Thiển ra bài không theo quy tắc!

Quả là hắn suýt chút nữa kích động. Đối phó với loại người này, là phải đánh bại hắn trên trường thi!

“Không đi”. Lương Ngạo Thiên mở miệng nói.

“Dạ? Không đi?”

“Ai biết kích thích thằng bệnh tâm thần nó sẽ lại làm trò gì, biết đâu…công khai luyện đề toàn trường thì sao?”

Trần Trấn ngẩn người: “Cũng đúng…không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đối thủ thần kinh”.

“Chỉ cần ngày mai, tao thắng Cảnh Thanh battle toán, cả trường còn mấy kẻ sẽ nghe Viên Thiển nữa?” Lương Ngạo Thiên cười lạnh.

“Đúng đúng! Cái con thỏ trắng mắt đỏ Cảnh Thanh kia liều mạng so toán với anh, nó chắc chắn sẽ trở về vòng tay của mẹ Trái Đất!”

Dạ Hàn cúi đầu cười: “Bé thỏ trắng mắt đỏ dù gì cũng là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên thành phố B đấy”.

“Cậu nói gì cơ Dạ Hàn?”

“Không có gì, chơi bóng đi. Ai biết còn có thể chơi bóng cùng nhau bao lâu nữa”. Dạ Hàn cười nhạt.

Trong toilet, người nào đó vừa đi ra đã bị nắm chặt đầu, ấn vào trong bồn rửa tay xả đầy nước.

Gã vừa định giãy giụa, đối phương bỗng nhiên nới lỏng tay, ngay sau đó âm thanh của hệ thống Thiên Khuyết vang lên bên tai: “Thí sinh Cảnh Thanh đề xuất battle toán học với thí sinh Lý Nhược, thời gian có hiệu lực ngay lập tức”.

Cả người Lý Nhược đều là nước, chật vật kho lụ khụ một lúc, quay người lại, trông thấy một thiếu niên mảnh mai đứng ở sau lưng gã, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, ánh mắt rét lạnh.

“Mày… Cảnh Thanh! Mày dám…”

Lời còn chưa nói hết, Cảnh Thanh nâng một chân lên, đá mạnh vào bụng gã, đạp gã tới trước bồn rửa tay. Lưng bị va chạm đột ngột như vậy, Lý Nhược tí nữa bật khóc.

“Này, mày nói nhảm nhiều thế làm gì? Battle sắp bắt đầu rồi. Mau chọn phạm vi đi”

Lý Nhược choáng váng, đây là Cảnh Thanh cúi đầu khúm núm sao?

“Mày to gan ghê đấy thằng ranh! Dám đánh lén bố mày… Á ——“

Cảnh Thanh dùng sức đạp một cái, Lý Nhược lúc này suýt gãy hông.

“Lúc bọn mày lợi dụng đánh lén Viên Thiển, không phải vui vẻ lắm sao?” Cảnh Thanh mỉm cười nghiêng đầu.

“Mày…mày tới là vì Viên Thiển? Xếp hạng khối của mày còn chưa qua top 500! Sắp bị đào thải mà mày còn…”

“Trừ Viên Thiển, còn chưa có ai có cái bản lãnh tày trời đào thải bố mày đâu”

Cảnh Thanh giẫm lên bụng Lý Nhược, cơ thể nghiêng về phía trước, nhìn vào gã. Ánh sáng lạnh trong mắt như lưỡi dao, chém vào dây thần kinh của Lý Nhược, đau đến hãi hùng khiếp vía

“… Tao…tao chọn hàm số…”

Cảnh Thanh nở nụ cười, xinh đẹp tựa ma quỷ ghé vào trước khe hở của địa ngục, tràn đầy ý tứ trào phúng đối với người đi đường vô tri tạt qua.

“Hàm số, hay lắm, tao thích hàm số. Viên Thiển cũng thích”

Nói xong, hai người tiến vào battle, Lý Nhược hoàn toàn không ngờ Cảnh Thanh lại giỏi hàm số đến khủng khiếp. Gã mới làm được một nửa, Cảnh Thanh đã hoàn thành battle, bắt chéo chân chờ gã.

Lý Nhược đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tim cũng sắp nhảy ra ngoài, gã hoảng sợ nhìn Cảnh Thanh cười lạnh.

“Tiếp tục đi, tao mới lấy được mười điểm từ chỗ mày thôi”

Lý Nhược xém nữa đặt mông xuống đất, Cảnh Thanh đã phát động vòng battle thứ hai.

Cứ thế, Cảnh Thanh liên tục thắng Lý Nhược mười vòng, Lý Nhược đã mất một trăm điểm hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cảnh Thanh mỉm cười: “Muốn lấy lại một trăm điểm này không?”

Lý Nhược khẽ gật đầu.

“Vậy bọn mày làm thế nào với Viên Thiển, cũng làm y chang với kẻ sai chúng mày đi”. Cảnh Thanh hất cằm.

Thế là ngày hôm đó, ba kẻ bắt nạt Viên Thiển thay nhau bị Cảnh Thanh lấy đi ba trăm điểm.

Sau đó Trần Trấn cực kỳ xui xẻo, liên tục bị ba người ấn vào bồn rửa tay. Mỗi lần gã vùng lên thì người đã chạy mất, gã không thấy rõ kẻ ám hại mình là ai.

Mà ba kẻ gã tìm để dạy dỗ Viên Thiển, từ đó trở đi không còn online nữa.

Tối hôm ấy trở về phòng ngủ, Viên Thiển mệt muốn chết, sau này anh không muốn chạm đến hình học không gian nữa.

Liên tiếp giảng đề hai ngày một đêm, Viên Thiển cảm giác chỉ cần trông thấy hình học không gian, anh cực kỳ muốn ói, y như có chửa.

Anh không rõ mấy người nghe anh chia sẻ luyện đề, sao mà như bị điên hết cả lũ.

Trong mỗi một ánh mắt đều là khát vọng “quỳ xin cậu giảng tiếp đề nữa”.

Viên Thiển đi vệ sinh cũng khỏi cần xếp hàng, chỉ cần anh vừa xuất hiện ở nhà ăn, các bạn học xếp hàng lại còn nói “Ưu tiên Viên Thiển”. Ngay cả khóa kéo đồng phục của Viên Thiển bị kẹt vào áo trong, cũng có mấy bạn học thay phiên tới giúp anh sửa.

Luyện đề quá mệt mỏi, lười nhác rửa mặt, Viên Thiển đổ xuống chỗ nằm của mình, xoay người muốn ngủ.

Cái tên Lâm Tử kia đã sớm ngủ khò khò.

Về phần Dạ Hàn, cuối tuần hắn không hề ôn tập luyện đề, mà là trở về từ phòng chơi bóng quần.

Tên này cởi áo ngay trước mặt Viên Thiển, lộ ra đường cong cơ bắp căng chặt to lớn. Viên Thiển khá là khâm phục việc quản lý trạng thái cơ thể của hắn, nhìn thêm mấy lần.

Dạ Hàn thay quần áo, đi tới bên mép giường của Viên Thiển, còn ngồi xuống, một tay chống cạnh gối đầu anh.

“Ờ…Dạ Hàn, cậu có chuyện gì không?”

Dạ Hàn cúi đầu xuống: “Viên Thiển này, tôi cảm thấy những đề bài này đối với anh cũng chẳng phải việc khó. Có phải anh nên cân nhắc chăm chỉ rèn luyện cơ thể chút không? Không thì lần sau mà lại bị đánh, chẳng ai có thể cứu anh được”.

Không thể không nói, đường nét eo của Dạ Hàn rất có lực, đặc biệt là lúc áp về phía anh, rất có tính uy hiếp.

“Cảm ơn đề nghị của cậu, tôi sẽ lưu ý”

Quả thực, phải chăm chỉ rèn luyện thân thể.

Nếu không lại gặp mấy kẻ ngu xuẩn tới gây rắc rối, anh cũng sẽ không mặc người chém giết.

“Hai người đang làm gì thế?”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

Ánh mắt Viên Thiển lướt qua vai Dạ Hàn, liền thấy Cảnh Thanh lạnh mặt, đứng ở đó.

Trong ánh mắt mang theo sự lạnh lùng Viên Thiển chưa từng nhìn thấy.

Dạ Hàn cười khẽ một tiếng, xoay đầu lại, giơ hai tay biểu thị đầu hàng.

“Bọn tôi đang thảo luận ngoài luyện đề, có phải nên rèn luyện cơ thể giữ trạng thái tốt đẹp không”

Ánh mắt Cảnh Thanh từ đầu tới cuối đều rơi trên người Dạ Hàn, rất có lực, trong phòng ngủ chật hẹp, không hiểu sao bốc mùi thuốc súng.

Viên Thiển còn cảm thấy, bàn về khí thế, Cảnh Thanh có thế nào cũng không thể thắng nổi Dạ Hàn. Thật không ngờ Cảnh Thanh vậy mà sừng sững bất động, dáng vẻ muốn ăn thua đủ với Dạ Hàn.

Ừm…có phần đáng yêu.

Viên Thiển nhịn không được, cười nhẹ hai tiếng.

“Anh! Anh cười gì đó!” Cảnh Thanh chạy tới.

Viên Thiển vẫy tay, Cảnh Thanh liền dè dặt ngồi xuống bên người Viên Thiển, sợ mình đè vào anh.

Cậu vừa mới tắm rửa, toàn thân đều thơm nức.

Viên Thiển lại sờ đầu cậu.

“Chờ mai battle toán của cậu kết thúc, mỗi sáng chạy bộ với tôi, rèn luyện thân thể”

“Được”. Cảnh Thanh gật đầu.

“Nè, có phải tôi nói gì, cậu cũng bảo ‘Được’ không đấy?”

“Vâng!”

Đúng là giống cún con ghê ta. Trước đó sao không phát hiện ra cậu đáng yêu thế chứ?

Ai ngờ Dạ Hàn ở giường trên nói bằng giọng điệu sâu xa: “Sói con giống chó con, đều lông xù, vô hại, khiến người ta không phân biệt được”.

Viên Thiển đang định nói gì đó, Cảnh Thanh đã ôm lấy anh.

Cậu dán vào bên tai Viên Thiển nói khẽ, “Anh yên tâm! Em sẽ trở nên mạnh mẽ, ai bắt nạt anh, em cắn chết kẻ đó”.

Viên Thiển ngẩn người, một mặt thấy rất cảm động, một mặt lại có chút mất mát.

Có thể nói ra câu “Ai bắt nạt anh, em cắn chết kẻ đó” tục tằng như này, chứng tỏ Cảnh Thanh chắc chắn không phải người chơi nữ.

Haizz… Quả nhiên trước khi thi đại học không được yêu đương mà…

Chờ đến khi cả phòng ngủ đều tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng Lâm Tử hít thở, Viên Thiển lại không ngủ được.

Anh đang lo lắng.

Ngày mai liệu Cảnh Thanh có căng thẳng không?

Mặc dù đã luyện cùng cậu một trăm đề kia, nhưng làm đề và làm bài thi trong trường thi mà hệ thống Thiên Khuyết xây dựng, là hoàn toàn khác nhau.

Viên Thiển thở dài một hơi, lại trở người, thì thấy Cảnh Thanh ở giường trên đối diện nhổm dậy, vịn ở mép giường, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ơi, anh không ngủ được à?”

“Không sao, cậu mau đi ngủ đi”

Nhưng mà Cảnh Thanh lại trèo xuống giường.

Tay chân cậu vốn hơi vụng về, phòng tối như bưng, cậu giẫm hụt, liền lắc lư trên giường, dọa Viên Thiển vội dậy, ôm lấy eo cậu, đỡ cậu xuống.

“Cậu không ngủ được, lăn qua lộn lại cái gì?”

“Không phải anh thích sờ đầu em sao? Sờ cái biết đâu anh sẽ ngủ luôn đấy”

Cảnh Thanh nói khẽ.

Tim Viên Thiển bỗng đập một cái, nháy mắt mềm nhũn.

“Cậu có bị ngốc không vậy!”

“Anh, anh mau đi ngủ đi”

Cảnh Thanh đẩy Viên Thiển về lại giường, nhìn Viên Thiển nằm vào trong chăn, sau đó cậu cũng chui vào.

Giường dưới chật chội căn bản không chứa được hai thiếu niên.

Cũng may Cảnh Thanh rất nhỏ nhắn, nghiêng người nằm xuống vừa vặn, nhưng chỉ cần hơi nhúc nhích, cậu chắc chắn sẽ rơi xuống.

“Mai cậu còn phải battle với Lương Ngạo Thiên đấy, mau ngủ đi”

“Chờ anh ngủ thì em lên”

“Cậu dồn tôi như này, tôi càng không ngủ được”. Viên Thiển bất đắc dĩ nói.

Cả người Cảnh Thanh đều dán vào lòng Viên Thiển, rất nhỏ bé, giống như giang hai cánh tay ôm chặt cậu cũng có thể trốn mất từ trong khe.

“Anh, ngủ đi”. Cảnh Thanh trái lại như người lớn, vỗ vỗ Viên Thiển.

Nhìn dáng vẻ cậu bình tĩnh như thế, Viên Thiển nhịn không được hỏi: “Có phải cậu không hề lo lắng mình sẽ thua không?”

“Không lo. Anh luyện đề giúp em, Lương Ngạo Thiên chẳng có ai luyện đề cùng”

Cảnh Thanh vừa nói, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp liền rơi vào cần cổ Viên Thiển, như có như không. Viên Thiển cảm thấy tận sâu đáy lòng có chỗ nào đó ngứa ngáy kinh khủng.

Anh duỗi tay ôm chặt Cảnh Thanh, sợ cậu rơi xuống.

Viên Thiển không nhịn được cười, mình lại được Cảnh Thanh an ủi!

Dần dà, cơn buồn ngủ tập kích, Viên Thiển không kịp rời khỏi khoang trò chơi, cứ để trạng thái online, muốn nghỉ ngơi một chút.

Mơ mơ màng màng, anh cảm giác có thứ gì đó mềm mại ướt át chạm vào khóe môi anh. Anh nhịn không được đẩy ra ngoài, sau đó chóp mũi và cằm anh đều được vật mềm mại nào đó dán lên.

Rất dịu dàng, rất dễ chịu.

Đêm đã khuya, Cảnh Thanh chậm rãi chui ra khỏi lồng ngực Viên Thiển, ngồi ở mép giường, kéo chăn đắp lên vai anh.

Ngón tay cậu cực kỳ không nỡ sờ lên lông mày Viên Thiển.

Trên giường truyền đến giọng nói trêu chọc: “Gần được rồi. Mày ở đây chẳng làm được gì đâu, cũng chỉ sờ được miệng người ta thôi”.

Cảnh Thanh đứng dậy, dựng ngón giữa về phía Dạ Hàn ở giường trên, sau đó trở lại giường mình.

Hôm sau, cuộc chiến battle toán học muôn người chú ý sắp bắt đầu, cả trường nhốn nháo.

Tất cả mọi người đang sôi nổi nghị luận.

Lương Ngạo Thiên là hạng nhất toàn trường, trực tiếp đè bẹp Cảnh Thanh luôn!

Nhưng battle là công khai toàn trường, có nghĩa là mỗi người đều có thể nhìn thấy quá trình Lương Ngạo Thiên giải đề!

Đúng đúng đúng! Rất nhanh là chúng ta có thể thấy thao tác của học sinh giỏi trường III rồi!

Lâm Tử giật giật tay áo Viên Thiển, nhỏ giọng nói: “Xem ra tất cả mọi người đều không coi trọng Cảnh Thanh”.

“Đầu óc bình thường tất nhiên là không coi trọng cậu ta rồi”. Viên Thiển thờ ơ đáp lại.

“Cho nên, anh cũng không coi trọng Cảnh Thanh?”

“Đúng, tôi không coi trọng Cảnh Thanh. Nhưng tôi coi trọng mình”

Viên Thiển nghĩ thầm, anh bỏ ra năm trăm điểm đổi kho đề, nếu mà vô dụng hết, vậy thì để cái hệ thống quần què này chầu trời đi!

Tất cả bạn học đều ngồi ngay ngắn trước màn hình 3D, trước mặt hiển thị đếm ngược battle.

Nhìn những chữ số Ả Rập 10, 9, 8…xuất hiện, Viên Thiển cũng trở nên căng thẳng.

Viên Thiển: Hệ thống! Hệ thống! Có thể dùng điểm tích lũy đổi, để tao tham gia battle thay Cảnh Thanh không?

Hệ thống: Vượt quyền hạn hệ thống.

Viên Thiển: Hệ thống! Hệ thống! Vậy cũng có thể để Cảnh Thanh nghe thấy tiếng của tao chứ?

Hệ thống: Mở khóa chức năng, cần 500 điểm.

Viên Thiển nhìn kho bạc nhỏ của mình, đột nhiên cảm giác thua lỗ. Sớm biết đổi chức năng này thì tốt rồi, cả quá trình anh giải đề thay Cảnh Thanh, còn lãng phí 500 điểm để đổi kho đề làm gì!

Nhưng mà nghĩ lại, cho dù qua màn này, cũng không có khả năng nhiều lần anh thi hộ Cảnh Thanh, bản thân Cảnh Thanh vẫn là chính.

Khi chữ số Ả Rập đếm tới 0, trên màn hình 3D xuất hiện hai hình ảnh đối lập.

Cảnh Thanh và Lương Ngạo Thiên ở hai không gian khác biệt, không gian này chính là trường thi hình học không gian của Thiên Khuyết.

Viên Thiển thở hắt vì kinh ngạc, bình thường làm đề quen với dạng đề mặt phẳng, bỗng nhiên người làm bài cũng đi vào trong hình học không gian, thay đổi như này, mạch suy nghĩ của Cảnh Thanh liệu có bị quấy nhiễu không?

Đã bắt đầu làm bài.

Hai tay Lương Ngạo Thiên đút trong túi, tiện tay kéo ra một sợi dây, hoàn thành đường phụ của không gian này.

Nhưng mà Cảnh Thanh vẫn còn đang ngước đầu suy nghĩ.

“Haizz…đề đầu tiên mà đã chậm lại…” Lâm Tử lo âu thở dài.

Viên Thiển nắm tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Anh quyết định lập tức đổi chức năng trò chuyện giữa mình và Cảnh Thanh, ai ngờ trước khi đổi, hệ thống nhắc nhở anh, mỗi lần đổi chỉ có thể duy trì một phút.

Tao đệch? Một phút? Một phút có thể làm gì?

Nói rõ một đề cũng chả đủ!

Quả nhiên, cái hệ thống game keo kiệt này chính là muốn khiến người chơi tiêu hao điểm tích lũy mức độ lớn!

Viên Thiển chỉ có thể thu hồi ý định, dùng đổi chức năng vào chỗ cần thiết.

Cảnh Thanh vẫn luôn im lặng bỗng nhiên kéo đường phụ, bắt đầu làm bài.

Viên Thiển cuối cùng cũng yên tâm.

Sau khi giải xong đề đầu tiên, Cảnh Thanh chậm hơn Lương Ngạo Thiên hai phút.

“Nhìn đi, đây chính là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh bình thường đó”. Lâm Tử thở dài một tiếng.

“Im miệng”

Nhưng mà đề thứ hai, độ khó đột nhiên gia tăng.

Đám học sinh trước màn hình 3D cũng bàn luận.

“Đề này trông quen ghê! Giống cái Viên Thiển từng giảng qua cho tụi mình nhỉ”

“Giảng qua cũng vô dụng thôi. Đề này khó lắm! Lúc Viên Thiển giảng có quá trời người không hiểu!”

“Mau nhìn đi! Lương Ngạo Thiên đã bắt đầu làm bài rồi, Cảnh Thanh thì vẫn chưa hiểu cái không gian này!”

Viên Thiển cắn chặt răng hàm, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Cảnh Thanh, chỉ cảm thấy cậu cô độc lại yếu ớt, sợ cậu đề thứ hai đã gặp nan đề, tâm lý sẽ sụp đổ.

Viên Thiển liếc qua đường phụ không gian của Lương Ngạo Thiên, thêm cũng chẳng sao, nhưng cách này sẽ phức tạp hơn cách anh dạy Cảnh Thanh.

Cảnh Thanh ơi Cảnh Thanh, cậu mau nhớ lại đi, đề này tôi đã giảng cho cậu ba lần rồi.

Đầu gối Viên Thiển bắt đầu run run.

Anh bỗng hiểu được tâm trạng của các bậc cha mẹ đứng bên ngoài trường thi đại học dưới ánh nắng chói chang.

Lúc này, có người ấn vai Viên Thiển một cái, đặt một chai nước cạnh anh.

“Đừng lo”

Là Dạ Hàn.

Mặt của hắn gần như xém dán vào mặt Viên Thiển, nói bằng âm thanh chỉ Viên Thiển nghe thấy: “Cảnh Thanh sẽ thắng”.

“Gì cơ?”

Ngay trong nháy mắt Viên Thiển phân tâm đó, Cảnh Thanh bỗng nhiên thêm sáu đường phụ, bắt đầu giải đề.

Tim Viên Thiển cũng nảy lên theo: “Đúng, đúng! Là như thế!”

Rõ ràng Cảnh Thanh tụt lại sau Lương Ngạo Thiên hai phút, vậy mà đề này lấy lại được một phút.

Không gian trường thi bắt đầu biến hóa, từ hình tam giác trước đó không ngừng xếp chồng, biến ảo thành một hình tứ diện khác.

Đây là một đề căn bản, Lương Ngạo Thiên đang kéo đường phụ, nhưng Cảnh Thanh lại bắt đầu trực tiếp tính toán, khiến tất cả sợ ngây người.

“Em trai ơi đề này phải có đường phụ!” Viên Thiển ấn đầu.

“Không phải đâu Viên Thiển! Không phải Cảnh Thanh không kéo đường phụ, cậu ta nhớ đáp án của đề này!”

“Hả?”

Kết quả đúng là được, không có cái gọi là thêm một đường phụ thì có thể có thêm hai tác dụng. Làm không đúng sẽ bị nhốt mãi trong không gian này đến khi cuộc thi kết thúc.

Trong tiếng kinh ngạc của tất cả bạn học, Cảnh Thanh nhảy thẳng vào đề thứ ba.

Tiến triển làm bài là thông báo thời gian thực, Lương Ngạo Thiên khi biết Cảnh Thanh vậy mà nhanh hơn mình, hắn cũng lập tức tăng tốc.

Hai người tốc độ không chênh lệch lắm cứ thế tiến vào đề thứ tám.

Lương Ngạo Thiên muốn nhanh, nhưng Cảnh Thanh lại như hình với bóng, làm sao cũng không thoát nổi.

Thái dương Lương Ngạo Thiên toát mồ hôi lạnh, dù cho hình học không gian không phải sở trường của hắn, nhưng thứ hắn không am hiểu nhất hẳn cũng giỏi hơn Cảnh Thanh rất nhiều chứ! Làm sao thằng này có thể làm bài nhanh như vậy!

Đề thứ tám, vị trí không gian của họ biến thành một lăng trụ tam giác, yêu cầu tính toán một diện tích mặt phẳng bất quy tắc bên trong hình lăng trụ.

“Đề này…Cảnh Thanh chắc chắn không biết đâu nhỉ…” Những bạn học khác nghị luận ầm ĩ.

Mà Lương Ngạo Thiên không hổ là hạng nhất khối, chỉ nhìn một cái đã nhanh chóng kéo đường phụ.

Cảnh Thanh thì ngửa mặt lên, vẫn đang quan sát cấu tạo của không gian này.

“Nhanh lên, nhanh lên…” Lâm Tử cũng nhỏ giọng cổ vũ theo.

Nhưng bất kể thế nào, Cảnh Thanh có thể battle đến đề thứ tám, mọi người đã tràn đầy kính nể với cậu.

Khiến Viên Thiển không ngờ là, đường phụ Cảnh Thanh kéo ra cũng không phải cái anh dạy cậu trước đó.

“Sai rồi! Sai rồi!” Có một bạn học hiểu đề này sốt ruột.

Đường phụ của Cảnh Thanh nhiều hơn cái Viên Thiển dạy cậu trước đó ba đường, toàn bộ không gian bị chia lung ta lung tung.

Tác giả: diễn đàn quản lý cấp cao Khôi Khoát Thiên Hạ

Mập mập trạch trạch: Quản lý cấp cao của chúng ta ít quá!

Thần thương: Yên tâm, tôi gọi người tới giúp

Mập mập trạch trạch: Giúp ai?

Thần thương: Tất nhiên là giúp tôi rồi! Thật là muốn nhìn cái mặt khó ngửi của A Thâm ghê!

Mập mập trạch trạch: Tôi không muốn tham gia với ông, tôi còn phải kiếm cơm ở Khôi Khoát…