Thẳng Nam Biến Dựng Phụ (Hi! Đừng Chạy)

Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy) - Chương 18




Edit + Beta: Vịt

Thiệu Văn Phong ngậm môi cậu mút vào, hai chân trái phải kẹp giữa hai chân cậu làm cho cậu không cách nào nhúc nhích, một tay đè vai cậu, một tay khác cách áo sơ mi vuốt ve đầu nhũ nhạy cảm của cậu.

"Ư......" Hàn Mạc ngửa đầu muốn tách khỏi môi lưỡi của anh, nhưng Thiệu Văn Phong một tay đặt ở cổ cậu không để cho cậu né tránh, tay còn lại càng được voi đòi tiên từ vạt áo sơ mi của cậu duỗi vào.

"Cút xéo!" Hàn Mạc bị đầu ngón tay lạnh như băng của anh làm cho giật mình, giơ tay lên đẩy anh ra.

Lau miệng môi, cậu trừng mắt nhìn về phía người đàn ông cách 1 bước, chưa hết giận, lại dùng sức lau lau miệng.

"Muốn động dục thì tìm tiểu tình nhân của anh đi, tôi không có thời gian bồi anh." Cậu chỉnh xong quần áo đẩy người đàn ông ra muốn vào trong nhà, đáng tiếc cánh tay bị người đàn ông túm được.

Quay đầu, sắc mặt Hàn Mạc bất thiện nhìn Thiệu Văn Phong, đang suy nghĩ mình có thể quạt anh ta một cái tát để xả giận hay không.

"Cục Cưng, em đều có phản ứng rồi, có phải Tống Tân Kế không chăm sóc em tốt hay không?" Khơi khóe miệng cười xấu xa, Thiệu Văn Phong giơ tay lên ôm cậu vào trong ngực, sáp tới khẽ cắn bên tai cậu, vừa cắn còn vừa lẩm bẩm, "Em cúi đầu xem xem, em có phải dựng lều rồi hay không?"

Sắc mặt Hàn Mạc đỏ bừng, cảm giác tê tê dại dại từ lỗ tai truyền tới sống lưng, cậu bản năng theo tiếng Thiệu Văn Phong rũ mắt xuống nhìn, cáu xấu hổ từ trong cổ họng càu nhàu một tiếng, khuỷu tay hướng về sau đụng vào bụng người đàn ông, giơ tay lên bộp một tiếng vung vào trên khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Văn Phong.

"Sss, sướng!" Mặc dù đau, nhưng Hàn Mạc lại cực hài lòng, rốt cục có thể cho tên tra này một cái tát. Cậu nhu nhu tay, cổ nghển lên hừ cười, "Ơ, Thiệu tổng, trên mặt chim này của ngài sao lại xuất hiện ngũ chỉ sơn chứ, chậc chậc, quá ảnh hưởng khí thế của ngài."

Thiệu Văn Phong giơ tay lên sờ sờ má nóng rát, bán híp mắt nhìn Hàn Mạc, thấy dáng vẻ dương dương đắc ý kia của cậu thì tức cười, một cái kéo cánh tay cậu liền lôi trở lại, ngón tay hung hăng nhéo mặt cậu, anh ghé sát cơ hồ cùng cậu chóp mũi đụng chóp mũi, nhiệt khí hô hấp phun trên mặt Hàn Mạc, cậu giơ tay rũ trên vai Thiệu Văn Phong, đáng tiếc nam nhân tùy ý cậu đánh chính là không buông tay.

"Đau quá, anh buông ra!" Mặt đều bị nhéo thay đổi hình dạng, Hàn Mạc bị ép dẩu môi thành hình bầu dục gào thét, mắt nhìn chằm chằm Thiệu Văn Phong đều đang bốc lửa.

"Đau? Vừa nãy không phải còn rất đắc ý?" Sáp qua hôn bẹp lên môi cậu, Thiệu Văn Phong còn lưu manh liếm liếm hàm răng cậu, "Khuôn mặt này của em hiện tại thật nhiều thịt, nhéo cảm giác không tệ."

Lời này làm cho Hàn Mạc thiếu chút nữa xù lông, nếu không phải bởi vì tư thế hiện tại không đúng lắm trên người cũng không dám quá dùng sức sợ giãy rách vết mổ trên bụng, chỉ sợ cậu đã sớm nhấc chân đạp Thiệu Văn Phong.

"Thiệu Văn Phong con mẹ anh có phải đàn ông hay không, anh buông tôi ra!" Hàn Mạc cào cánh tay anh, khớp xương ngón tay đều hiện trắng, có thể thấy được cậu bao dùng lực.

Thiệu Văn Phong buông tay ra híp mắt nhìn cậu, thấy Hàn Mạc lui về sau một bước cùng mình giữ một khoảng cách cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là mang theo ý cười tính toán từ đầu đến chân đánh giá cậu, sau đó khơi mi, "Con đâu? Ôm tới tôi xem xem, đưa bao lì xì cho nó."

"Khỏi cần khách khí, tôi không thiếu chỗ tiền kia của anh." Hàn Mạc lấy tay xoa hai má bị anh niết đau, hừ lạnh một tiếng.

Cậu cũng không dám để cho Thiệu Văn Phong gặp tiểu bảo bối, con trai nhà cậu mặc dù lớn lên có một phần giống mình, nhưng một phần lại giống Thiệu Văn Phong, nhất là tướng mạo, kiêm chức là phiên bản thu nhỏ của Thiệu Văn Phong.

Đừng nói là cậu có thể nhìn ra, đoán chừng Thiệu Văn Phong nếu nhìn thấy tiểu bảo bối một cái là có thể đoán được giữa bọn họ là có quan hệ máu mủ. Cậu còn không muốn tìm phiền toái cho mình, mặc dù cái phiền toái lớn này đã tìm tới mình.

Thiệu Văn Phong liếc nhìn cửa phòng bị cậu chặn, bên trong im ắng không nghe thấy có tiếng gì khác, anh nghiêng mặt nhìn về phía Hàn Mạc, khơi mi, "Cục Cưng, nơi này là nhà của Tống Tân Kế?"

"Đúng, có vấn đề gì?" Hàn Mạc rụt chân lại, phòng bị nhìn anh.

Nếu như lát nữa Thiệu Văn Phong muốn cưỡng ép vào nhà, cậu liền liều mạng. Cùng lắm thì vết mổ rách ra lại vá lại, dù sao cậu cũng không có ý định muốn sinh lần hai, không để cho đại phiền toái này nhìn thấy tiểu bảo bối mới là chủ yếu nhất.

Bật cười nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của cậu, Thiệu Văn Phong lui về sau một bước xòe tay ra biểu thị mình không bá đạo muốn tự tiện xông vào nhà dân như vậy, anh là công dân tốt tuân thủ pháp luật.

"Tôi muốn hảo hảo nói chuyện với em một chút, có thể hay không?" Anh không phải quá rõ ràng loại lực hấp dẫn Hàn Mạc đối với mình rốt cuộc thuộc về tình cảm gì, nhưng có một điểm anh phải thừa nhận, chỉ cần nhìn thấy Hàn Mạc anh liền sẽ máu sói sôi trào, anh liền muốn đè cậu dưới thân, hung hăng làm cậu.

Đây là cảm giác chưa từng xuất hiện qua đối với ai, nếu như nhất định muốn tìm lý do cho mình, e rằng anh chỉ có thể nói là thích thân thể của Hàn Mạc, hoặc là nói thành anh đối với thân thể Hàn Mạc mê muội, về phần Hàn Mạc người này...... Xin lỗi, thời gian bọn họ ở chung quá ít, nói thích có chút gò ép.

Hàn Mạc cau mày, cậu đã ý thức được nếu như một mình nói chuyện với Thiệu Văn Phong cuối cùng phát triển thành cái dạng gì dùng gót chân cũng có thể nghĩ ra được, nhưng cậu lại không tự chủ được gật đầu, vừa bước một bước lại nghe thấy thanh âm của Tống Tân Kế phía sau.

"Tiểu Hàn, mày mở cửa làm gì thế, thân thể mày không thể thổi gió lạnh." Bởi vì Hàn Mạc cản trở, y không nhìn thấy Thiệu Văn Phong, sau khi từ phòng ngủ đi ra ngoài tới phòng ngủ của Hàn Mạc, cầm áo khoác tới đây.

Bất quá động tác của y Thiệu Văn Phong nhưng lại nhìn rõ ràng, anh khơi lông mày nhìn sắc mặt Hàn Mạc đổi tới đổi lui, nụ cười khóe miệng càng nứt càng lớn, anh hơi nghiêng người về phía trước tiến tới bên tai Hàn Mạc, nhẹ giọng rầm rì, "Hóa ra bọn em chia phòng ngủ a."

Một chữ "a" cuối cùng của anh mượn âm dài, càng khiến cho Hàn Mạc trong lòng run rẩy một cái.

Xong đời, cậu biết người đàn ông này bắt đầu triệt để hoài nghi quan hệ của cậu và Tống Tân Kế, trước kia cõ lẽ nói anh không tin, nhưng dù sao bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy cũng không phải Thiệu Văn Phong không tin, nhưng hiện tại không giống.

Nhìn Tống Tân Kế một thân đồ ngủ dáng vẻ rõ ràng là vừa ngủ trưa một giấc, Thiệu Văn Phong biết, Hàn Mạc và Tống Tân Kế hai người nhiều nhất cũng chính là bạn tốt mà thôi.

Hiểu biết này làm cho tâm tình anh trong nháy mắt biến thành vô cùng tốt, cái tát vừa nãy bị Hàn Mạc đánh vẫn còn giữ lại một mảng dấu hồng hồng trên khuôn mặt, nhưng cái này cũng không tính là gì, anh câu khóe miệng ha ha cười không ngừng, hướng về phía Tống Tân Kế đã đứng phía sau Hàn Mạc chào hỏi.

"Hi, lại gặp mặt rồi."

Mấy con sâu ngủ còn dư lại của Tống Tân Kế lập tức chạy sạch sẽ, y sửng sốt, gật gật đầu nhìn Thiệu Văn Phong mỉm cười, "Xin chào, Thiệu tiên sinh."

"Không phải bảo em nghỉ ngơi nhiều sao, nhanh mặc lên." Choàng ác khoác cầm trong tay lên vai Hàn Mạc, y nhìn Thiệu Văn Phong một cái, cười, "Thiệu tiên sinh là đi ngang qua?"

Lời này của y chỉ là nói thừa, đi ngang qua thế nào cũng không thể rẽ tới nhà y.

Thiệu Văn Phong mặt mang theo nụ cười, mắt thẳng tưng nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hàn Mạc, cắn răng nặn ra mấy chữ.

"Tôi tới tìm Hàn mạc, anh đã ra ngoài thì phiền anh chăm sóc con cậu ấy." Duỗi tay lôi kéo quay đầu rời đi.

Hàn Mạc bị anh kéo loạng choạng một cái, hất hất tay càng bị nắm chặt hơn, cậu đành phải quay đầu nhìn về phía Tống Tân Kế, "Giúp em nhìn tiểu bảo bối."

Tống Tân Kế há miệng, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu.

Y không có biện pháp đi can thiệp vào cuộc sống của Hàn Mạc, bởi vì hai người chỉ là bạn tốt, cho nên y chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Mạc bị Thiệu Văn Phong kéo vào thang máy, sau đó biến mất trong tầm mắt của y.

"Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu!" Hàn Mạc nhíu nhíu mày nhìn anh, cửa thang máy vừa mở ra liền cảm giác được lạnh, thân thể không tự chủ được run rẩy một cái.

Thiệu Văn Phong vốn là lôi kéo cậu sải bước đi ra ngoài, nhưng bởi vì cảm giác được run rẩy thân thể cậu dừng bước lại buông tay cậu ra, dưới ánh mắt khó hiểu của Hàn Mạc cởi áo khoác lông dê trên người xuống quấn lên người cậu, khom lưng hai cánh tay kéo một cái, trực tiếp ôm ngang cậu lên.

"Làm cái gì?" Hàn Mạc bị quần áo bao lại toàn bộ, quần áo của người đàn ông rất to rất dài, cơ hồ phủ cả bắp chân cậu.

"Đàng hoàng chút, em không phải lạnh sao." Thiệu Văn Phong nhìn dép lông nhung cậu đi, bước nhanh đi tới chỗ xe mình đậu.

"......" Sửng sốt một chút, Hàn Mạc mím môi không nói, người đàn ông này cư nhiên còn lo lắng cậu lạnh? Hừm! Coi như anh có chút lương tâm.

Cậu xoay đầu đi không nhìn Thiệu Văn Phong, chỉ là khóe mắt vẫn lén lún liếc cằm người đàn ông, hít hít mũi nhỏ giọng hừ hừ, oán thầm lẩm bẩm, cha anh ta nhất định là người nước ngoài, thằng cha này thoạt nhìn rất đẹp trai, cho dù cậu là đàn ông không thừa nhận cũng không được, tướng mạo Thiệu Văn Phong rất tuấn tú, cho dù hiện tại nửa mặt hơi sưng cũng rất đẹp trai.

Nghĩ như vậy, phì một tiếng cười khẽ ra ngoài, cậu ho khan quay đầu không nhìn người đàn ông.

Thiệu Văn Phong liếc cậu một cái, mở cửa xe bỏ cậu vào ghế sau, sau đó xoay người đi lái xe vào gara ngầm của tiểu khu, tìm chỗ góc ánh sáng mờ dừng lại.

"Cười cái gì? Có phải cảm thấy nửa mặt tôi sưng cũng đặc biệt đẹp trai?" Tắt máy, anh quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, khơi khóe miệng nhìn cậu.

Hàn Mạc thoải mái gật đầu, đối với hành động người đàn ông còn có thể quan tâm lái xe tới gara ngược lại có chút cảm động, ít nhất cậu lát nữa không cần lại bị người đàn ông ôm đưa về nhà.

"Anh muốn nói gì thì nói." Hàn Mạc gẩy hai cái áo giải thoát mình ra ngoài, chỉ bất quá vẫn là phủ áo khoác trên người mình.

Dù sao xe cũng dừng bên ngoài lâu như vậy, cho dù mở điều hòa cũng sẽ có chút lạnh.

Thiệu Văn Phong híp mắt nhìn nhìn cậu, từ vị trí lái chuyển xuống ghế sau chen chúc cùng cậu.

"......" Nhìn động tác người đàn ông ôm mình trong ngực, thân thể Hàn Mạc căng chặt, sau đó từ từ buông lỏng tựa vào trước ngực anh.

Thiệu Văn Phong hôn hôn đỉnh đầu cậu, bàn tay to ở dưới quần áo nhẹ nhàng sờ sờ bụng cậu, thanh âm mang theo trầm thấp và khàn khàn mở miệng hỏi cậu, "Cho tôi sờ sờ vết thương được không?"

Lời là hỏi như vậy, nhưng ta đã kéo áo sơ mi cậu ra, dọc theo eo cậu sờ tới giữa.

Hàn Mạc ngây ngốc một chút, sau đó vội vàng giơ tay lên đè lại anh không để cho anh hành động.

"Anh muốn nói chính là cái này?" Chính cậu cũng không dám nhìn vết mổ kia, mỗi lần nhìn đều sẽ nghĩ tới đau đớn khó nhịn lúc đó, cộng thêm đầu sỏ gây tội này.

Thiệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, một tay kéo hai tay cậu ra, một tay nhẹ nhàng dọc theo vết thương gồ ghề du tẩm, dẫn tới thân thể Hàn Mạc run lên.

"Thả lỏng chút, tôi không làm gì khác." Cúi đầu hôn bên gáy cậu, Thiệu Văn Phong nói thì nói vậy, nhưng bàn tay to ấm áp kia lại dán ở bụng cậu qua lại hoạt động.

"Ưm......" Khô nóng trên thân thể làm cho Hàn Mạc có chút hốt hoảng, trong cổ họng không tự chủ hừ ra tiếng.

"Cục Cưng......" Nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh của cậu, một tay duỗi vào trong quần lót Hàn Mạc cầm lấy bộ vị đã bán cương kia, một tay sờ sờ ngực cậu, nhẹ nhàng đè ấn đầu nhũ của cậu.

Thân thể Hàn Mạc đặc biệt nhạy cảm, hoặc là nói chỉ cần đụng phải Thiệu Văn Phong cậu liền sẽ trở nên nhạy cảm, lúc này, cậu đã vứt bỏ giãy dụa, tính toán chút, đã là tình huống như vậy, vậy thì hưởng thụ một lần, dù sao cậu cũng cấm dục khoảng 1 năm rồi, cần phóng thích chút......

Nghĩ như vậy, Hàn Mạc giơ tay lên chủ động kéo thấp cổ người đàn ông, sau đó sáp mặt tới gần đôi môi mỏng của người đàn ông.