Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky
Chu Lê tìm trong hai tiểu khu một vòng đã thấy mười mấy tờ rơi tìm chó lạc.
Cậu chỉ xé đi một tờ, còn lại mặc kệ.
Nhị ca theo cậu quay về, hỏi: "Sao không xé luôn mấy tờ còn lại, nếu để chị dâu nhìn thấy thì tính sao đây?"
Chu Lê hơi giật khóe miệng: "...Đừng có gọi chị dâu."
Nhị ca xùy một tiếng: "Này không phải chuyện sớm muộn sao?"
"Bảo mày đừng gọi thì đừng gọi, nói cho đám tiểu ngũ cũng đừng gọi bậy," Chu Lê nhấn mạnh, "Đặc biệt là không được gọi trước mặt cô ấy."
Nhị ca cho là còn chưa theo đuổi được nên mới vậy, bảo đảm: "Ưng ca anh yên tâm đi, chuyện này tụi em hiểu mà."
Nó lại hỏi: "Rồi kệ mấy cái tờ rơi đó luôn hả?"
Chu Lê nói: "Cứ để đó trước đi, đừng đụng tới nữa."
Bối cảnh của Quý gia cậu ít nhiều biết được một chút.
Nếu đây là Quý nhị thiếu cho người dán, khả năng cao là không chỉ dán khơi khơi cho vui, lỡ xui có người đang canh giữ thấy mới dán đã bị xé hết như vậy chắc chắn sẽ điều tra thử, chờ biết được xé tờ rơi không phải dân môi giới nhà đất tuyệt đối sẽ tìm được bọn họ, tiện thể tra được cậu từng nuôi một con ngáo thì thảm phải biết.
Cậu tạm biệt nhị ca, về nhà lên giường gác tay lên tráng, quyết định đem chuyện này nói với Tống Oanh Thời, bằng không cậu có làm cách nào cũng không thể ngăn Tống Oanh Thời dắt chó đi dạo được. Quan trọng là trên tờ rơi còn viết cung cấp manh mối thưởng 5000, chỉ cần Tống Oanh Thời dắt husky ra cửa đi một vòng thôi là có thể bị theo dõi rồi.
Cậu sắp xếp lại suy nghĩ, bày ra kế hoạch tiếp theo với đám đàn em trong nhóm chat, xong xuôi mới đi ngủ. (truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)
Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi cậu rời giường chính là nhắn tin hỏi Tống Oanh Thời đang làm gì.
Mỗi ngày Tống Oanh Thời đều cũng bà nội ăn sáng nên dậy rất sớm, nhanh chóng trả lời: Vừa cho Hoan Hoan ăn xong, chuẩn bị ăn cơm, cậu thì sao?
Chu Lê: Như cậu thôi, hôm nay cậu dắt nó đi dạo chưa?
Tống Oanh Thời: Chưa á, định ăn xong mới đi.
Chu Lê: Đừng đi nữa, tôi có chuyện muốn nói với cậu, hôm nay gặp một chút được không?
Tống Oanh Thời: Được chứ, hẹn ở đâu đây?
Chu Lê: Nhà tôi đi.
Cậu nhanh tay nhắn câu này xong cảm thấy dễ làm người ta hiểu lầm quá, suy cho cùng cô cũng biết cậu còn một nhân cách khác, nhanh chóng gửi thêm một tin âm thanh: "Việc này rất quan trọng, tôi không muốn người khác nghe được đâu, nếu cậu không tiện tới nhà tôi thì mình cứ hẹn ở quán ăn có phòng riêng hay karaoke gì gì đi, chỗ nào tùy cậu chọn."
Quý Thiếu Yến được Tống Oanh Thời đổ cho một chén thức ăn cho chó, chả có chút hứng thú nào, chờ được buông ra thì xoay người trở lại sô pha, giữa chừng nghe thấy giọng nói quen thuộc không khỏi nhìn về phía Tống Oanh Thời. Trong trí nhớ của hắn đây là lần đầu hắn nghe được ngốc bạch ngọt dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy.
Tống Oanh Thời nghĩ một lát, gõ chữ: Nếu không thì cậu tới nhà tớ đi.
Chu Lê ngạc nhiên, cẩn thận nói: Như này không làm phiền bà nội cậu chứ?
Tống Oanh Thời: Không đâu, mỗi sáng bà đều sang nhà bà Thái đối diện chơi một lúc, hộ lý cũng đi theo, trong nhà không còn ai khác.
Chu Lê yên tâm, nhanh chóng ăn cơm xong, theo địa chỉ Tống Oanh Thời gửi qua mà tìm tới nhà cô, vừa vào đã thấy Cẩu đại gia nằm bẹp trên sô pha. Trước mặt hắn là chén đồ ăn cho chó đầy ứ, trên cổ còn đeo thêm cái lục lạc nhỏ nữa chứ.
Chu Lê: "..."
Ấy da... thấy cưng ghê.
Quý Thiếu Yến nghe tiếng ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng.
Chu Lê: "..."
Khụ, đâu phải tôi đeo cho anh đâu, nhìn tôi làm gì hả?
Mới vừa ở cùng không quen tí thôi í, qua mấy bữa là khác liền, hứa luôn.
Cậu nhìn cục ngáo này, không nhịn được bế lên vuốt lông, lại cố tém lại mà thả xuống, ngồi lên sô pha đơn kế bên.
Tống Oanh Thời vừa rót nước trái cây cho cậu vừa nói: "Nó không chịu ăn sáng."
Chu Lê nói: "Chắc là không thích thức ăn cho chó rồi, nhà cậu ăn sáng xong còn dư gì không? Cho nó một ít đi."
Tống Oanh Thời nói: "Hình như còn ba cái bánh bao nhỏ."
Chu Lê nói: "Vậy cũng được rồi."
Trái tim mẹ hiền của cậu tức khắc bùng nổ, tự động đem thức ăn cho chó đổ lại vào túi, hỏi ý Tống Oanh Thời rồi đi vào bếp rửa chén, xé nhỏ bánh bao bỏ vào dâng cho Cẩu đại gia.
Quý Thiếu Yến liếc cậu một cái, cúi đầu ăn bánh.
Tống Oanh Thời hết sức tưởng tượng luôn: "Chó vậy mà không thích ăn thức ăn cho chó sao? Hay là do cậu cho nó mới chịu ăn đây?"
"Không đâu, hai ngày tôi đi làm tiểu ngũ cho ăn nó cũng ăn đấy thây," Chu Lê nói: "Trước khi nhân cách kia của tôi đánh nó trên người nó đã có thương tích, tôi đoán hoặc là do tôi chưa từng cho nó ăn thức ăn cho chó, hoặc là trước kia nó bị ngược đãi có liên quan tới thức ăn cho chó, nên giờ nó mới có ám ảnh như vậy."
Cậu suy nghĩ một lát, nói xạo một cách cực kỳ nghiêm túc, "Biết đâu có người từng cho nó ăn thức ăn cho chó trộn thủy tinh, Đản... Hoan Hoan đáng thương của tôi ơi!"
Quý Thiếu Yến chả buồn ngẩng đầu lên, ngốc bạch ngọt trong đầu có hố, quen là ổn thôi.
Tống Oanh Thời lại cảm thấy cực kỳ thuyết phục, đau lòng sờ sờ đầu husky, xong mới nhìn Chu Lê hỏi cậu có chuyện gì.
Chu Lê dời mắt khỏi Cẩu đại gia, móc ra hai tờ rơi đưa cô.
Tống Oanh Thời xem một cái, "úi", bế husky lên nhìn chân nó, thấy trên một chân thật sự có bớt đen, kinh ngạc: "Cái này đúng là tìm Hoan Hoan đó!"
Quý Thiếu Yến hơi giật mình, cúi đầu nhìn tờ rơi tìm chó bên cạnh, hết cả hồn.
Cả nhà mẹ kế hắn trước nay đề phòng hắn và ông nội như phòng sói dữ vậy, công nghệ em trai hắn dùng chính là kỹ thuật bí mật do bên kia nghiên cứu ra, trước kia một tí tin đồn hắn cũng không nghe được nên khả năng ông nội hắn biết được rất thấp, hơn nữa việc này không giống cách làm của ông, cho nên có thể đoán đây là do thằng em trai ngu kia của hắn làm.
Chu Lê nói: "Cậu xem tờ kia đi, cái đó hôm qua tớ được phát ở chợ."
Tống Oanh Thời thả husky ra cho nó ăn tiếp, thấy tờ khác là tờ rơi thú cưng tranh tài, nghi ngờ nói: "Cái này sao nữa?"
Chu Lê nói: "Cậu nhìn kỹ ban tổ chức xem, có thấy gì lạ không?"
Tống Oanh Thời không ngốc, khi cậu nhắc nhở đã thấy được chỗ cần để ý: "Bọn họ sao có thể chạy tới chỗ này còn vào chợ phát tờ rơi chứ?"
"Tôi cũng thấy kỳ cục, sau đó tối qua lại thấy cái tờ rơi tìm chó này," Chu Lê nói, "Tôi có một ý nghĩ táo bạo rằng tờ rơi này cũng nhằm về phía husky mà tới."
Tống Oanh Thời đáp lại: "Ý cậu là chủ nhân Hoan Hoan vì tìm nó không chỉ cho người phát tờ rơi tìm chó lạc, còn liên hệ cả ban tổ chức để mở rộng phạm vi à?" Cô nhìn qua husky đang ăn, "Vậy Hoan Hoan đối với họ nhất định rất quan trọng, tụi mình nên nhanh chóng trả nó lại đi."
Lòng Quý Thiếu Yến trầm xuống, đang nghĩ nên trốn đi như nào thì nghe ai đó nói: "Đây là mục đích tôi tới tìm cậu đó, tôi mong cậu tạm thời đừng liên lạc với bọn họ."
Hắn ngay tức thì ngạc nhiên nhìn ngốc bạch ngọt.
Tống Oanh Thời cũng không nghĩ được: "Vì sao chứ?"
"Tôi thấy vụ này cứ sai sai ở đâu ấy," Chu Lê phân tích, "Tôi chưa từng gặp con chó nào thông minh hơn nó, nó không quậy cũng không phá nhà, ngoại trừ có tật hay tự kỷ ra thì chỗ nào cũng tốt hết. Nhìn hai cái tờ rơi này đi, ví dụ chủ nó đang tìm nó thật, một là phát tờ rơi tìm chó, hai là còn quảng bá cuộc thi rộng rãi, chuyện này chứng minh bọn họ biết con chó này thông minh, cho dù người nhặt được nó không nhìn thấy tờ rơi tìm chó lạc nhưng nếu biết có thi đấu khả năng cao sẽ mang nó đi thi, hợp lý không?"
Tống Oanh Thời gật đầu.
"Cái loại thi đấu chính thức này á, thường thì thú cưng dự thi nhất định phải trải qua huấn luyện từ trước, chứ khi không một đám thú cưng cái gì cũng không biết chạy tới thì gọi là thi đấu được sao, gọi là tấu hài thì có," Chu Lê nói, "Hoạt động này còn có mấy nhà tài trợ nữa kìa, thức ăn cho động vật, làm đẹp, nhận nuôi đủ cả, nên thứ ban tổ chức muốn chính là người xem cùng người mua."
Tống Oanh Thời nhìn lại tờ rơi, gật đầu phát nữa. (truyện được edit và post duy nhất tại wattpad neihades)
"Nhưng nơi tổ chức cũng có giới hạn, cho dù có mấy giải dành cho thú cưng bình thường nhưng cũng không nên quá nhiều, nếu không tự dưng cả đống kéo tới thì không xong rồi," Chu Lê nói, "Quảng cáo của là một nghệ thuật, làm không tới thì chán, làm quá thì không gánh nổi, chủ Hoan Hoan có thể móc nối với bọn họ, không phải người bình thường đâu."
Cậu chỉ chỉ tờ tìm chó, "Cậu nhìn ảnh chụp kìa, mấy chiếc xe trong đó người bình thường mua nổi không?"
Quý thiếu gia xảy ra tai nạn xe tất nhiên được đưa tới bệnh viện tư nhân cao cấp, có thể vào đó không giàu thì sang, phần lớn xe trong bãi đều là siêu xe. Tống Oanh Thời dĩ nhiên nhìn ra, có vài chiếc nhà cô cũng không mua nổi luôn.
"Nó có thể đi lạc từ chỗ đó chứng tỏ chủ nó rất có tiền," Chu Lê nhìn cô, "Một người có tiền có quyền muốn tìm một con chó thì cách nào nhanh nhất?"
Tống Oanh Thời không cần nghĩ mà nói: "Kêu gọi trên truyền thông khiến cả thành phố đều đi tìm cùng."
Chu Lê búng tay một cái: "Chuẩn luôn, nhưng kẻ kia không làm vậy, cậu không thấy ngộ nghĩnh sao?"
Cậu không chờ Tống Oanh Thời trả lời, chủ động nói: "Tôi đoán kẻ đó không muốn quá nhiều người chú ý tới con chó này, chỉ có thể lén lút dán tờ rơi tìm chó như này, thậm chí đi vòng một chút nhắm vào thú cưng tranh tài bên kia nữa."
Tống Oanh Thời bị cậu nói tới rơi vào mơ hồ: "Vì sao chứ?"
Chu Lê nói: "Tôi nói rồi, bởi vì Hoan Hoan thông minh, không phải một con chó bình thường."
Cậu nghiêm mặt, lần nữa chém gió, "Khu này của tụi mình quá nghèo khổ, trên hình chắc chắn là chỗ khác. Tính tình Hoan Hoan chắc chắn sẽ không chạy lung tung, nếu đã chạy xa như vậy thì khẳng định là không thích ở chỗ đó. Tôi nghe nói có vài nghiên cứu khoa học thí nghiệm lên động vật đó, hổng chừng là nghiên cứu bí mật gì đấy nên bọn họ không dám làm lớn chuyện lên."
Cậu nhìn Cẩu đại gia, chốt một cú: "Nên nó chắc là thí nghiệm xảy ra vấn đề làm chỉ số thông minh tăng nhanh, thành con ngáo biến dị nè!"
Quý Thiếu Yến: "..."
Tống Oanh Thời: "..."
Quý Thiếu Yến ăn xong từ đời nào rồi, nãy giờ đang làm bộ. Lúc này nghe xong mấy câu kia không nhịn được nhìn ngốc bạch ngọt, lần đầu tiên cảm thấy "trong đầu có hố" chính là ưu điểm.
Tống Oanh Thời nghe xong nghẹn lời trợn mắt: "...hả?"
Chu Lê nói: "Tôi đoán thôi mà."
Tống Oanh Thời nhìn vẻ mặt khiêm tốn của cậu, khóe miệng run run, thần kỳ bắt được tần số suy nghĩ của husky: Nhân cách thứ hai này của tên côn đồ tuy rằng dương quang tỏa sáng tinh thần phơi phới, nhưng mà, trong đầu có hố á trời ơi.
Cô câm nín hẳn ba giây, thấy cậu bưng ly nước ép lên uống, quyết định phải làm cậu bình tĩnh lại đã.
Chờ cậu thoát khỏi trạng thái đu dây điện kia, giơ mắt nhìn cô lần nữa, cô mới dám nói: "Tớ thấy... tụi mình không cùng tần số ấy bồ."