Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 68




Quý Thiên Dương cầm hai miếng ngọc lên ngắm nghía, hoàn toàn xác định chuyện của Tiểu Triệu là do bọn họ giở trò, lần trước gã phân biệt được thật giả cũng đã khiến bọn họ nghi ngờ.

Gã thử đứng dưới góc nhìn của bọn họ mà nghĩ, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chạy xẹt qua, bỏ hai miếng ngọc trở lại: "Không có miếng nào là thật hết."

Quý Thiếu Yến gật đầu thu lại ngọc bội, kéo Chu Lê đứng dậy rời đi.

Quý Thiên Dương: "Khoan đã!"

Quý Thiếu Yến cơ bản không thèm dừng chân, cùng không quay đầu lại nói: "Chúng ta không cần nói chuyện tiếp nữa."

Quý Thiên Dương: "Thật sự là không có mà!"

Quý Thiếu Yến tiếp tục bước đi.

Quý Thiên Dương thấy không gạt được hắn, hơn nữa vừa rồi trong giây phút ngắn ngủi đó nét mặt của hai người kia không hề thay đổi, biết bản thân đã thất bại, lập tức sửa lời: "Hình như tôi chưa xem kỹ lắm, cậu để tôi nhìn lại nhé."

Quý Thiếu Yến: "Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối."

Quý Thiên Dương chỉ có thể chấp nhận số phận: "Được rồi, tôi thừa nhận lúc nãy tôi muốn thử hai người, cảm thấy các người đang cố ý lừa tôi nên cơ bản không nhìn kỹ, tôi sai rồi cho tôi xin lỗi."

Lúc này Quý Thiếu Yến mới chịu dừng lại, quay đầu nhìn gã.

Quý Thiên Dương tỏ vẻ thành khẩn áy náy bất an mà nhìn hai người.

Quý Thiếu Yến ngồi xuống lần nữa, lấy hai miếng ngọc ra đưa cho hắn.

Lần này Quý Thiên Dương nghiêm túc quan sát một lát, nhận thấy có một miếng màu sắc tự nhiên có hơi nhạt hơn.

Gã chầm chậm sờ chữ trên ngọc, chần chừ vài giây rồi đưa miếng ngọc có chữ màu đậm hơn ra, nói: "Đây là thật."

Quý Thiếu Yến nhướng mày: "Chắc chưa?"

Quý Thiên Dương: "Chắc chắn."

Quý Thiếu Yến dịu dàng nhìn gã: "Sai rồi, hai miếng này không có cái nào là thật hết."

Quý Thiên Dương: "..."

Chu Lê nhịn cười, thầm nghĩ Đản Đản nhà cậu đúng là không dễ chọc.

A Yến muốn bẫy Quý Thiên Dương, Quý Thiên Dương lại muốn lừa ngược lại bọn họ, kết quả lại bị A Yến lừa thêm lần nữa, cuối cùng thành công chứng minh Quý Thiên Dương chỉ dựa vào xem và sờ thì cơ bản không thể phân biệt được thật giả, lúc này e rằng trong đầu Quý Thiên Dương ý định giết người cũng đã có luôn rồi ấy.

"Biết tại sao chúng tôi lại kéo dài thêm một tuần mới hẹn gặp anh không?" Quý Thiếu Yến ngắm nhìn vẻ mặt đơ cứng của gã, thong thả ung dung móc điện thoại ra, "Bởi vì tôi phải tận dụng khoảng thời gian này tìm người đem ngọc ra biển."

Nói xong hắn ấn gọi, mở loa.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, không chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào mà còn kèm theo tiếng gió gào thét, giọng nói của một người đàn ông bay ra, cực kỳ cung kính: "Vâng, Quý thiếu."

Quý Thiếu Yến ừ một tiếng: "Thuyền đang ở trên biển đúng không?"

Người đàn ông đáp: "Đúng vậy, vẫn còn sớm."

Quý Thiếu Yến nói tiếp: "Ném miếng ngọc tôi đưa anh xuống biển đi."

Người đàn ông: "Vâng."

Sắc mặt Quý Thiên Dương thay đổi trong chớp mắt, đột ngột bật dậy: "Khoan khoan đừng ném, để tôi nói thật!"

Người đàn ông tất nhiên cũng nghe được câu này, do dự hỏi: "... Quý thiếu?"

Quý Thiếu Yến hơi ngẩng đầu nhìn về phía Quý Thiên Dương.

Quý Thiên Dương đối diện với hắn, vẻ mặt nôn nóng còn mang theo mấy phần hung tợn chưa kịp thu lại, gằn từng chữ một: "Lần này tôi nói thật."

Quý Thiếu Yến liền bảo người đàn ông bên kia chờ thêm một lát rồi cúp máy, dù cho đang vội vẫn ung dung nhìn gã.

Quý Thiên Dương thở phào một hơi, thất thần ngã phịch xuống sô pha, trầm mặc nửa ngày sau đó khàn giọng cất tiếng: "Tôi... tôi có một người bạn đời..."

Quý Thiếu Yến cười ngắt lời gã: "Tôi bảo anh kể chuyện cũ à?"

Quý Thiên Dương tức giận nói: "Không phải cậu muốn nghe lời thật lòng sao!"

Quý Thiếu Yến không hề nóng nảy tí nào, ôn hòa đáp: "Tôi luôn cảm thấy anh là người thông minh, hóa ra lại không biết nhìn tình hình tới vậy. Để tôi nói thẳng với anh nhé, sự kiên nhẫn mà tôi dành cho anh cực kỳ có hạn."

Hắn không muốn xem ảnh đế giả ngu nữa, chỉ miếng ngọc trên bàn: "Nói cho rõ chuyện này trước đi."

Quý Thiên Dương đơ người, biết hôm nay không còn cách nào khác khiến gã dễ dàng thoát được, đành phải đứng dậy cởi thắt lưng ra.

Chu Lê: "..."

Quý Thiếu Yến: "..."

Quý Thiên Dương từ từ kéo quần xuống để lộ ra đường nhân ngư, trên eo gã có treo một sợ dây mảnh màu đỏ, gã như vậy mà lại mang một cái đai eo. Gã cởi đai eo ra, trên đó có xâu một miếng ngọc bội cánh hoa.

Chu Lê và Quý Thiếu Yến khẽ híp mắt lại.

"Đây là miếng ngọc được buộc chặt với tôi," Quý Thiên Dương đặt nó xuống cạnh hai miếng ngọc kia, nói, "Nếu là đồ thật thì chúng nó có thể cảm ứng lẫn nhau mà phát sáng; nếu trùng hợp chữ trên hai miếng ngọc liền nhau thì chúng nó còn có thể ghép lại với nhau."

Chu Lê yên lặng tiếp nhận đống thông tin này, hỏi: "Buộc chặt là sao?"

Quý Thiên Dương: "Chính là lúc tôi xuyên qua nó cũng sẽ xuyên theo tôi, đừng hỏi tôi tại sao, chính tôi cũng không biết rõ nguyên nhân nữa."

Hai người lấy miếng ngọc tới nhìn thử.

Chu Lê nhận ra quả thật chữ bên trên không giống với hai miếng ngọc mà cậu từng gặp, cậu ngạc nhiên nói: "Anh đã có miếng ngọc này rồi vậy thì muốn thêm một cái nữa làm gì?"

Quý Thiên Dương buồn bã nói: "Không biết vì sao nó lại theo tôi tới đây được, ai biết nó còn có tác dụng nữa không chứ?"

Gã nói xong tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi gần nửa ly, "Ở thế giới kia của tôi có hai miếng ngọc, tôi giữ một miếng, miếng còn lại là của bạn đời tôi. Tôi gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới tới chỗ này, ban đầu không biết ở đây cũng có ngọc mà là sau khi nghe cậu nhắc tới chuyện tộc Thiên Tang mới biết được, sau đó tôi lập tức muốn tìm nó ngay..."

Gã hơi thẳng người lại, đỏ mắt nhìn hai người, "Hai cậu là người yêu của nhau, đã bao giờ nghĩ tới chuyện bị chia cắt sẽ có cảm giác gì chưa? Tôi tìm ngọc gấp gáp như vậy cũng chỉ muốn trở về gặp lại cô ấy!"

Chu Lê: "Nhưng không nhất định anh sẽ về được thế giới đó."

Quý Thiên Dương khàn giọng nói: "Tôi hiểu, không phải cái thế giới kia thì lại xuyên tiếp, một ngày nào đó chắc chắn có thể về được, nếu tôi nhanh chân thì có thể gặp được cô ấy một lần cuối trước lúc cô ấy già đi rồi qua đời."

Gã cố tỏ ra mạnh mẽ nói, "Nếu hai cậu không tin thì cứ đưa miếng ngọc kia đưa cho tôi, tôi trực tiếp tự sát trước mặt cho hai cậu xem được không?"

Chu Lê và Quý Thiếu Yến lúc này cũng không tiếp lời.

Mấy giây sau, Chu Lê nói: "Bạn đời của anh tên gì?"

Quý Thiên Dương: "Trương Tri Hòa."

Chu Lê: "Nam hay nữ?"

Quý Thiên Dương: "Nữ."

Chu Lê: "Cao bao nhiêu?"

Quý Thiên Dương: "Một mét sáu ba."

Chu Lê: "Trước kia anh tên gì?"

Quý Thiên Dương: "Quý Minh."

Chu Lê: "Anh cao bao nhiêu?"

Quý Thiên Dương: "Một mét tám."

Chu Lê: "Cha anh tên gì?"

Hai người một hỏi một đáp, tốc độ cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã hỏi hơn mười câu.

Quý Thiên Dương thấy Chu Lê chỉ hỏi mấy loại vấn đề không cần suy nghĩ, biết đây là đang không tin gã. Dựa theo kịch bản thì đoạn sau khẳng định Chu Lê sẽ lặp lại một lần nữa, vì vậy vừa đáp vừa nhớ kỹ câu trả lời, rất nhanh lại đáp thêm được bảy tám câu nữa.

Quý Thiếu Yến thấy chính là lúc này, đột nhiên chen miệng: "Xuyên qua mấy lần rồi?"

Quý Thiên Dương đã sớm hình thành phản xạ trả lời ngay lập tức, hơn nữa sự chú ý đều đặt hết lên người Chu Lê nên nghe vậy thuận miệng đáp một câu: "Năm... ối đây là lần đầu."

Gã cố hết sức khống chế vẻ mặt mình, trán xém chút đổ đầy mồ hôi, hồn vía sắp lên mây cả rồi.

Gã sống không biết bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người chỉ mới ở cái tuổi này mà đầu óc đã cao siêu tới vậy. Thân phận Quý Thiếu Yến đặc biệt nên còn có thể hiểu được, nhưng tại sao Chu Lê cũng như vậy chứ? Trước kia là sinh viên gì hả, chắc chắn là lừa gã!

Nhưng chỉ một chút ngập ngừng này thôi cũng đủ rồi.

Quý Thiếu Yến và Chu Lê hơi giật mình, năm lần, thật sự là đã hai ba trăm tuổi rồi.

Quý Thiếu Yến nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Quý Thiên Dương: "Chắc anh không biết rằng tôi đã cho người điều tra chuyện của anh với cô bạn gái nhỏ kia nhỉ, hai người thậm chí còn từng ngủ với nhau, anh hình như không mấy chung thủy với bạn đời của mình rồi."

Sắc mặt Quý Thiên Dương hơi thay đổi, lập tức nổi giận: "Là con nhóc kia nói với cậu à? Tôi cơ bản không đụng vào cô ta!"

Quý Thiếu Yến không muốn tiếp tục so đo chuyện này với gã, tốt tính bảo: "Ừ, cứ coi như anh không đụng vào cô ta, nhưng không chỉ có mỗi chuyện này."

Hắn từ tốn nói, "Thứ nhất, nếu anh thật sự gấp tới vậy thì lúc trước khi thấy ngọc nằm trên cổ Tiểu Triệu cớ sao anh không thẳng tay giật lấy rồi chạy đi, sau khi chứng minh được là thật hay giả thì trực tiếp nhảy lầu? Thứ hai, lý do bi tráng như vậy, còn một lòng muốn chết thì anh cần gì cứ giấu giếm mãi thế? Thứ ba, dạo này Tiểu Triệu tương đối không may, một kẻ có thù phải trả như anh thì e rằng anh có thật sự muốn chết đi nữa, tôi dựa vào đâu để tin tưởng rằng trước khi chết anh không làm chuyện gì khiến chúng tôi gặp rắc rối chứ?"

Quý Thiên Dương vẫn còn giãy giụa: "Chuyện của Tiểu Triệu không liên quan tới tôi."

"Tôi không tin," khi Quý Thiếu Yến nói những lời này dáng vẻ vẫn ôn hòa như thường, "Tốt xấu gì anh cũng đã đi qua mấy thế giới, có phải vẫn luôn suôn sẻ thuận lợi, chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác nên mới không thức thời tới vậy? Bây giờ là anh đang nhờ chúng tôi chứ không phải là chúng tôi đang nhờ vả anh, nếu không đủ thành ý thì chuyện này cứ chấm dứt ở đây đi, không cần phải nói tiếp nữa, chỉ có chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không hiểu được à?"

Lửa giận trong lòng Quý Thiên Dương bùng lên, trên mặt lại hoảng loạn: "Tôi không... không có..."

Quý Thiếu Yến cười một tiếng: "Mặc kệ là có hay không, sự kiên nhẫn của tôi dành cho anh đã hết rồi. Từ nay về sau đừng quấy rầy chúng tôi, miếng ngọc kia tôi cũng sẽ không đưa cho anh, đừng nghĩ tới nó nữa."

Hắn kéo Chu Lê lên, đứng dậy đi khỏi.

Quý Thiên Dương vừa thấy đã hiểu đàm phán thất bại rồi, với tính cách của Quý Thiếu Yến thì e là sẽ không quan tâm tới gã nữa.

Gã vội ngăn hai người lại, hoàn toàn chấp nhận số phận: "Đừng đi, lần này tôi sẽ nói hết."

Quý Thiếu Yến: "Nhưng tôi không có hứng muốn biết."

Quý Thiên Dương: "Cậu là đứa con vận mệnh của thế giới này."

Quý Thiếu Yến tiếp lời: "Chuyện này tôi đã biết từ lâu rồi."

Quý Thiên Dương bỗng dưng kinh sợ, nhìn Chu Lê: "Là cậu nói với hắn sao?"

Chu Lê bắt chước dáng vẻ vô tội của gã: "Đừng nói bậy, không liên quan gì tới tôi hết.

Dương nhiên Quý Thiên Dương không tin cậu.

Gã dẹp bỏ chút tâm lý cầu may, nghiêm túc hẳn lên, thấy Quý Thiếu Yến còn đang định đi tiếp, nhanh miệng nói: "Đây là lần thứ năm tôi xuyên qua, đúng thật tôi không phải vì bạn đời mình mà là muốn gom đủ ngọc bội, bởi vì trên mấy miếng ngọc này có một phong ấn. Truyền thuyết về ngọc ở mấy thế giới trước tôi đều biết, lần này hai người hỏi gì tôi sẽ đáp nấy."

Vẻ mặt Quý Thiếu Yến không hề dao động mà nhìn gã.

Quý Thiên Dương đối diện với hắn, mặt mũi cực kỳ nghiêm túc: "Tôi còn nói dối thêm một câu nữa thì sẽ bị sét đánh ngay lập tức."

Quý Thiếu Yến tính toán tới sự kiên nhẫn của mình, không muốn sau này lại phải tiếp xúc với gã thêm lần nào nữa nên nhanh chóng quay lại ngồi xuống.

Thật sự nếu không phải hắn lo lắng ngọc bội sẽ có tác dụng phụ gì ảnh hưởng tới Chu Lê, cơ bản hắn còn chả muốn quan tâm tới tên yêu quái già này, thích nói hay không mặc kệ gã, hắn hoàn toàn không có hứng thú muốn biết.

Hắn ôn hòa nói: "Tôi chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng nữa thôi, nếu không thì sau này cho dù anh có tới quỳ xuống cầu xin tôi tôi cũng không muốn nghe."

Quý Thiên Dương không dám nổi giận, vội nói một tiếng "được."

Quý Thiếu Yến tựa lên lưng ghế chờ gã mở miệng.

Quý Thiên Dương lựa lời một lát, chầm chậm kể ra.

Lúc mới bắt đầu gã đột ngột không kịp chẩn bị mà xuyên qua, ở thế giới mới phát hiện được bí mật của ngọc bội, sống tới hết tuổi thọ sau đó chết tại nhà rồi lại xuyên qua một lần nữa, mỗi khi xuyên qua một thế giới đều ra sức tiếp thu tri thức mới khiến bản thân trở nên tốt hơn, mà ảnh để là lấy được ở thế giới thứ 3, bởi vì gã cảm thấy kỹ thuật diễn xuất cực kỳ quan trọng.

Mấy miếng ngọc của Trọng Liên có sức hấp dẫn lẫn nhau, bên trên có phong ấn, chỉ cần hợp lại với nhau là có thế gỡ bỏ.

Tám miếng ngọc kia rải rác trong tám thế giới, nếu sau khi chết nắm ngọc bội trong tay thì sẽ có khả năng có thể mang ngọc theo cùng, nhưng xác suất cực kỳ thấp, miếng ngọc này là lần thứ tư gã xuyên qua mới đi theo. Cũng bởi vì nguyên nhân đó mà gã mới biết ngọc bội ở mỗi thế giới sẽ cảm ứng và tự phát sáng khi ở gần nhau.

"Nếu chữ trên ngọc liền nhau thì chúng nó sẽ dính lại, tỷ lệ đi theo khi xuyên qua càng cao hơn," gã nói, "Đáng tiếc chữ trên ngọc ở thế giới trước tôi tới lại không liền nhau."

Quý Thiếu Yến không muốn nghe mấy chuyện vô nghĩa này: "Nói về truyền thuyết ở mấy thế giới khác đi."

Quý Thiên Dương đành nghe theo hắn kể lại một lần.

Mấy cái kia đa số đều là lời truyền miệng không biết thật giả, nhưng mặc kệ nội dung thay đổi ra sao thì vẫn có một thứ không thay đổi, đó là dựa vào ngọc bội sẽ có được sinh mạng mới.

Quý Thiếu Yến và Chu Lê cẩn thận nghe xong, cuối cùng kết luận ra được một chút giả thiết.

Khiến người xuyên qua có thể được một kết cục tốt đẹp, nếu có hai người trở lên cùng xuyên qua thì nhất định phải ở cùng một phía, chuyện này thì hai người đã biết rồi, ngoài ra còn có thêm vài thông tin nữa.

Thứ nhất, sau khi xuyên qua thì thật sự sẽ có linh hồn lấp vào chỗ trống ở thế giới gốc, thay người đó tiến vào luân hồi.

Thứ hai, người xuyên qua có xác suất rất lớn sẽ tìm được manh mối về miếng ngọc ở thế giới mới, cho nên lúc trước khi Quý Thiên Dương biết được Chu Lê cũng xuyên qua mới vội vã chạy tới làm thân với cậu, bởi vì gã không muốn bỏ lỡ bất cứ thứ gì có lợi cho bản thân mình.

Thứ ba, miếng ngọc đưa người tới thế giới mới, cho dù có đi theo hay không cũng sẽ chắn giúp người đó một lần tai nạn lớn. Quý Thiên Dương cho rằng lúc trước Chu Lê bị đánh vào đầu lại không xảy ra chuyện gì, có khi chính là do ngọc bội giúp cậu đỡ lại.

Thứ tư, không cần nhất định phải cầm ngọc mới có thể xuyên qua, chỉ cần trong số mệnh có thể kéo ra một chút liên hệ với ngọc thì đều có cơ hội được xuyên.

Thứ năm, sau khi buộc chặt cùng ngọc thì mỗi khi tới một thế giới sẽ nhận được một lời nhắc nhở. Lời nhắc mà gã nhận được lúc đến đây chính là Quý Thiếu Yến là đứa con vận mệnh của thế giới này, nếu hắn chết thì thế giới sẽ sụp đổ. Bởi vậy gã mới chủ động đi tìm chó, cũng bởi vì vậy mà sau khi Quý Thiếu Yến ở bên Chu Lê thì chỉ cần gã đối đầu với Chu Lê, người gặp xui xẻo sẽ luôn luôn là gã.

Quý Thiên Dương nói: "Là như vậy đó."

Chu Lê: "Phong ấn là sao?"

Quý Thiên Dương do dự hai giây, đáp: "Trước mắt tôi chỉ thấy được một truyền thuyết nói tới phong ấn, bảo rằng bên trong đó có ẩn chứa một loại sức mạnh, ai gỡ bỏ được sẽ thuộc về người đó."

Gã nhìn Chu Lê, "Cậu ngẫm lại xem, có khả năng ném tám miếng ngọc vào những thế giới khác nhau thì khẳng định đứng phía sau là một nền văn minh cao hơn hoặc là đồ vật thuộc về thần linh. Nếu ngọc bội đã lựa chọn tôi mà tôi cũng đã thành công buộc chặt với nó thì cũng nên hoàn thành cái sứ mệnh này!"

Khóe miệng Chu Lê khẽ giật một chút, thầm nghĩ ở thế giới gốc có khi gã là một trạch nam bị lậm tiểu thuyết thăng cấp, hỏi: "Ồ, anh không phải vì trường sinh à?"

"Không phải," Quý Thiên Dương nói: "Một khi buộc chặt với miếng ngọc nào thì miếng ngọc đó sẽ mất đi tác dụng, tôi buộc càng nhiều thì thế giới có thể xuyên qua sẽ càng ít đi, hơn nữa không phải ở mỗi thế giới tôi tới đều sẽ có thể mang ngọc đi theo, tôi xuyên qua nhiều lần như vậy, tới lúc đó đã sống đủ rồi, hiện giờ tôi chỉ nghĩ đến chuyện gỡ bỏ phong ấn thôi, trước đó tôi không nói ra là vì sợ hai người sẽ nhằm vào sức mạnh kia."

Chu Lê: "Anh nghĩ nhiều rồi."

Quý Thiếu Yến yên lặng nghe hết, thấy gã xuyên qua nhiều lần như vậy vẫn có thể tung tăng bay nhảy như thường, liền biết rằng không có tác dụng phụ gì – nếu không tính tới chuyện khiến người ta bị điên.

Quý Thiên Dương nhìn Quý Thiếu Yến: "Cậu là đứa con của vận mệnh nên tôi không có khả năng đối đầu với cậu, càng không thể làm hại tới tính mạng của cậu."

Quý Thiếu Yến biết được chuyện Chu Lê sẽ không xảy ra việc gì thì tâm trạng tốt hẳn lên, nói: "Đúng, vậy sau này anh biết nghe lời chút đi, đến khi anh chết chắc chắn tôi sẽ đưa ngọc cho anh giữ, nếu không thì tôi sẽ cho người vứt nó xuống biển."

Quý Thiên Dương nôn nóng: "Đến lúc đó thì vô dụng rồi, Trọng Liên chỉ chiếu cố một người duy nhất, trong vòng một năm từ lúc xuyên qua nhất định phải tìm được hoặc sờ vào ngọc, nếu qua thời hạn này mới lấy được thì nó cũng sẽ không mang cậu xuyên nữa!"

Quý Thiếu Yến bĩnh tĩnh nói: "Chuyện này cũng dễ thôi, để tôi cho anh sờ một chút."

Hiện giờ Quý Thiên Dương cũng không còn cách nào khác, buộc phải đồng ý.

Quý Thiếu Yến giải quyết chuyện này xong lập tức dẫn theo Chu Lê và vệ sĩ ngoài cửa rời khỏi.

Hắn đuổi vệ sĩ đi, kéo Chu Lê lên xe định tìm một chỗ ăn cơm.

Chu Lê hỏi: "Cậu cảm thấy lần này lời gã nói là thật hay giả?"

Quý Thiếu Yến: "Ai mà biết được."

Kỹ thuật diễn của Quý Thiên Dương quá tốt, biểu hiện của gã ở trước mặt bọn họ chỉ là thứ mà gã muốn bày ra cho họ xem, tính cách thật sự của người này ra sao thì hai người họ đều không đoán được.

Nhưng mà chuyện này không quan trọng, hắn không hề có hứng thú gì với Quý Thiên Dương, chỉ cần biết được rằng mình có thể ở cùng Chu Lê thật lâu là được.

Hắn bỗng dưng vui vẻ, ngày hôm đó lập tức chạy tới nhà họ Chu ở ké.

Hai người bàn bạc một chút về chuyện đính hôn, trong lúc đó Quý Thiếu Yến còn phải dập tắt mất cái ý tưởng táo bạo của Chu Lê, thấy cậu bị mình thuyết phục rồi mới hài lòng ôm cậu đi ngủ.

Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy đúng giờ, hôn người trong ngực một cái: "Dậy nào, hôm nay phải đi học rồi."

Hắn buông người ra đứng dậy mặc quần áo, quay lại thấy Chu Lê vẫn còn đang ngủ, cười rồi lại đi qua hôn cậu cái nữa: "Dậy đi."

Chu Lê nhắm hai mắt, không hề phản ứng.

Quý Thiếu Yến khẽ giật mình, vỗ vỗ mặt cậu: "... Chu Lê?"

Sau sự kiện hôn mê lần trước thì lại thêm lần nữa Chu Lê ngủ mãi không tỉnh.

Quý Thiếu Yến nhìn người nhà họ Chu tức tốc ôm Chu Lê chạy tới bệnh viện, đứng ở cửa chờ xe nhà mình tới rồi mở cửa bước lên.

Sau ngày hôm qua thì Quý Thiên Dương liền không muốn nhìn thấy hắn nữa, nhưng lại không thể không gặp được, vừa định động viên bản thân nói một câu chào buổi sáng đã thấy hắn cười tới cực kỳ đáng sợ, như thể quanh người đều được phủ bởi một tầng khí đen, lập tức hù gã sợ tới xém rớt nửa cái mạng: "Anh anh anh hai..."

Quý Thiếu Yến nắm tóc ép gã nhìn thẳng vào mình, cười tới cực kỳ đẹp đẽ: "Hình như ngày hôm qua... anh còn chuyện gì chưa nói."