Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 8




Hai năm sau.

Tại sảnh lớn của sân bay quốc tế thành phố N.

Ánh mắt Tần Thiên Lãng xuyên qua bức tường kính, máy bay cất cánh hạ cánh, trên nền trời xanh thẫm tạo thành những đường thẳng.

Mặc dù đã nói với mẹ thời gian của chuyến bay qua điện thoại, nhưng lại biết sẽ không có người đến đón.

Một mình về nhà, hoàn toàn không có cảm giác về nhà. Thiên Lãng cúi đầu bước đi. Bánh xe của chiếc va li màu xanh lam phát ra tiếng kêu khô khốc trên mặt đất.

Bên cạnh là những người lạ đi đi lại lại. Trên nền đá granit bóng loáng, từng đôi giày với đủ mọi hình dạng kỳ quái: mũi nhọn, mũi tròn, đế nhọn, đế bằng…

Đột nhiên anh dừng chân lại.

Trước mặt là đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo, và còn cả nốt ruồi trên ngón chân lộ ra trên đôi xăng đan.

Ánh mắt chầm chậm dịch lên phía trên.

Chiếc áo sơ mi cotton rộng thùng thình, chiếc quần bò xanh đã phai màu. Mái tóc rối bời, trên khuôn mặt nhợt nhạt không có sắc khí, một đôi mắt đen trống rỗng.

Thiên Lãng thấy đầu hơi choáng vì bất ngờ.

Thật là cô ư? Cô lại đến đón anh?

“Mẹ anh bảo em đến. Thành phố này thay đổi quá nhiều, cô ấy sợ anh không biết đường”.

Vẫn là giọng nói lạnh băng, không mang chút tình cảm nào.

Cuối cùng Thiên Lãng đã tin là cô. Trong ký ức, chỉ có Vi Lam mới nói chuyện như vậy.

Tuy nhiên, cô gầy biết bao.

Hai má hóp xuống, chiếc cằm nhọn, dường như vừa mới ốm dậy. Có chuyện gì vậy? 8 năm, cô không lớn thêm chút nào, không mập thêm chút nào, mà lại còn gầy hơn.

“Cũng may là thành phố này không có bão”. Thiên Lãng khẽ nói.

Cô nhìn anh với vẻ thách thức.

“Thế có nghĩa là gì?”

Anh chỉ cười, không nói gì.

Vi Lam lại có phần thấy lạ. Người đàn ông trước mặt này và hình ảnh về Tần Thiên Lãng trong ký ức của cô dường như có phần khác nhau. Anh không còn lạnh lùng, không còn gay gắt nữa, đôi mắt màu hạt dẻ đó hơi cười cười, giống như tia nắng ấm áp giữa mùa đông, quyến rũ người khác.

Cô bước về phía lối ra trước, anh kéo va ly đi sau.

“Anh vào bệnh viện hay về nhà?” Vi Lam hỏi.

Thiên Lãng ngần ngừ một lát, nói: “vào bệnh viện, anh muốn xem ba thế nào rồi”.

Sau 8 năm, tiếng “ba” thốt ra từ miệng anh, vẫn tự nhiên, thân thuộc như vậy.

Có lẽ anh coi Hạ Vân Sinh là “ba” của mình thật.

“Tình hình của ba không được tốt lắm, kể từ khi bị tai biến mạch máu não tháng trước, bán thân bất toại, phải nằm bệnh viện suốt”.

“Tại sao đột nhiên lại tai biến mạch máu não? Ông mới chưa đầy 50 đúng không?” Thiên Lãng khẽ cau mày.

“Nghe mẹ anh nói, tối hôm đó ông đi tiếp khách về, người toàn mùi rượu, uống say không biết gì, nửa đêm đột nhiên lăn từ trên giường xuống, thế rồi đột quỵ”.

“À, lại là vì rượu à?” Thiên Lãng lẩm bẩm nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vi Lam. Cô biết anh nhớ đến điều gì, bèn lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.

Cô gọi một chiếc taxi, Thiên Lãng lập tức bước đến mở cửa xe, sau khi ra hiệu cho Vi Lam lên xe, anh mới sang phía cửa bên kia để lên xe, đóng cửa xe lại.

Là do anh chàng lạnh lùng kiêu ngạo này thay đổi tính nết, hay là do học được phong độ lịch lãm từ nước ngoài về?”

Trên đường đến bệnh viện, hai người không nói gì với nhau nữa.

Trên đường không có lời nào.

Cuối cùng xe taxi đã dừng trước cổng bệnh viện.

Thiên Lãng tranh trả tiền trước, sau đó xuống xe, sang cửa bên kia mở cửa cho Vi Lam.

Lúc Vi Lam cúi đầu bước xuống xe, đột nhiên anh hạ giọng xuống rất thấp, nói bên tai cô: “Hạ Vi Lam, 8 năm nay không có ngày nào anh quên được em!”

Cô vẫn chưa kịp phản ứng gì, anh đã mỉm cười đóng cửa xe lại, ưỡn thẳng lưng bước vào bệnh viện.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ở Otxtraylia nhiều năm như vậy, anh càng lịch lãm phong độ hơn xưa, càng chín chắn hơn xưa. Vẻ lãng tử ngấm vào máu, lại biến thành khí chất khiêm nhường khiến người khác phải động lòng.

So với các minh tinh đang nổi, Thiên Lãng hơn ở điểm trí thức, người anh toát ra một vẻ sang trọng, giống như chàng hoàng tử tuấn tú bước từ trong truyện cổ tích trong sách ra.

Hoàng tử? Vi Lam khẽ lắc đầu, trong thế giới của cô không còn hoàng tử từ lâu rồi.

Hạ Vân Sinh nằm trên giường bệnh, quanh người cắm đầy các ống.

Khuôn mặt ông nhợt nhạt, lại có phần hơi phù, mồm méo. Tần Tang Ảnh đang ngồi bên giường bệnh, không ngừng dùng khăn lau nước dãi cho ông.

Nghe thấy có tiếng đẩy cửa, cô quay đầu ra, nhìn thấy Thiên Lãng đứng ngoài hành lang, bèn vội bật dậy, run rẩy nói: “Thiên Lãng, cuối cùng thì con đã về rồi!”

Thiên Lãng bước vào. Anh đã trưởng thành, trở thành người đàn ông thân hình vạm vỡ, đứng trước mặt mẹ, đã phải cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu bà.

Tần Tang Ảnh sững sờ trong giây lát, tưởng rằng đang gặp cha đẻ của anh. Cha con họ quá giống nhau, dáng người cao ráo, các nét đều đẹp, cặp lông mày đen rậm và đôi mắt màu hạt dẻ quyến rũ, chỉ có điều Thiên Lãng không có vẻ lưu manh như người cha.

Ánh mắt Thiên Lãng dừng trên người Hạ Vân Sinh, trong đôi mắt thoáng qua vẻ sợ hãi.

Người đàn ông tung hoành trên thương trường, sự nghiệp thành đạt này, bây giờ li thảm hại như vậy ư? May mà ông đang ngủ say, nếu không sẽ nhếch nhác biết bao trước mặt mình?

Thiên Lãng đỡ mẹ ngồi xuống ghế, nghe bà nghẹn ngào kể về bệnh tình của Hạ Vân Sinh và những khó khăn mà công ty đang phải đối mặt.

“Mặc dù ba con đang ở phòng bệnh tốt nhất, uống loại thuốc tốt nhất, nhưng bác sĩ nói, chứng liệt người do tai biến gây nên không thể phục hồi hoàn toàn như trước đây, xuống giường đi lại được là tốt lắm rồi…”

“Sau khi ba con bị ốm, nội bộ công ty rất lục đục, như rắn mất đầu, vì thế mới phải điện gấp cho con về…”

“Công ty Vân Thiên là tâm huyết cả đời của ba. Còn mẹ thì không hiểu gì cả, Thuỵ Dương còn nhỏ, hiện giờ cũng chỉ có con mới có thể giúp được ba!”

“Vi Lam… có đồng ý không?” Thiên Lãng khẽ hỏi.

“Em không có ý kiến gì”.

Vi Lam đứng trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt lạnh lùng.

Một giọng trầm trầm bất ngờ cất lên.

“Em phải nghĩ cho kỹ, Công ty Vân Thiên là của nhà họ Hạ!”

Thiên Lãng nhìn vào đôi mắt bình thản và thông minh của cô, lại còn có chút gì đó giễu cợt.

Cô né tránh cái nhìn của anh, cúi đầu xuống ậm ờ trả lời một câu: “Lần này em phải xin nghỉ để về thăm ba, ngày mai em phải về tỉnh rồi”.

“À, mẹ quên mất không nói với con, sau khi tốt nghiệp đại học Vi Lam ở lại tỉnh”, Tần Tang Ảnh giải thích với con trai, “em ấy chuyển công ty mấy lần, hiện giờ vào làm trong một ngân hàng, lương cao, công việc lại nhàn”.

“Làm việc ở ngân hàng à? Em học ngành tiền tệ, cũng coi như là làm đúng nghề!”

Vi Lam hơi sững người. Tại sao anh lại biết mình học ngành tiền tệ?

Sau khi từ bệnh viện trở về, Tần Thiên Lãng trở nên trầm mặc.

Anh ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn chăm chú vào màn hình ti vi, còn tai lại đang nghe cuộc nói chuyện giữa Vi Lam và Thuỵ Dương ở đầu bên kia phòng.

“Chị à, ngày mai chị đi thật à?”

Hạ Thuỵ Dương đã 10 tuổi, nước da trắng, các nét đều đẹp, nhìn rất giống Vi Lam. Nhưng cậu mắt hai mí, đường nét giữa lông mày và mũi lại có phần giống Tần Thiên Lãng.

Thuỵ Dương và hai người đều có quan hệ ruột thịt, nhưng lại gần gũi Vi Lam hơn.

Vi Lam đang thu dọn hành lý bèn dừng tay lại. Cô khẽ vuốt mái tóc đen bóng của Thuỵ Dương, dịu dàng nói: “Chị phải đi làm. Em ở nhà ngoan nhé, nhớ nghe lời mẹ, chịu khó học hành”.

Thuỵ Dương nhìn Vi Lam như đang suy nghĩ gì.

“Chị ơi!” Cậu nói với giọng rất nghiêm túc không giống với giọng của trẻ con, “có phải chị không thích cái nhà này không?

Vi Lam có phần hơi bất ngờ và kinh ngạc, cô hít một hơi thật sâu hỏi khẽ: “Em nghe ai nói vậy?”

“Em không nghe ai nói cả, tự em nhận ra điều đó. Em biết, chị không muốn ở lại nhà này, chị không thích em, cũng không thích mẹ em!”

Bất giác Vi Lam run rẩy, quay đầu lại, chạm đúng vào ánh mắt sắc bén của Tần Thiên Lãng.

Vi Lam cụp mắt xuống, nhìn về phía Thuỵ Dương.

“Em là em trai duy nhất của chị, làm sao chị không thích em được?” Cô nghiến răng, “không phải chị không thích ở nhà, mà là do chị có công việc của mình, bạn bè của mình. Người ta lớn lên rồi đều phải xa gia đình…”

“Chị có người yêu rồi, đúng không?” Thuỵ Dương ngắt lời cô, “mẹ từng nói rằng, con gái lớn rồi, đều phải đi lấy chồng”.

Vi Lam hơi run rẩy.

Cô cố gắng tỏ ra thoải mái, nhưng lại nở một nụ cười buồn bã.

“Chị không có người yêu, chị cũng không muốn lấy chồng”.

“Chị nói dối!” Thuỵ Dương cúi đầu xuống, “chắc chắn về sau chị sẽ lấy chồng”.

Kể từ khi ba ốm nằm đó, mẹ không có thời gian chăm sóc Thuỵ Dương. Thuỵ Dương trở nên trưởng thành sớm, nhìn không còn giống với đứa trẻ lên 10 nữa.

Vi Lam thẫn thờ nhìn cậu em.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu xuống mặt Thuỵ Dương, nhợt nhạt và tư lự.

“Nhà” là nơi ấm cúng, ngọt ngào biết bao. Nhưng tại sao những người sống ở đây đều khôngvui vẻ?

Thuỵ Dương đi lên lầu.

Phòng khách rộng rãi, chỉ còn lại anh và cô.

Vi Lam quỳ xuống đất, nhét đồ dùng của mình vào chiếc túi du lịch nhỏ, từng cái từng cái một.

Kể từ năm 20 tuổi, cô gần như sống lang thang, từ nhà mẹ, đến nhà ba, rồi đến trường đại học…

Đột nhiên bên tai vang lên giai điệu quen thuộc.

Đó là bài hát xưa lắm rồi

Tôi muốn có một mái nhà

Một nơi không cần phải sang trọng

Trong lúc tôi mệt mỏi

Tôi sẽ nhớ đến nó

Tôi muốn có một mái nhà

Một nơi không cần phải quá rộng

Trong lúc tôi giật mình

Tôi mới không sợ hãi

Ai không mong có nhà

Nhưng có người lại không thể có

Nước mắt lăn trên má

Chỉ có thể tự mình lau

Tôi hâm mộ anh ấy biết bao

Sau khi bị thương có thể về nhà

Còn tôi chỉ có thể lẻ loi tìm kiếm mái nhà của mình

Mặc dù tôi chưa từng có mái nhà ấm cúng

Nhưng tôi vẫn dần dần lớn lên

Thời gian bài hát này đang nổi, đúng là dịp mà cô mất đi mái nhà “ấm cúng”. Mọi việc mà cô làm, chỉ là muốn có một mái nhà, một “mái nhà” có thể được trở về, được che chở.

Thực ra, đây không phải là tiếng hát, mà là Thuỵ Dương đang đánh đàn dương cầm.

Sống trong gia đình giàu có, ấm cúng, có được tình yêu của cả mẹ và cha, một đứa trẻ đáng lẽ phải ngây thơ không có gì phải suy nghĩ, lại thích bài hát này.

Tần Thiên Lãng khẽ cau mày.

Anh ngồi xuống ghế sofa, quay đầu sang Vi Lam. Cô đang đắm mình trong tiếng nhạc, trong đôi mắt đen, là vẻ u buồn không thấy đáy, và cả chút gì đó ảo não, ngơ ngác.

Trái tim anh chợt thắt lại.

Cô đang nghĩ gì vậy? Một người như cô, thỉnh thoảng cũng để lộ vẻ cô đơn ư? Giống như một chú dê con lạc đàn, không tìm thấy mẹ, không tìm thấy nhà ư?

Đợi đến khi Vi Lam phát hiện ra, anh đã đứng trước mặt cô rồi, giọng anh trầm lắng hỏi: “Em đi thật ư? Em nỡ lòng đi thật ư?”

Vi Lam giật nảy mình.

Cô ngẩng đầu lên với vẻ nghi hoặc, phát hiện thấy Thiên Lãng đang lặng lẽ nhìn mình chăm chú. Trong đôi mắt màu hổ phách, lấp lánh chút gì đó lạnh lùng và chế nhạo.

Đôi mắt Vi Lam tối sầm lại, quay trở về với vẻ lạnh lùng vốn có.

Cô kéo khóa túi du lịch, đứng dậy nói: “Em chẳng có gì là không nỡ lòng cả?”

Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào con ngươi sâu thẳm của cô.

“Từ trước tới nay, em luôn tranh với anh, để tuyên bố với anh rằng, em mới là người kế thừa thực thụ của nhà họ Hạ, còn anh chỉ là một thằng con hoang! Để đạt được mục đích này, năm xưa 15 tuổi, em không ngại ngần dùng sắc đẹp để quyến rũ anh, cố tình hãm hại anh. Tuổi còn nhỏ mà đã đầy quỷ kế. Giờ đây chắc chắn tâm địa của em phải quỷ quyệt hơn xưa chứ, tại sao lại chắp tay nhường công ty Vân Thiên cho anh?”

Vi Lam giương đôi lông mi lên, nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt mơ màng của cô, dường như đang nhìn anh, đồng thời lại giống như nhìn vào một điểm nào đó xa xôi trên cơ thể anh.

Cảm giác bị người khác coi mình như người trong suốt khiến Thiên Lãng cảm thấy rất khó chịu.

“Hạ Vi Lam, rốt cục là em đang giở trò gì vậy?”

“Hóa ra trong mắt các người tôi là người như vậy?” Cô cất lời, cổ họng khô rát.

Thiên Lãng hơi sững lại, dường như anh không hiểu lời cô nói.

Dừng lại trong khoảng 5 giây, trên môi Vi Lam nở ra nụ cười yếu ớt.

“Kể từ hôm bắt đầu bước vào ngôi nhà này, em coi anh và mẹ anh là đối thủ không thể hòa hợp, đấu nhau hơn 10 năm. Hiện giờ em mới phát hiện ra rằng, anh và mẹ anh chỉ là đối thủ trong ảo giác, cái mà em muốn đấu tranh, không phải là anh và mẹ anh, mà là số phận!”

Trên môi Vi Lam vẫn đang mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

“Tần Thiên Lãng, mặc dù em không phải là người tốt, nhưng cũng không xấu như anh tưởng đâu”.

Cô xách túi du lịch, đi vòng qua anh rồi lên thẳng lầu.