Thanh Âm Của Hạnh Phúc

Chương 11




Ngày hôm nay cuốI cùng cũng tớI, chuyến đi 2 ngày 1 đêm chuẩn bị xuất phát thôi. Tố Linh Vân dậy từ 4 giờ sáng thay đồ rồI kiểm tra lạI đồ đạc sau đó cô di chuyển tớI khu vực tập trung của lớp.

Khi tớI nơi thì cô thấy lớp cũng tập trung kha khá, chỉ thiếu một vàI bạn nữa thôi là lớp sẽ bắt đầu xuất phát. Hôm nay Tố Linh Vân mặc nguyên bộ jean bao gồm quần và áo khoác ngoàI, còn bên trong cô mặc một chiếc áo giữ nhiệt vừa đủ ấm.

Khi trông thấy An Vũ Phong thì cô liền ngạc nhiên ngay lập tức, anh vậy mà mặc giống cô, như vậy không phảI là dresscode rồI sao, cả hai không hẹn mà có thể mặc cùng loạI từ chất loạI cho tớI màu sắc cùng cách phốI nữa. Tố Linh Vân liền không giấu nổI sự thích thú trong lòng, cô liền mở điện thoạI gửI tin nhắn cho An Vũ Phong.

Tố Linh Vân: [ Bắt gặp ai đó bắt chước mặc đồ giống y chang tớ nè!]

An Vũ Phong nhận được tin nahứn của cô cũng tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy cô anh cũng kahs ngạc nhiên.

An Vũ Phong: [ Không ngờ lạI mặc giống. Cứ như đồ đôi ý nhỉ? NgạI ghê!]

Một lúc sau, cả lớp cũng nhanh chóng di chuyển lên xe ngồI, Tố Linh Vân cực kì muốn ngồI cạnh anh nhưng lạI không có lý do nào cả, ngộ nhỡ lớp nhìn thấy lạI trêu hai ngườI thì sao. CuốI cùng cô vẫn là phảI ngồI cạnh Ninh Ngọc Thi.

Anh hướng dẫn viên bắt đầu giớI thiệu rồI hướng dẫn mọI ngườI về cả quá trình chuyến đi. Sau đó đến tiết mục văn nghệ, ai nấy đều sôi nổI hăng háI chọn bàI hát rồI rap. Chỉ có Tố Linh Vân cảm thấy vô cùng mệt mỏI vì sáng nay phảI dậy sớm cộng thêm cô bị say xe nữa nên cô dần chìm vào giấc ngủ.

Để tớI được địa điểm trảI nghiệm thì phảI mất tớI gần 5 giờ đồng hồ, vì vậy có cả khoảng thờI gian dừng chân để mọI ngườI tham thú xung quanh núI đèo cũng như là hít thở không khí trong lành chứ không ngồI trên xe liên tục như vậy cũng mệt.

Khung cảnh thực sự rất đẹp, Ninh Ngọc Thi cùng Tố Linh Vân thi nhau chụp hình, nhưng ánh mắt của Tố Linh Vân vẫn luôn dõI theo An Vũ Phong. Chính bởI vì thế mà cô không để ý trước sau, cứ thế đang đi thì bị Tân Minh Viễn va phảI.

Nhìn thấy Tân Minh Viễn, Tố Linh Vân không hẹn mà cau mày lạI, đụng ai không đụng lạI đụng trúng tên này. Tố Linh Vân nóI: “ Xin lỗI.”

Tân Minh Viễn cũng vộI vàng nóI: “Ừmm, tớ cũng xin lỗI! Cậu có sao không?”

Tố Linh Vân ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt nhìn cậu ta. Không phảI bình thường đều né cô như né tà sao, sao hôm nay lại như vậy? Hay là hắn ta đang có mưu đồ gì? Tố Linh Vân vộI gạt phăng đi ý nghĩ này, hai ngườI cũng chẳng còn gì nữa thì cậu ta có mưu đồ để làm gì cơ chứ.

Tố Linh Vân nhàn nhạt trả lờI: “ À ừm, không sao.” nóI rồI cô rờI đi, chạy về phía Ninh Ngọc Thi đang đứng ở tảng đá đằng xa. Tân Minh Viên đưa tay lên tính níu cô lạI nhưng lạI thôi, hắn buông tay xuống rồI cũng rờI đi. Tất nhiên một màn này thì sẽ có ngườI nhìn thấy chứ, mà trùng hợp thay, ngườI đặc biệt chứng kiến lạI là Phương Nhã Tịnh. Ánh mắt cô ta ẩn chứa đầy ý vị sâu xa khó mà đoán được.

Sau đó mọI ngườI cùng chụp một bức ảnh tập thể rồI lên xe tiếp tục xuất phát đến nơi cần đến.

Hơn 2 tiếng sau.

Chiếc xe đã dừng lạI trước một khu nhà vô cùng lớn, ở đây, mỗI lớp sẽ ở một nhà dân khác nhau. Sau khi sắp xếp đồ và vệ sinh cá nhân, mọI ngườI tập trung ở phòng ăn và bắt đầu ăn trưa. BởI vì Tố Linh Vân vẫn còn cảm thấy khó chịu sau chuyến đi dàI vưuà rồI nên cô cũng chỉ ăn được vàI miếng rau rồI cũng buông đũa xuống. Tố Linh Vân trở về phòng trước. Ở đây, nam nữ ở chung trong một căn phòng lớn, chia đôi phòng, nữ một bên nam một bên.

Tố Linh Vân vừa bước vào phòng thì chợt thấy Tân Minh Viễn đang ngồI đó vớI tấm lưng trần trụI, hình như hắn ta đang thay đồ. Cô vộI mím chặt miệng lạI ngăn bản thân không hét ầm lên, sau đó vộI quay đầu ra khỏI phòng. CáI tên điên này thay đồ mà cx không vào phòng tắm hay khóa cáI cửa vào.

Tân Minh Viễn đi tớI đằng sau Tố Linh Vân bất ngờ lên tiếng: “ Này.”

Tố Linh Vân giật thót ngườI vộI lấy tay che mắt lạI.

“ Làm gì vậy? Tớ mặc xong rồI.”

Tố Linh Vân ti hi mắt nhìn, quả thật là mặc xong áo rồI, cô bỏ tay ra mớI tức giận nóI: “ Cậu làm cáI gì mà thay đồ ở phòng chung vậy? Có phòng tắm mà không biết đường vào đấy mà thay?”

Tân Minh Viễn nhún vai: “ TạI đây là giờ ăn, mọI ngườI chẳng phảI vẫn ăn uống no say bên dướI đó sao. Sao cậu lạI về phòng làm gì?”

Tố Linh Vân cũng không muốn nhiều lờI: “ Mệt nên không muốn ăn.” sau đó vòng qua ngườI hắn ta vào trong phòng.

Cô cho rằng thay xong Tân Minh Viễn sẽ xuống dướI đó nhưng không ngờ hắn ta cũng quay trở về phòng, lạI còn ở đốI diện cô. Trong căn phòng rộng lớn này mà chỉ có hai ngườI khiến cô có chút ngạI. Tố Linh Vân vừa định nóI gì đó nhưng lạI thôi, cô ngồI quay lưng về phía Tân Minh Viễn, lấy điện thoạI ra nghịch.

Không biết từ lúc nào Tân Minh Viễn đã lạI đi tớI đứng phía sau Tố Linh Vân, chạm nhẹ vào vai cô một cáI cũng khiến Tố Linh Vân giật bắn ngườI: “ Gì…gì thế?”

“ CáI đó, ờm…” Tân Minh Viễn đưa về phía cô một chai nước cam: “ Chắc là cậu bị mệt sau chuyến đi dàI á… ừm, uống xíu nước cam cho tỉnh táo đi…”

Tố Linh Vân không tin vào tai mình. Tên này trước kia một mực tránh né cô mà giừo đây lạI như vậy, hay cậu ta lén bỏ gì đó vào chai nước, không lẽ là thuốc xổ, muốn cô ôm nhà vệ sinh mà không thể đi chơi được á, đúng là độc ác. Tố Linh Vân biểu cảm vô cùng khó coi hết nhìn Tân Minh Viễn lạI nhìn xuống chai nước, cuốI cùng chốt hạ một câu: “ Ờ, cảm ơn nha. Tớ cũng có nước rồI.” nóI rồI cô lấy ra từ trong túI của mình một chai nước cam rồI gượng cườI vớI hắn ta.

Tân Minh Viễn cũng ngạI ngùng gật đầu rồI trở về chỗ của mình. Tố Linh Vân gượng gạo yên vị tạI chỗ của mình, cô vờ coi như không thấy sự hiện diện của Tân Minh Viễn ở đây. Nhưng ngược lạI, có lẽ Tân Minh Viễn không muốn như vậy, hắn luôn tìm cách bắt chuyện vớI cô: “ Ừm… chuyện đó… cậu có vẻ không muốn nóI chuyện vớI tớ?”

Tố Linh Vân biểu cảm đúng kiểu vô cùng khó hiểu nhìn Tân Minh Viễn, chứ không phảI ngườI né trước là cậu ta hả? Cô vẫn luôn bình thường mà, mỗI tộI tự dưng bây giừo câu j ta lạI thay đổI khiến cô cũng hơi khó xử.

Tố Linh Vân nhàn nhạt nóI: “ Có đâu. TạI tớ hơi mệt thôi.”

“ Vậy hả…vậy thì tốt rồI. Tớ cứ nghĩ là cậu ghét tớ…” Tân Minh Viễn cườI khổ.

Chính xác luôn! Đấy là Tố Linh Vân nghĩ vậy chứ cô không có nóI ra, cô chỉ cườI mỉm như là câu trả lờI thôi.