Tuổi ma ma đã lớn, sức chặt rìu càng ngày càng yếu.
Đến mùa đông, đầu gối bà ấy sẽ đau nhức.
Ta xoa lòng bàn tay, úp lên đầu gối bà ấy. Một đêm nọ, bà ấy thở dài nói:
"Phụ mẫu ngươi thật chẳng ra gì, lại đem bán một đứa trẻ ngoan như ngươi vào cung."
Bà ấy nói mãi mà không nghe thấy ta trả lời, liền bảo ta không có lễ phép. Ta oan ức to tiếng: "Là người bảo ta giả làm người câm mà."
Ma ma ngượng ngùng, liền lảng sang chuyện khác, hỏi thăm thân thế của ta.
Ta tên là Quan Kỳ, không có phụ thân. Mười hai tuổi, mẫu thân ta mắc bệnh qua đời, ta một mình lên Yến đô tìm cữu cữu.
Mẫu thân ta từng nói, khi nghèo khó cữu cữu đã được mẫu thân ta giúp đỡ, giờ nhà ta gặp khó khăn, cữu cữu không thể không giúp.
Khi ta đến Yến đô, cả nhà cữu cữu đón tiếp nồng hậu. Thức ăn thịnh soạn, ta đói cồn cào, nhưng cố nhịn không động đũa.
Mẫu thân ta cũng nói, sống dưới mái nhà người khác phải biết lễ nghĩa, chủ nhân chưa động đũa, ta cũng không được động.
Ta ở nhà cữu cữu ba tháng. Thẩm thẩm ta xinh đẹp dịu dàng, đối xử với ta rất tốt. Một đêm nọ, mợ nhờ ta giúp bà ấy xỏ kim.
Ta nhấp nhấp đầu chỉ, liền mất đi ý thức. Khi mở mắt ra, đã thấy mình quỳ trong đại điện.
"Bỏ đi! Đôi cầm thú không biết xấu hổ!" Ma ma nắm tay ta: "Nhớ lấy, người càng xinh đẹp càng dễ lừa người."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta nói, vậy ta chỉ tin tưởng mỗi bà ấy. Bà ấy bảo, không biết nói thì nói ít lại.
04
Xuân có ếch kêu, thu có ve sầu, đông đến rồi hạ sang. Một ngày nọ, ma ma vào đại điện, nhưng không còn quay về nữa.
Một t.h.i t.h.ể không đầu được đưa ra khỏi đại điện. Nghe nói Yến Đế chán não thiếu nữ rồi nên muốn thử hương vị của phụ nhân.
Thái giám thân cận của ma ma, Tô công công, sắp xếp di vật của bà ấy, tìm thấy một bức thư bà ấy đã viết.
Ta không biết chữ, bảo Tô công công đọc. Tô công công đọc: "Sau khi ta ch, tài sản của ta thuộc về Tô Tiến Bảo."
Tô công công mang hết mấy túi hạt vàng của ma ma đi, chỉ để lại một thứ, đó là cái rìu.
Ta vung cây rìu sắt này, chạy khắp nhà bếp, gi*t lợn xong thì đến trước Phật sám hối, trong lòng thầm niệm A Di Đà Phật.
Niệm Phật lâu rồi, ta bắt đầu nhớ ma ma.
Người ch đều phải lập bia, ta cũng muốn lập bia cho bà ấy.
Ta tháo tấm ván cửa sổ của nhà bếp, đem chôn trong khu rừng rậm của Yến cung, coi đó là bia mộ của bà.
Thời điểm không có ai canh giữ, ta sẽ dùng hộp đựng thức ăn đựng chút canh thừa, đổ vào cái bát vỡ trước bia mộ của ma ma.
Canh thừa bị mất trộm, tiểu nhị trong nhà bếp thấy rất kỳ lạ. Này phải là một tên trộm không kén ăn, đến canh thừa cũng không tha.
Ta cũng thấy rất kỳ lạ. Tại sao canh thừa ta dùng để cúng bái mà sáng hôm sau lại không cánh mà bay.
05
Cho đến một đêm ta mười lăm tuổi, như thường lệ mang hộp thức ăn vào rừng rậm để cúng bái, lại tình cờ thấy một thiếu niên đang ăn ngấu nghiến trước bia.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi đôi mắt tinh xảo của hắn. Giữa đôi lông mày của hắn có một chấm chu sa đỏ trông gợi cảm vô cùng.
Trước đây ma ma từng dạy ta cách phân biệt thân phận các chủ tử trong cung. Bà ấy bảo, Thập Tam hoàng tử là dễ nhận ra nhất.
Thập Tam hoàng tử tên là Yến Từ, Từ trong Từ Bi. Giữa lông mày ngài ấy có một chấm chu sa nhỏ đỏ như máu.
Thân mẫu của Yến Từ từng là Yến Quý phi được sủng ái nhất lục cung. Nhưng nàng ỷ vào sự sủng ái, đầu độc mẫu thân của Thái tử Yến Thanh, Tĩnh Hoàng hậu.
Yến Đế giận dữ, giáng Yến phi xuống thành Yến nô, phạt nàng lao động ở Cục Giặt quần áo, không phát bổng lộc.
Yến Từ bị tước bỏ thân phận hoàng tử, không được học hành, chỉ có thể làm dược đồng của Yến Đế, lãnh chút bạc ít ỏi.
Thuốc dẫn của Yến Đế là não của trinh nữ.
Và việc của dược đồng, chính là cạy mở hộp sọ thiếu nữ.
Ma ma từng nói, 472 cái. Ta hỏi cái gì vậy?
Ma ma nói, tổng số đầu mỹ nhân mà bà ấy chặt đã nhiều như thế.
Ta đếm ngón tay tính, hóa ra Thập Tam hoàng tử Yến Từ, tổng số đầu mỹ nhân mà hắn cạy mở đầu cũng bấy nhiêu đó.
May mắn là, ta đã nhận ra Thập Tam hoàng tử Yến Từ. Nhưng bất hạnh là, thời điểm ta nhận ra hắn, là thời điểm hắn vừa mới gi*t người xong.
Đầu của Tô công công bị cạy mở một cách thô bạo, dưới thân còn rỉ ra một bãi nước tiểu, thật khôi hài.
Ta có chút buồn cười, nhưng lại thấy như vậy không lễ phép cho lắm, đành một bên nhếch mép một bên sám hối: “A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!”