Thánh Địa Vùi Thây

Chương 30




Sự việc xảy ra vào tối khuya, ở trang trại tư nhân không lắp đèn đường. Vậy nên đoạn video giám sát được gửi đến có tầm nhìn rất hạn chế.

Bà nội tôi bước vào khung hình, ngồi xuống đụm cỏ ven hàng rào, trông điệu bộ rất sốt ruột.

Lúc lâu sau bà tôi chợt đứng dậy, bước mấy bước về phía trước, hai tay khua khoắng. Nhưng chỉ được nửa phút bà liền lùi về sau, quay lưng bỏ chạy.

Một bóng đen nhảy lên vồ lấy bà, lại có một bóng đen nữa vụt tới vật bà xuống đất. Thể hình khá lớn, không thể phân rõ chúng là con gì, nhưng dựa theo tập tính thì đích thị rất tương đồng với chó.

Trong một góc nhìn hạn chế, chúng tôi chỉ thấy được phản ứng dữ dội từ đôi chân đang dần từ bỏ sự sống. Cảnh tượng đấy đau đớn đến nỗi khiến người phụ nữ cứng rắn như bác ba tôi cũng phải lặng lẽ lau nước mắt.

Diễn biến mới xảy đến, bọn chó bỗng nhiên nhổm dậy, sau đó bỏ chạy. Có người đàn ông lớn tuổi cầm súng săn chạy vào khung hình, từ vị trí bước ra thì hẳn là người trong trang trại.

Người cầm súng cúi xuống xem xét tình hình của bà tôi, sau đó ôm đầu, chạy ngược trở lại.

Người cầm súng vừa đi thì một đôi giày thể thao lọt vào tầm nhìn, bên cạnh là hai con chó lớn ban nãy. Bóng chủ nhân đôi giày phản xuống mặt cỏ, chân dài vai rộng eo hẹp, là một người đàn ông.

Sau đó thi thể của bà tôi bị kéo đi, khuất khỏi camera. Video đến đây chấm dứt.

“Băng ghi hình mới được gửi đến. Chị Liễu còn chưa kịp xem. Nhưng nội dung không khác lời kể của nhân chứng là mấy.”

Tôi vò đầu, đập nắm đấm xuống bàn:

“Viện dưỡng lão đấy làm ăn kiểu gì thế! Sao có thể để bà nội đêm hôm ra ngoài mà không biết gì được!”

Bác ba nhìn tôi ánh mắt rất phức tạp.



“Không, họ biết.”

“Họ biết?”

“Họ biết bà con ra ngoài, họ đã cho phép điều đấy.”

Bà nội tôi hơn trăm tuổi rồi, mà cái viện dưỡng lão chết tiệt này còn cho bà đi loanh quanh một mình lúc nửa đêm?

Bác ba thấy mặt tôi đỏ như vang liền vỗ vỗ bảo tôi bình tĩnh, sau đó tiết lộ một tin còn khiến tôi choáng hơn:

“Bởi vì có người nhà đến đón nói là cho bà về ăn tất niên nên họ đồng ý.”

“Ai?”

“Sarah.”

Tôi nghiêng người về sau, cảm thấy mạch thần kinh sắp nổ tung thì bác tôi lại độp thêm tảng đá cuối cùng.

“Lao công ở viện dưỡng lão thấy trên xe của Sarah ngồi một chàng trai, có hình dung tương đồng với người lạ xuất hiện trong video vừa rồi.”

“Thế con bé Sarah?”

Bác ba tôi rút thêm một tấm ảnh 3:2 giơ lên, đây là lý do chính khiến bác hai tôi bị kích động đến thế.

“Nó mất tích rồi.”