Thánh Địa Vùi Thây

Chương 37




Sự thật đã chệch ngoài suy đoán của tôi.

Tôi vốn tưởng bởi vì bản thân là con trai Nguyễn Hữu Sanh nên mới bị nhắm tới, ai dè lý do chỉ đơn thuần tóm trong mấy chữ: nhà neo người. Do quá neo người, các bác già yếu, nếu không phải tôi cũng chỉ có thể để Sarah gánh nhiệm vụ này. Mà tôi biết chắc, kể cả bác hai có dám dứt lòng cử Sarah đi hành hương, thì con bé cũng còn lâu mới chịu.

Nhưng Sarah không chịu, chẳng lẽ tôi sẽ chịu?

Câu trả lời là: rất khó trả lời.

Nếu các bác trình bày một cách rõ ràng, như tôi đã nói với bác ba, tôi nhất định sẽ cùng mọi người nghĩ cách giải quyết tốt nhất. Đáng tiếc điều đó đã không xảy ra, giờ tôi đang phải bị động vác một gánh nặng vượt ngoài sức tưởng tượng. Nếu nói tôi không bất mãn là nói ngoa, tuy nhiên nếu nói tôi muốn mặc kệ thì chắc chắn sai lầm.

Nhưng dù tôi lựa chọn thế nào thì trước hết vẫn có điều cần xác định lại.

“Bà Diêu quan hệ của chúng ta bây giờ có thể coi là đối tác không?”

“Mười hai triệu.” Bà Diêu thản nhiên nhấp một ngụm trà “Trả trước tôi 12 triệu đô la Hồng Kông, tôi không coi cậu là chó nữa.”

“Dựa vào!” Tôi đập tay xuống bàn.

“Dựa vào cậu là đồng phạm của đệ tử Lương Tam Chỉ.” Bà Diêu đối với vệ sĩ ngoắc tay ra hiệu.

Cửa bất ngờ bật mở, tên sư béo dỏm bị trói như đòn bánh tét lăn lông lốc đâm sầm vào tôi. Hai người ngã ra sàn, tôi còn chưa kêu nặng hắn đã ui da ui dà.

Tôi vừa đau vừa nghĩ này mẹ nó tình tiết quá máu chó rồi!

“Đ-t mẹ không phải người của bà à?!” Nóng tiết đến chệch lưỡi tôi đành bỏ ngoài tai tiếng kêu bất mãn của sư béo dỏm.

“Chó còn khôn hơn cậu đấy Sanh tử.” Bà Diêu hừ lạnh “Nếu không cần nể mặt Lưu Ly Tháp thì tôi cũng chẳng phí thời gian với cậu.”

Đúng thật, bà Diêu khôn ngoan như vậy chắc chắn sẽ không bày trò ở buổi đấu giá của một ông lớn trong nghề như Lưu Ly Tháp. Tôi quá nóng nảy, trách oan sư béo dỏm mất rồi.

Tôi bò dậy trước sau đó giúp sư béo dỏm kéo cái giẻ nhét trong mồm ra, đặt tay lên vai hắn “Người anh em…” Véo mạnh “Anh khốn nạn quá!”

“Ái ái ái ui ui ui!” Sư béo dỏm lăn qua lộn lại tránh liên hoàn trảo của tôi “Enh em! Có chi bình tịnh nói!”

“Tôi mà bình tĩnh được tôi là thánh rồi!” Tôi giơ nắm đấm mắng “Đã bỏ chạy một mình sao không nhận tội một mình luôn đi!”

“Tau tảng mụ nội ni sẹ nệ mặt thầy mi.”

“Tôi có bố, anh có sư phụ. Thiếu đâu mà dùng chung!”

Sư béo dỏm lấm lét liếc bà Diêu rồi há miệng không tiếng động ra hiệu cho tôi: Như thế thì càng chết nhanh hơn.

Tôi nén giận quay ra thanh minh: “Bà Diêu, Jịt Jẹ nói bừa thôi không thể tính.”

“Nhưng cậu ta nói bừa trước rất nhiều người.” Bà Diêu cười lạnh vẫy một vệ sĩ mang máy tính xách tay đến “Có băng ghi hình, muốn xem không?”

Mịa! Cái thế giới của mấy người không coi luật pháp ra gì hả?! Mất vài trăm năm bỏ phong kiến để rồi lại quay về phong kiến. Đây là kiểu luận tội thời Kim Dung còn gì!

----------

Chú thích:

“Enh em! Có chi bình tịnh nói!”: Anh em! Có gì bình tĩnh nói!

“Tau tảng mụ nội ni sẹ nệ mặt thầy mi.”: Tôi tưởng mụ nội này sẽ nể mặt cha cậu.