Thánh Đường

Chương 373: Thắng lợi lớn, bỏ trốn




Bên ngoài đỉnh, Ngự Tử Ma cười đắc ý, tâm tình phi thường tốt, dưới sự bảo vệ của hắn nguyên lực của Thiên Hỏa đỉnh vô cùng sung túc, bây giờ chỉ cần chờ đan dược thành công.

Vương Mãnh cùng Tam Mao vừa ăn vừa đối kháng Thiên Hỏa đỉnh, đột nhiên, Thiên Hỏa đỉnh đình chỉ hấp thu lại, sau đó ngũ hành nguyên lực tràn ngập khắp Thiên Hỏa đỉnh.

Đây là nguyên lực dự trữ của Thiên Hỏa đỉnh, vì đan dược hôm nay mà Ngự Tử Ma hạ hết cả vốn gốc, đem tất cả nguyên lực của Thiên Hỏa đỉnh phóng xuất ra, hắn đối với Ngũ Hành Vạn Thọ Đan là tình thế bắt buộc.

Chỉ cần có được Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, hắn có thể ly khai địa phương chim không thèm ỉa này, hảo hảo thoải mái tìm kiếm vài cô nàng.

Vương Mãnh cùng Tam Mao hai mặt nhìn nhau, nhân sinh thay đổi thật nhanh, thật sự là quá đã, quá kích thích, còn có loại chuyện tốt vậy? ? ?

Một lớp của thứ này còn kinh khủng hơn cả đống linh dược, đây đều là nguyên lực tinh khiết nhất đã trải qua Thiên Hỏa đỉnh luyện hóa, trong đó còn ẩn chứa sinh mệnh chi lực, mặc dù Hoạt Nhân Đan không có nhân đạo(không vi Thiên Đạo – Chắc là không theo lẽ trời :v), nhưng không thể không nói, Ngự Tử Ma là đã tìm được một đường tắt hại người lợi mình.

Thiên Hỏa đỉnh chuẩn bị xuất ra nguyên lực tinh khiết, đều đạt tiêu chuẩn của Tinh Minh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Vương Mãnh cùng Tam Mao ở trong đống linh dược khiêu vũ rồi, nếu không phải túi càn khôn đã bị luyện hó, thì Vương Mãnh cùng Tam Mao nhất định sẽ trắng trợn vơ vét, nhưng hiện tại chỉ có một biện pháp, chính là hấp diêm (thu)!

Tam Mao ở phương diện này quả thật là một chuyên gia, Vương Mãnh không có hấp thu kinh khủng như Tam Mao, nhưng cũng dùng hết sức để bổ sung Mệnh Hải ngũ hành thể, vì bình thường đào đâu ra nguyên lực như thế này.

Bên trong Mệnh Hải Vương Mãnh nguyên lực chưa bao giờ dồi dào như thế này, oanh. . .

Âm thanh khai thiên tích địa vang lên trong Mệnh Hải.

Lập tức có năm đạo Mệnh Ngân mở đường đi ra, Vương Mãnh bước vào tầng bốn mươi!

Lúc này Thiên Hỏa đỉnh hào quang đại tác, từ hào quang phỉ thúy(xanh lục) biến thành hào quang lam sắc (xanh biển).

Ngự Tử Ma sắp điên rồi, ánh sáng màu lam, chẳng lẽ là muốn ra cực phẩm Ngũ Hành Vạn Thọ Đan? ? ?

"Ha ha ha, trời cũng giúp ta!"

Thiên Hỏa đỉnh mơ hồ có biến hóa, đây là điềm báo Mệnh Khí tấn cấp. Ngự Tử Ma còn có thể nói cái gì nữa đây, đan dược còn chưa ra lò, Mệnh Khí của mình còn muốn tấn cấp, không nói hai lời, Ngự Tử Ma liên tục rót nguyên khí vào Thiên Hỏa đỉnh.

Dù gì Ngự Tử Ma cũng là cao thủ Tiểu Viên Mãn, tuy không chuyên chiến đấu, nhưng thân là dược sư, rất chú trọng tu hành nguyên lực. Nguyên lực dồi dào cứ liên tục rót vào, thật là một người tốt bền bỉ a....

Nguyên lực không ngừng chảy vào Thiên Hỏa đỉnh, tiến vào tầng bốn mươi, khẩu vị Vương Mãnh càng lớn, dốc sức liều mạng hấp thu nguyên lực, Tam Mao cũng giống như vậy, trên đỉnh đầu ngọn lửa màu đỏ biến thành đỏ lam giao thoa với nhau, bất quá Tam Mao cũng không có ăn nữa.

Cơ hội tối như thế này mà không nắm chặt, thì thực xin lỗi với liệt tổ liệt tông, nguyên lực trong không gian không ngừng bị Vương Mãnh hấp thu, mà Tam Mao đem linh dược chiết xuất, linh dược được hỏa diễm trong tay dung luyện, không ngừng dung luyện, dần dần tạo thành một hạt châu màu trắng óng ánh. Tam Mao lập tức đưa đến bên miệng Vương Mãnh.

Vương Mãnh theo bản năng nuốt vào, một cổ mát lạnh từ trên xuống dưới, lực lượng liên tục không ngừng khuếch tán kỳ kinh bát mạch.

Vương Mãnh cắn răng, chịu đựng!

Hắn đang áp súc lực lượng, một lần trùng kích, giờ đã gần kề tầng năm, nhưng tuyệt đối chưa đủ!

Bên ngoài, Ngự Tử Ma cũng đang liều mạng, tiết tấu này có điểm gì đó là lạ, không nghĩ tới cực phẩm Ngũ Hành Vạn Thọ Đan tiêu hao lớn như vậy, giằng co mấy canh giờ rồi. Ngự Tử Ma xuất hiện vẻ mệt mỏi, móc ra một bình thuốc, liên tục ăn ba khối đan dược, Ngự Tử Ma lại khôi phục thần thái sáng láng, nguyên lực lại quán chú nhập Thiên Hỏa đỉnh.

Tuyệt đối không cho phép thất bại trong gang tấc!

Chưa tới một canh giờ, nguyên lực của Ngự Tử Ma tiêu hao hầu như không còn, Thiên Hỏa đỉnh giống như không đáy, dù hắn là Tiểu Viên Mãn nhưng cũng không chịu nổi tình trạng này, bất quá đây chính là luyện chế cực phẩm Ngũ Hành Vạn Thọ Đan, thân là một gã dược sư, muốn liền liều không ngại hi sinh!

Ngự Tử Ma đã điên cuồng, mở ra bình thuốc, lại ăn ba khối Hoạt Nhân Đan, tựa hồ cũng không có hiệu quả như vừa rồi, Ngự Tử Ma có chút dừng lại, ăn thêm khối nữa.

Ngự Tử Ma lại khôi phục thần thái sáng láng, nhưng trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, toàn thân cũng nổi gân xanh, nhưng hắn hiện tại hoàn toàn không cần biết.

Nguyên lực tuôn chảy, cực phẩm Ngũ Hành Vạn Thọ Đan muốn thành!

Ngũ hành đại pháp của Vương Mãnh đã đến thời khắc quan trọng nhất, Tam Mao đã cho Vương Mãnh ăn ba khối ngũ hành tinh hoa, loại chiết xuất này phải như Tam Mao là ngũ hành tinh hoa thì mới làm được, lúc này Thiên Hỏa trong đỉnh đã trống trơn, năm mươi năm tích lũy của Ngự Tử Ma đã bị Vương Mãnh cùng Tam Mao càn quét sạch sẽ.

Lúc này nguyên lực Thiên Hỏa trong đỉnh bắt đầu áp súc ngưng tụ, đây là bước thành đan cuối cùng rồi.

Vương Mãnh cắn răng một cái, nhất cổ tác khí, trực tiếp liên thông Mệnh Hải hấp thu đan khí, muốn đập, muốn hung ác!

Ngũ hành đại pháp trong Mệnh Hải cũng vận chuyển tới cực hạn.

Ầm ầm đậu. . .

Hào quang Thiên Hỏa đỉnh bắn ra bốn phía, đung đưa kịch liệt, Ngự Tử Ma đang trong tình trạng kiệt sức hưng phấn mở to hai mắt, kích động hai tay run rẩy.

Hắn thành công!

Nắp Thiên Hỏa đỉnh bay lên, hào quang bắn ra bốn phía.

Vụt một cái, một hình cầu màu đỏ bay ra, lập tức toàn bộ đan phòng liền biến thành một biển lửa.

Oanh. . .

Vương Mãnh vọt ra, mang theo nguyên lực tầng bốn mươi lăm, thân thể tràn đây sức mạnh, lần rèn luyện này đã làm Vương Mãnh trải qua một quả trình tẩy tủy.

Một quyền oanh hướng Ngự Tử Ma.

Ngự Tử Ma ngây người, miệng há to, thẳng tắp bị sút ra ngoài.

Một quyền vừa ra, Vương Mãnh cảm thấy vô cùng thoải mái, Thiên Hỏa đỉnh này tuyệt đối là bảo vật, nếu như đã đến, há có thể tay không mà về.

Ngự Tử Ma trong phế tích bay ra, thiên tài của Thông Thiên Đan thần giáo phẫn nộ rồi. Nhìn Vương Mãnh, hắn còn có cái gì mà không hiểu nữa, vừa nghĩ tới nhiều năm tích lũy của hắn, tâm như rỉ máu, tóc bay lên.

"Các ngươi đều phải chết!"

Hai tay đột nhiên đập qua, từng đạo hỏa phù muốn vây khốn Vương Mãnh, đây là lần đầu Vương Mãnh cùng Tiểu Viên Mãn giao thủ, Vương Mãnh không chút khách khí một quyền oanh tới, hắn muốn thử uy lực của ngũ hành thể.

Thần . . .Bùm bùm chíu chíu!!

Hai đứa tông vào nhau, Vương Mãnh bay ngược hơn mười bước, nhưng Ngự Tử Ma còn thảm hại hơn, quay trở về nằm dưới đám phế tích.

Ngự Tử Ma vừa rồi luyện đan quá hao tổn, nếu không hắn nguyên lực sáu mươi tầng, như thế nào thì cũng đều mạnh hơn Vương Mãnh.

Chỉ tiếc nỏ mạnh hết đà là không thể mặc lỗ cảo.(Chắc là đã hết sức thì cũng chả gượng dậy được **liên tưởng tới mấy thứ bậy :v)

Vương Mãnh chộp lấy thời cơ, thừa dịp hắn bệnh lấy mệnh hắn luôn!

Ngự Tử Ma không nghĩ tới Vương Mãnh hung hãn như vậy, liền phóng lên trời.

Ầm ầm. . .

Bên ngoài sa mạc mênh mông, một người từ dưới bay ra, Vương Mãnh cùng Tam Mao cũng bay ra, con vịt đã đun sôi thì sao để bay được, đây không phải là truyền thống của Vương gia a.(Đồ sắp ăn sao cho bay được chứ :v)

Tam Mao phóng hỏa đầy trời, công kích càng ngày càng hung ác.

Ngự Tử Ma mém chút nữa là tức chết, hắn thân là cao thủ tiểu viên mãn lại bị một thằng tầng bốn mươi cộng thêm một linh thú ngu xuẩn đuổi giết, nếu để người khác biết thật sự là mất mặt, nhưng so sánh về mặt tổng quan thì vẫn tốt hơn là mất mệnh.

Ngự Tử Ma bóp nát một cái hạt châu, một đạo linh quang xông thẳng lên trời lập tức biến mất.

Vương Mãnh sững sờ, "Không tốt, con hàng này đang tìm trợ thủ, Tam Mao, ngăn hắn!"

Tam Mao mập mạp vỗ lên đỉnh đầu, đỏ lam gặp nhau hợp cùng một chỗ. (chắc là lửa đỏ + lửa xanh ai biết phối màu thì tự tưởng tượng nha :v)

Thần . . .

Trước mặt Ngự Tử Ma xuất hiện hỏa lang đầy trời, lúc này trong tay Vương Mãnh nguyên lực dần hình thành một thanh trường kiếm.

— một kiếm Đoạn Thiên Nhai!

Vẫn là một kiếm kia, tập hợp lĩnh ngộ của Vương Mãnh, dẫn theo mười tầng khí phách, một đạo quang mang hiện lên, chém vào sóng lửa ngập trời, cũng chém vào Ngự Tử Ma, Thiên Hỏa đỉnh bay về phía không trung, Tam Mao bước ra xa ôm lấy Thiên Hỏa đỉnh, lập tức ánh lửa bao phủ Thiên Hỏa đỉnh, mà Ngự Tử Ma truyền đến một tiếng hét thảm, cái con linh thú chết tiệt kia đang ung dung luyện hóa ấn ký trên đỉnh của hắn.

Xa xa, một cổ lực lượng cường đại đang tới gần, là cao thủ Tiểu Viên Mãn, Vương Mãnh biến sắc, lập tức cùng Tam Mao xun xoe chuồn đi.

Vụt. . .

Bóng người rơi xuống, Trịnh Đại Thế lạnh lùng nhìn Ngự Tử Ma đã bị chặt thành hai nửa nhưng vẫn dãy dụa. (Tởm vl)

"Trịnh hộ pháp, heo mi, heo heo mi." Ngự Tử Ma như tìm được cọng cỏ cứu mạng, giãy dụa bò hướng Trịnh Đại Thế.

"Chuyện gì xảy ra, thằng lào làm?" Trịnh Đại Thế mặt không biểu tình hỏi.

"Ngươi đưa tới một kẻ có ngũ hành thể, hắn nuốt linh dược của ta phá đỉnh mà ra, nếu để cho ta bắt lấy hắn, nhất định phải sống sờ sờ mà lột da hắn, luyện hắn bảy bảy bốn mươi chín ngày, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!"

Ngự Tử Ma tràn đầy oán độc.

"Thiên Hỏa đỉnh của người đâu?" Trịnh Đại Thế thản nhiên nói, "Triệu hoán ra, dùng Mệnh Khí bảo vệ Mệnh Hải, ta có cực đạo tiên đan."

"Bị tên tiểu hỗn đản kia cướp rồi, hắn có một Linh Thú có thể cướp lấy Mệnh Khí." Ngự Tử Ma oán hận sâu tận xương tủy, đó là Thiên Hỏa đỉnh là mệnh căn của hắn a....

Trịnh Đại Thế rốt cục lộ ra dáng tươi cười, "Nói như vậy, ngươi đã vô dụng, Cực Đạo Minh không cần phế vật!"

Oanh. . .

Hai đoạn thân thể Ngự Tử Ma bị tách rời, túi càn khôn rơi vào trong tay Trịnh Đại Thế, Trịnh Đại Thế nhìn hướng Vương Mãnh cùng Tam Mao chạy trốn, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười, "Muốn chạy, không dễ dàng như vậy, đã có Thiên Hỏa đỉnh, ta có thể tự tự luyện chế Hoạt Nhân Đan rồi, ha ha ha!"

Vương Mãnh cùng Tam Mao một đường điên cuồng chạy trốn, nơi đây hiển nhiên là địa bàn Cực Đạo Minh, còn có Thiên Cơ môn quỷ dị khó lường, không phải là nơi tốt, phải nghĩ biện pháp ly khai.

Vương Mãnh cũng không biết mình ở nơi nào, xem hình dáng thế này, Hóa Long điện cùng nơi luyện đan hẳn là cùng không gian với ngũ hành hoang mạc, chẳng qua là nơi đây to lớn, chỗ nào mới là lối ra.

Vương Mãnh cùng Tam Mao hiện đang trong trạng thái "Thiên thể", không mảnh vải che thân, trong tay Tam Mao ôm Thiên Hỏa đỉnh, vật che chắn bộ vị mấu chốt, nó vô cùng tò mò nhìn trên người Vương Mãnh hình như nhiều hơn nó một khối, bình thường. . . Không thấy a....(Khối gì vậy nhỉ :”>)

Nếu là có Tinh hoàn, ít nhất còn có thể nghĩ biện pháp, hiện tại xem ra chỉ có thể tìm đường.(*Tinh hoàn chắc là cái để xem đường :v k phải tinh hoàn kia đâu nha :”>)

Đây chính là công việc khiến Vương chân nhân đau đầu nhất, Vương chân hôi(nhân) không sợ giời không sợ đất Vương, nhưng đối với tìm đường thi có chứng sợ hãi, mà bên Tam Mao . . . Sát, tiểu gia hỏa này càng không đáng tin cậy.(2 em mù đường *như Zoro trong Onepice :3 )