Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 23: Bình minh, sơn đạo




“Trời vẫn còn tối, chọn lúc này chạy ra giải sầu thoạt nhìn không phải ý hay đâu.” Hắn cười cười, liếc những người này một cái, ngang nhiên bước xuyên qua trước mặt hơn hai mươi người.

Đội viên Đội phòng vệ trẻ tuổi theo bản năng tách ra một con đường, Brayson gắt gao đè kiếm trong tay, âm trầm nhìn chằm chằm Burlando, bất quá hắn cũng khắc chế mình, bởi vì hắn biết một khi động thủ tất sẽ không thể che giấu được động tĩnh bên này. Bên cạnh có người muốn xông lên, cũng bị hắn dùng tay ngăn cản.

Rừng cây nhỏ nhất thời giương cung bạt kiếm.

Nhưng Burlando cứ tiếp tục đi đến đầu bên kia, dừng lại, nói: “Brayson, hóa ra thứ anh học được ở Đội phòng vệ chính là làm thế nào cãi quân lệnh sao? Hơn nữa kế hoạch còn nát như vậy, các anh hẳn rất rõ ràng tính tình Đội trưởng Marden, vậy mà các anh còn vọng tưởng bức ép ông ấy đồng ý yêu cầu của các anh? Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp mang người vụng trộm chạy đi, chỉ cần lưu một người báo tin cho ông ấy là được —— ”

Mọi người cứng lại.

Tay đặt trên chuôi kiếm của Brayson giật giật, mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc, không thể nhịn được suy đoán người này muốn làm gì, lại có ý đồ gì?

“Nói đi, lúc nào các anh khởi xướng công kích, để tôi quyết định lúc nào nhích người.”

“Trước bình minh.”

Phó đội phòng vệ trẻ tuổi nghĩ nghĩ, mặc dù có chút hoài nghi động cơ của Burlando, nhưng kế hoạch của đối phương nghe qua không tệ chút nào, hơn nữa rõ ràng cao minh hơn tính toán ban đầu của họ.

“Vậy các anh tốt nhất đến chỗ rừng cáo núp kỹ vào, đó chính là chỗ tiếp cận đại quân vong linh Madala an toàn nhất. Còn tôi thì sẽ nhặt được một tờ giấy, thuận tiện giao cho Marden để ông ấy biết các anh sẽ khởi xướng công kích trước khi ngôi sao Xích Hồng biến mất, tôi nói đúng không?”

“...”

“Mặt khác, thời điểm đối phó Lich chú ý tập trung tinh thần, pháp thuật của chúng chỉ sinh ra hiệu quả với người có ý chí bạc nhược!”

“Burlando, rốt cuộc anh muốn làm gì? Làm thế nào anh phát hiện Zeta, kiếm thuật của anh từ đâu học được?” Tay Brayson thả ra khỏi thân kiếm, mặt trầm như nước hỏi.

“Được rồi. Sau buổi chia tay hôm nay, có thể tôi cũng sẽ không còn gặp lại anh, anh khả năng cũng sẽ không thấy tôi nữa, bất luận coi là địch thủ cũng tốt, hay chỉ là nhìn không thuận mắt cũng được, nói không chừng đều sẽ thành hồi ức. Chung quy đều là con dân Erewhon, chúc anh may mắn.”

Burlando khoát tay áo, tỏ vẻ bản thân có thế nào cũng không cần phải nhắc tới.

Brayson trầm mặc.

...

Trước khoan nói Brayson tự tiện chủ trương khiến Marden nổi trận lôi đình, chuyển sang Freya bên này, vốn nàng đã triệu tập xong tiểu đội dân binh, lại phát hiện mình không còn nơi nào để đi cả, rơi vào đường cùng, vị lão binh cuộc chiến tháng 11 đành phải để nàng chiêu một ít người trong thôn tạo thành đội tự vệ, sau đó chuẩn bị xuất phát hướng bắc bãi sông Chủy Thủ phá vây.

Cùng lúc đó, Jolson bị mất một bàn tay và nhóc Fenice đang tiễn đưa Burlando và Roman rời đi, nhóc Fenice tuổi còn quá nhỏ nên bị Freya ra lệnh cưỡng chế rời khỏi đội dân binh, trong lòng cực kỳ bất mãn, bất quá dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, Burlando mới khen cậu nhóc hai câu, ku cậu lại sinh long hoạt hổ, bắt đầu ầm ĩ muốn theo Burlando đi Riedenburg mạo hiểm.

Đương nhiên Burlando không thể đồng ý, bằng không phỏng chừng đến Anzek hắn sẽ bị Freya một kiếm đâm xuyên, tuy Burlando quả thật cũng cần một người giúp đỡ, nhưng nhóc Fenice quá nhỏ, không thích hợp.

Hắn xoa xoa đầu cậu bé nghịch ngợm.

Mà Jolson ở một bên có chút ngập ngừng khó mở miệng, cậu xấu hổ không dám nhìn Burlando. Cậu biết nhờ người thanh niên này mà mình mới có thể sống sót, đương nhiên không thể trách những người khác, chỉ có thể tự oán mình lúc ấy rất nhát gan.

“Xin… xin lỗi, Burlando, cám ơn anh... đã cứu em.”

“Không có gì, mỗi người đều có lúc hồ đồ nhất thời. Jolson, mọi người chấp nhận dẫn em theo, là vì tin tưởng em sẽ trở về với bọn họ. Đừng lo nghĩ quá nhiều, mau lấy lại tinh thần, không cần để những người khác khinh thường em.”

“Cám ơn anh.”

Burlando gật gật đầu, hắn nhìn thoáng qua sắc trời —— các vì sao đang biến mất, cho thấy bình minh sắp đến. Nhưng bởi vì ánh trăng và sao trời biến mất, lúc này chính là thời khắc tối tăm nhất đại địa, bất quá không sao cả, bởi vì tia nắng ban mai đã ở sườn bên kia núi.

Thu hồi tầm mắt từ sơn ảnh đen kịt phía chân trời, hắn và Roman cùng nhau châm đuốc. Tuy rằng châm đuốc trong đêm có chút không quá sáng suốt, thế nhưng phương hướng bọn hắn muốn đi vốn là rời xa khu vực đại quân Madala khống chế, cho dù ngẫu nhiên có dã thú, Burlando nghĩ rằng uy hiếp lớn nhất trong rừng Belledo cùng lắm là sói mà thôi, dù có đến dăm bảy con, hắn cũng có thể thoải mái ứng phó.

Huống chi dã thú vốn sợ lửa.

Hai người dọc theo khu rừng rậm rạp một đường nam tiến, ánh lửa rọi đến tận cùng đều là cây tùng đen thường thấy tại vùng Goran, ngẫu nhiên có chút bóng dáng động vật, cũng chỉ chợt lóe qua. Bọn họ lướt qua hai ngọn đồi, nhìn lại địa hình lúc này bỗng dần trở nên gập ghềnh. Điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là cây cối chung quanh tựa hồ bắt đầu trở nên héo rũ, mặt đất lởm chởm đá nhọn, nhất là dưới sơn cốc, nơi nơi đều là đá tảng nằm tán loạn.

“Burlando?” Roman mở miệng hỏi, hoàn cảnh biến hóa đột nhiên quả có chút dọa người.

“Ừm, không có gì đâu. Theo sát tôi.”

Nhìn thấy cảnh sắc như vậy, Burlando biết hắn đã cách mục đích rất gần.

Hồi còn trong trò chơi, hắn cũng không phải chưa từng đến sơn đạo Xavier, đó là một nơi hết sức nổi tiếng, nguy hiểm bên trong quả thật có thể nói thập tử vô sinh với những ai dưới cấp 20. May mà Burlando biết được một mánh khóe.

Hắn kiềm không được hồi tưởng lại một ít trí nhớ về chỗ đó:

Sơn đạo Xavier ở phía nam rừng Belledo, xuyên qua lòng chảo Usson giữa một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, năm đó mở sơn đạo này là để vận chuyển củi đến hạ du sông Usson, bất quá về sau thế lực Madala khuếch trương, phần lớn những xưởng gỗ kia đều gặp phải khó khăn.

Cho nên sơn đạo Xavier dần dần bị vắng vẻ, biến thành chỗ dành cho đám thương nhân buôn lậu không hợp pháp đi vòng qua cửa khẩu. Sau lại có một con ma cây hoàng kim đến đây cắm rễ, nó rút ra chất dinh dưỡng đại địa khiến rừng rậm cả vùng đều héo rũ, hơn nữa giết chết hết thảy sinh vật vô ý tiến vào, dần dần sơn đạo Xavier trở thành một vùng đất chết.

Thủ lĩnh ma cây hoàng kim cấp 31 đã thức tỉnh lực lượng cấp thứ hai, so trình độ có thể ngang với kiếm sĩ bậc thiết, phù thủy cấp trung, cho dù là quân chính quy cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc kẻ địch khó giải quyết như vậy, huống chi nó cũng không chặn đường liên lạc giữa Riedenburg và Bucce, các kỵ sĩ vương quốc cũng lười để ý.

Trong trò chơi, nơi này là một khu phó bản nổi tiếng, thủ lĩnh ma cây hoàng kim xưng bá nơi đây suốt ba năm đầu trò chơi. Biện pháp ứng đối của NPC chính là cắm ở cửa một tấm ván gỗ, bên trên viết mấy chữ bằng tiếng người lùn, tiếng tinh linh cùng với tiếng Kruz thông dụng:

“Nguy hiểm! Kẻ tiến vào nơi này phải buông tha hết thảy hi vọng!”

Đương nhiên ban đầu vẫn có một chút người chơi đui mù muốn khiêu chiến bản thân, những người rải rác đi vào thậm chí ngay cả mặt mũi ma cây hoàng kim thế nào cũng không thấy. Ước chừng sau khi trò chơi bắt đầu một năm, mới dần dần có người kết bạn tiến vào thám hiểm, nhưng phần lớn cũng chỉ đến lòng chảo Usson, sau đó buộc phải lui về.

Hơn nữa cho dù đến sáu tháng cuối năm thứ hai, vẫn thường xuyên có tin tức đội ngũ người chơi toàn quân tử trận truyền lại từ quán rượu địa phương, trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Sau đó liền tiến nhập thời kì chiến tranh Hoa Hồng Đen lần hai, đội ngũ tiến vào sơn đạo Xavier thám hiểm trở nên ngày càng ít, nhưng cũng càng chuyên nghiệp hơn xưa.

Burlando nhớ được đó chính là thời điểm bản thân tiến vào sơn cốc này, ở trong trò chơi, hắn trải qua tương đối bình thường, vừa không cấp tiến, cũng không bảo thủ. Hắn nhớ được lần ấy đội ngũ của bọn hắn đi đến tận bãi sông Usson, ở đó bọn hắn thậm chí có thể trông thấy rìa nam Rừng Đen rậm rạp mênh mông vô bờ cùng bóng núi mờ ảo phía xa.

Có điều thứ làm hắn khắc sâu trí nhớ nhất trong lần mạo hiểm ấy ngược lại không phải phong cảnh tương phản thật lớn giữa ven đường và vùng Bucce, mà là độ mạnh và độ dày đặc của quái vật trong phó bản, tổng thể mà nói mỗi một ngày trạng thái tiêu hao của đội ngũ cơ hồ đều bị vây mức cực hạn, cuối cùng mọi người kiên trì không được, chỉ có thể rời khỏi.

Vậy mà không đầy hai tháng sau, một công hội tên là ‘Mục Điền’ bỗng giải quyết hoàn toàn phiền toái khu vực này. Công hội kia cũng một lần thanh danh lan rộng, có điều về sau mọi người mới biết, kỳ thực bọn họ không phải rất mạnh, chẳng qua may mắn mò ra được một bộ đấu pháp đặc thù mà thôi. Sau bộ đấu pháp ấy bị kẻ hữu tâm up lên mạng, còn dấy lên một đợt phong trào đánh lẻ ma cây hoàng kim.

Mà năm đó, vì cày một viên Hoàng Kim Thụ Tâm. Burlando vừa đúng là một trong những người được lợi từ đoạn video clip này.

Chỉ là thời điểm ấy cấp bậc bình quân ở Bucce là cấp 27, Burlando nhớ được lúc mình tiến vào đây cũng là cấp 27. Cũng may lúc này hắn chỉ cần băng qua sơn đạo Xavier mà thôi, không phải đi xử lý thủ lĩnh ma cây hoàng kim, hơn nữa trong tay hắn còn có nhẫn Phong hậu và Trạm Quang Thứ tự mang hiệu quả tinh lọc, lực sát thương cực lớn với sinh vật hắc ám, bằng không hắn cũng có chút bó tay hết phép.

Nhớ lại năm đó thật sự cảm khái, trang bị ma pháp đến cuối năm đầu tiên vẫn là cao ngất ngưỡng, thời điểm tiến vào sơn đạo Xavier, hắn căn bản đừng hòng mơ tưởng trang bị vượt quá 10 Oz, về phần hàng cao cấp như nhẫn Phong hậu hay Trạm Quang Thứ thì càng giống như mây bay.

Mà đến kiếp này, nhờ vào khả năng biết trước, ngay từ đầu hắn liền chiếm được cả hai vật, điều này khiến hắn cảm thấy như đang nằm mơ. Nếu thật có thể may thoát được một kiếp này, ngẫm lại con đường phát triển về sau, Burlando không khỏi cảm thấy nóng hết cả người.

Nhưng chính bởi thế, hắn mới cần thêm quý trọng cơ hội trước mắt. Hắn nắm thật chặt kiếm trong tay, quay đầu bảo Roman theo sát thêm chút, tiểu thư thương nhân tương lai tựa hồ rất có thiên phú mạo hiểm, hai tay giang ngang, hết nhảy trái rồi lại nhảy phải trên bãi đá nhọn lởm chởm giữa khe núi, quả thật không kém phần linh hoạt.

Bình minh rốt cục đến, ngôi sao lặn mất, bốn phía lâm vào một mảnh tĩnh mịch hắc ám, chỉ còn lại cây đuốc thiêu đốt lách tách, vầng sáng lay động chiếu ra từng khe rãnh thật sâu cùng bóng những tảng đá xếp chồng một chỗ.

Đứng từ xa nhìn lại, tựa như hai đốm lửa trơ trọi giữa núi rừng.

Burlando nhớ được nơi này có một khe có thể tránh gió, hiện giờ tiến vào sơn đạo Xavier rất nguy hiểm, hắn quyết định vẫn nên đợi đến ban ngày hẵng lên đường, như vậy sẽ an toàn hơn một ít, dù sao nơi này cơ hồ đã nằm ngoài phạm vi hoạt động của đại quân vong linh Madala.

Quân đội Madala đến Riedenburg sớm nhất trong lịch sử là quân Kabais, thời gian là buổi sáng ngày thứ ba. Nói cách khác hắn còn có cả nguyên một ngày để an bày kế hoạch của mình, thời gian đủ sung túc.

Hắn ngẩng đầu, loáng thoáng thấy được phía trước có một cái cọc chỉ đường.