Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 127: Năng lực và trách nhiệm (2)




"Akane?"

Makarow ngẩn ra, sau đó lòng đầy chua xót liếc Burlando, lúc này mới hiểu vấn đề đối phương vừa hỏi là có ý gì. Thế nhưng, hiện tại đang lúc mấu chốt, Liquz tuyệt không cho phép hắn Makarow quá dễ dàng trêu chọc tới người thanh niên này, cho dù đoàn viên ngay trước mặt bị ly gián, ông ta cũng chỉ có thể nuốt cả răng và máu vào bụng mà thôi. Chẳng qua một quyền này tới vừa mau vừa độc, dù với định lực của ông ta, đối diện với ánh mắt khó tin, bao hàm một chút chất vấn yếu đuối của cô gái do ông ta một tay thu dưỡng, Makarow vẫn không nén được quay đầu đi chỗ khác.

Cho dù ông ta có nghìn vạn cái cớ để giải thích, thậm chí bản thân cũng biết rằng đứa con gái nuôi mà thường ngày mình trông nom cũng hi vọng ít nhất ông ta biện hộ dù chỉ một câu cũng được, nhưng giờ khắc này Makarow không nói nổi một chữ.

Mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được lực lượng Hoàng Kim từ thân thể Akane. Makarow không biết trên người nàng phát sinh chuyện gì, lực lượng lại thăng cấp nhanh như vậy. Ông ta cho rằng đó là tiềm lực bùng nổ trước cái chết, có nghĩa là thiếu nữ tóc đỏ như lửa này là một thiên tài — một thiên tài đã bị ông ta bỏ qua. Thế nhưng, trái cây hoàng kim trong tay Burlando cũng đang tỏa ra lực lượng Hoàng Kim càng thuần khiết hơn.

Đó là nguồn gốc của huyết mạch Hoàng kim.

Ăn nó, sẽ có được vận mệnh của Người được chọn.

Lời giải thích lợn cợn trong cổ họng Makarow, lúc mở miệng lại trở thành:

"Akane, con…"

Câu nói của ông ta giống như làm cạn kiệt toàn bộ sức lực của thiếu nữ. Nàng nhìn thẳng về phía người đàn ông — người đàn ông đã chiếm vị trí người cha trong lòng nàng bao lâu nay. Nói ánh mắt mắt nàng đầy thất vọng, không bằng nói nó bao hàm sự khẩn cầu tha thiết, khẩn cầu cho dù chỉ một lời nói dỗi hạnh phúc, nàng cũng bằng lòng tin tưởng. Nàng bất lực giống như đứa con gái ngốc ngếch chờ đợi người thân vô tình của mình thay đổi tâm ý, hi vọng người đó quay lại nói với nàng: Xin lỗi, hoan nghênh trở về… Nhưng thứ nàng đợi được là chỉ là một câu nói ra chiều uyển chuyển của oogn ta, nghe như thân thiết, nhưng lạnh nhạt như một người xa lạ đang kéo dãn khoảng cách. Bóng dáng cao lớn trong ấn tượng giống như trở nên xa xôi, mờ mịt đi. Nàng đặt tay lên ngực, nước mắt tràn mi nói:

"Xin lỗi, vì sao…"

Nàng như con thú bị thương, nức nở thành tiếng, mất đi chút sức lực cuối cùng quỳ sụp xuống đất, hai mắt đóng lại, phịch một tiếng té ngã xuống đất.

Mất đi tri giác — nhìn thấy cảnh này, Makarow không nói nổi thành lời.

Burlando lạnh lùng nhìn ông ta.

Hắn cảm thấy có người nhẹ nhàng đẩy một cái sau lưng mình. Chàng trai gật đầu tỏ vẻ hiểu ý đối phương. Nếu không có thiếu nữ tộc Rồng Anous, với năng lực của hắn căn bản không thể nhận ra Akane đã tới. Có điều bắt nàng trải qua chuyện bi thương như thế vốn không phải ý của hắn. Có lẽ hắn đã biết câu trả lời của Makarow, nhưng dù vậy hắn cũng muốn Akane biết rõ ràng — chân tướng chẳng phải do bố thí, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho việc Makarow tiếp tục hạ xuống một quân cờ bên cạnh hắn.

"Thật xin lỗi." Burlando thở dài một hơi.

Hắn đứng lên, đi qua đỡ Akane dậy, lau sạch sẽ bùn đất trên mặt nàng — thiếu nữ trong giấc ngủ mơ để lộ ra gương mặt yếu đuối của mình. Khuôn mặt nhuốm nước mắt có vẻ tái nhợt, nhưng bình an như một thiên sứ. Chàng trai vịn thân thể của nàng vào người mình, rồi đỡ nàng dựa vào dưới tàng cây linh sam, lại quay lại dùng ánh mắt của kẻ đứng trên cao nhìn xuống đám người đối diện.

"Tiên sinh Burlando?"

Liquz thấy cảm xúc Makarow không ổn định, không thể không nói.

"Makarow!"

Burlando mở miệng ngắt lời. Lửa giận đầy ngực hắn rốt cuộc cũng bùng phát ra, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi đao lóe sáng. Mọi người chợt sửng sốt, không rõ vì sao thái độ của Burlando bỗng dưng chuyển biến. Chàng trai phẫn nộ quát:

"Đừng tưởng ta không rõ lai lịch của các ngươi —"

"Từ đời Alson đệ thất tới nay, Erewhon ngày càng suy sụp, ánh sáng trong đêm đen như chìm nổi trong hỗn độn — tối nghĩa mà mịt mùng, thời cơ như nhảy một cái vuột mất. Mười năm, các ngươi bắt lấy mọi cơ hội chuyển bại thành thắng, như một con bạc đỏ đen dốc hết quân cờ vào cuộc; toàn bộ kế hoạch tinh vi, vô tình, xem ra thì phù hợp với logic, song hết thảy đơn giản chỉ là vì lật đổ Đại Công Alric quyền khuynh triều chính. Các ngươi lừa dối, không cho người đời biết rằng lão già Đại Công Rantoniran đần độn kia chỉ muốn níu kéo những thứ cuối cùng còn lại. Trợ lực của các ngươi còn ai, Sylvana?"

Lời nói của Burlando như một thanh kiếm sắc đâm vào lòng mỗi cá nhân ở đây. Sắc mặt Makarow, Liquz lập tức trắng bệch. Giây phút đó họ quên cả thở, chỉ còn suy đoán xem người thanh niên này rốt cuộc mà quỷ thần phương nào.

Chàng trai đã chỉ ra toàn bộ kế hoạch đại khái của họ. Họ tin rằng đây là một hành động thần thánh, được ăn cả ngã về không, mọi hi sinh đều đáng giá. Khi cần thiết, thậm chí họ có thể giao ra sinh mạng của mình. Giao tranh chính trị đã trở thành một loại tín ngưỡng cuồng nhiệt. Giống như Burlando từng nói, cơ hội chỉ có một, chỉ khi bắt được mới có thể mong chuyển bại thành thắng trong nháy mắt, ánh bình minh lúc rạng đông chắc chắn dẹp tan bóng tối.

Cố sự truyền kỳ nên có một kết cục truyền kỳ. Nhưng họ chưa từng nghĩ kế hoạch này có thể rơi vào mắt một người trẻ tuổi xa lạ, thậm chí không hề thiếu sót mảy may nào. Kế hoạch này đã được định ra từ mười năm trước, thậm chí người tham gia sau đó còn không biết được chân tướng về một số chi tiết trong đó. Nếu đã vậy, người trẻ tuổi dùng cái tên giả Burlando này — hắn rốt cuộc là ai?

Hắn có ý đồ gì?

Burlando càng nói càng giận. Hắn đứng thẳng người như một thanh kiếm, giọng nói lãnh liệt như cái lạnh mùa đông:

"— Các ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể đại biểu cho chính nghĩa của hoàng gia sau lưng kia, kiếm của các ngươi có thể chiến đấu vì tương lai của quốc gia này. Đáng tiếc, sự ngu xuẩn của các ngươi khiến các ngươi không thấy được sự thực. Giả như các ngươi thất bại, các ngươi còn có thể thoải mái sai phái người khác đi chịu chết hay sao?"

"Chờ đã!"

Liquz hơi nhíu mày, khá căm tức. Mặc dù người trẻ tuổi này nắm giữ một thứ phi thường quan trọng với phe ông ta, nhưng không được phép bôi nhọ kế hoạch của bọn họ — bởi vì nó đại biểu cho vinh quang của hoàng gia.

"Ông muốn nói gì đây, đại sư Liquz?"

Burlando lạnh lùng hỏi một câu.

"Mọi điều cậu nói đều được thành lập trên giả thiết…"

"Ông muốn biết sự thực?"

Burlando cười lạnh. Hắn hít một hơi thật sâu.

Giờ khắc này giống như đang có một linh hồn khác cùng đứng chung cơ thể với hắn. Ánh mắt chàng trai giống như nhìn thấu gông cùm xiềng xích của thế giới, lời nói của Tô Phỉ trở lại một mặt khác trong linh hồn hắn — cho nên thời gian và không gian đều sụp đổ trước mắt hắn — sau khi mọi sự bình tĩnh lại, mắt hắn lại thấy được tất cả. Cung điện và thành trì chìm trong lửa thiêu, vương quốc bị lật nhào, tất cả những gì quen thuộc đều không còn tồn tại.

Ý nguyện của công chúa điện hạ.

Lời thề của Nữ võ thần.

Vương quốc này như có thể hồi sinh từ trong ngọn lửa đỏ. Mỗi người chơi đều dốc hết tất cả sức lực, tâm trí vào cuộc đấu tranh, nhưng trước trận thủy triều đen xâm lược của vong linh Madala và ngươi chơi, đều yếu ớt không chống đỡ nổi mà thất bại. Dường như đó là một kết cục nhất định thất bại và bi kịch. Vậy mà vào giờ phút đó, các quý tộc vẫn ra vẻ cao thượng, thao túng vận mệnh quốc gia này, giống như bọn chúng có thể nhìn thấy kết cục cuối cùng kia — bọn chúng chắc chắn thắng lợi. Sau đó, giống như tử thần lạnh lẽo, bọn chúng cố thủ lấy mạng sống của bản thân mình, đẩy tất cả những người khác vào trận hiến tế cuồng nhiệt này.

Mạng sống lặng lẽ, vô danh giống như dòng màu đã lạnh, chảy xuôi từ trong thân thể của những người đó ra ngoài.

Chết.

Đổi lấy chính là một kết cục lạnh lẽo.

Nhưng không có bất kỳ kẻ nào chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Những người chơi nhớ kỹ cái màu đen u tối kia, mà những quý tộc cao thượng lại ở đâu? Bọn chúng chẳng qua chỉ đổi lại một bàn cờ, tiếp tục trò chơi của chúng. Mỗi lần, chúng đều là thần thánh, đại biểu cho quang minh hoặc hắc ám, chính nghĩa hoặc thiện lương; lòng tin này không tha thứ cho sự ô nhiễm, giống như dòng máu chảy trong người những quý tộc cao quý này, chân thật và đáng tin như vậy — chân thật và đáng tin ở bề ngoài.

"Ta phải nói sự thực với các ngươi như thế nào đây…"

Burlando cảm giác mệt mỏi thở dài, vẫy vẫy tay nói:

"Giống như quả táo vàng trong tay ta. Tất nhiên ta biết rõ tác dụng của nó với các ngươi, bởi vì nó xuất hiện nên các trò chơi của các ngươi càng thêm chói lọi. Nó giống như một quả cân lóe sáng khiến cái cân nghiêng về phía các ngươi — các ngươi nghĩ như vậy."

"Đáng tiếc, không phải ta muốn đả kích các ngươi. Bất kể thế nào, thất bại của các ngươi là điều chắc chắn." Hắn đáp.

"Ngươi nói cái gì?"

Lần này ngay cả Burgar cũng không nhịn được nhíu mày.

"Người trẻ tuổi, không phải mỗi một cá nhân đều có thể trở thành Chiêm Tinh." Liquz lắc đầu.

"Những nữ phù thủy dùng lời đồn mê hoặc lòng người đều sẽ bị trói lên giàn lửa thiêu —"

Makarow âm lãnh lườm Burlando, bổ sung thêm.

Burlando cười.

Quả thực, thế nhưng hắn vừa vặn là người có thể đoán trước — không, là nhìn thấy sự thất bại của họ. Có điều hắn sẽ không nói như vậy, chỉ hỏi:

"Các ngươi không tin?"

"Lý do?" Burgar đơn giản hỏi.

"Ta nhớ, ở thời đại vinh quang nhất của Erewhon, kỵ sĩ Erewhon cầm trên tay kèn và cờ đuôi én tung bay — khi kèn lệnh thổi lên, mũi gươm của vương quốc thẳng tiếng không lùi. Ta nhớ, chiến trường là một biển cờ xí, trên các lá cờ là huy chương màu vàng kim của Corcovado, huy chương của Goran Elson, huy chương của Alric. Ta nhớ, các quý tộc thời đại có còn giữ vững lời thề của họ —"

Burlando nở nụ cười.

"Còn nhớ lời thề kia không?"

Tất cả sửng sốt.

"Không nhớ?"

Trong mắt Burlando tràn ngập sự chế nhạo.

"Không sao, ta có thể đọc cho các ngươi nghe."

"Ta lập lời thề thánh hiền dưới kiếm này! Ta thề dẫn dắt con dân của ta — dẫn dắt họ rời xa chiến tranh và giết chóc, rời xa quý tộc Đế quốc ngạo mạn và tham lam; ta thề để không lặp lại sai lầm của lịch sử máu lạnh này, ta chắc chắn giữ cho các quý tộc của vương quốc mới sinh này cẩn trọng tuân theo tinh thần kỵ sĩ — công chính mà nghiêm minh, chính trực mà anh dũng, nhân từ mà rộng lượng. Ta lập lời thề này, dùng sức lực cả đời để tuân thủ nó!"

Burlando dõng dạc đọc lời thoại, sau đó nhìn đám người nhất thời câm nín kia.

"Còn nhớ là ai đã lập lời thề này không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

Liquz, Makarow và Burgar nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt hơi nóng lên. Họ đương nhiên biết, làm sao họ có thể không biết? Họ chỉ quên mà thôi.

"Đúng vậy."

Burlando gật gật đầu.

"Đây là khởi nguồn niềm tin của các người, tinh thần căn bản của quý tộc Erewhon, là lời thề của tiên vương các người, vị quân chủ tài đức, sáng suốt, nhân từ, quân vương đời thứ nhất của vương quốc, Ecques bệ hạ nhân từ, đã lập dưới thanh kiếm Sư Tâm. Các người còn nhớ ông ấy đã nói gì không? Nếu có một ngày kia, các ý tộc Erewhon quên đi chức trách của họ, vậy thì thanh kiếm này từ đâu tới, sẽ trở về nơi đó, không còn che chở quốc gia này."

"Các ngươi còn nhớ rõ không?"

"Các ngươi không còn nhớ —"

"Thật đáng tiếc."

Burlando than nhẹ. Mắt hắn nhìn về hướng rừng rậm.

Ánh mặt trời sau trưa chiếu xuống đất rừng. Giờ phút này, khu rừng biên giới phía nam lần đầu có vẻ yên bình, hiền hòa như thế —