Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 150: Tảng sáng (3)




Không khí lạnh lẽo bốc lên trong đêm đen, tiếng ầm ầm vang dội từ xa lại gần.

Nhóm kỵ binh quý tộc mặc giáp trụ sáng lóa đồng loạt hạ mặt nạ bảo hộ bằng kim loại xuống, trường thương lập lòe hàn quang lành lạnh giơ ngang, chiến mã hí dài, rầm rập chạy ra từ khúc rẽ tại ngã tư đường.

Trong giây phút đó, mặt đất rung chuyển.

Thế nhưng Burlando chỉ lạnh lùng nhìn lũ lính quý tộc đó. Lá bài màu bạc nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa tay hắn đã quẳng về phía trước.

"Kỵ sĩ ngựa một sừng, vào bàn —" Burlando thì thầm.

Lá bài phi ra xa, đáp xuống mặt đất — tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi, đan xen, ào ào lan tỏa trong bầu trời đêm; phía sau quầng sáng đó, thiếu nữ kỵ sĩ cầm trường thương mũi thoi màu bạc đi qua cánh cửa ánh sáng. Nàng và chiến câu một sừng của mình ngẩng đầu ưỡn ngực, hoành thương ngang người, xuất hiện tại trung ương đường cái.

Triệu hoán sư?

Chiến trường lập tức bị kìm hãm.

"Ngài lãnh chúa."

Giọng của công chúa tinh linh bạc thánh thót cất cao, nàng nhẹ giọng nói:

"Cám ơn."

Burlando biết nàng nói đến chuyện dây chuyền. Hắn lắc đầu, đáp:

"Tôi nói rồi, chuyện này cô nên cảm ơn đồng bào của mình."

Medisa cười dịu dàng, đặt bàn tay trước ngực:

"Quá trình không quan trọng, ngài lãnh chúa, tôi cũng không làm được. Lần này, ngài sẽ ra lệnh gì cho Medisa đây?"

"Tiến công về phía trước."

Burlando mắt nhìn phía trước, đáp.

Kỵ binh quý tộc đã gần trong gang tấc.

Học đồ phù thủy trẻ tuổi bên cạnh hắn thì ngẩn người. Thuật triệu hồi là một loại phép thuật căn cứ và ma trận, nhưng lại có điểm chung với phép thuật huyền cổ đại; trong thuật triệu hồi, "Kỵ sĩ Bạch Ngân" đã là một trong các thuật triệu hồi đẳng cấp khá cap, nhưng "Kỵ sĩ Bạch Ngân" thích hợp cho phòng thủ hơn là tấn công.

Người thanh niên đang muốn nhắc nhở, nhưng vừa mới vươn tay đã cứng đờ, ngây ngốc tại chỗ, rốt cuộc không phát ra được tiếng nào.

Bởi vì anh ta nhìn thấy Burlando thong long giơ kiếm về phía trước.

Kỵ sĩ bạc kia quay đầu lại, trong đôi mắt màu xám bạc đã xuất hiện hình ảnh nhóm kỵ binh quý tộc đang tới gần — nàng vung thương, người hai bên con đường cái giống như chớp mắt kéo dài ra xa.

Đó là một loại ảo giác về không gian và thời gian, lực lượng linh hồn đọng lại trong không khí như vật chất.

Lực lượng yếu tố.

"Một kích —"

"Ngàn quân!"

Công chúa tinh linh bạc hạ mặt bạ bảo hộ bằng kim loại lạnh lẽo, giọng nói trở nên ồm ồm.

Nàng đổ người về phía trước, một người một ngựa hóa thành ánh sáng bạc, đâm thẳng vào nhóm kỵ binh. Thế công của kỵ binh quý tộc lập tức bị kìm hãm; khí thế của Medisa hoàn toàn bùng nổ, lực lượng cấp Hoàng Kim chớp mắt như lưỡi đao quét ngang toàn trường.

Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ.

Cấp bậc Hoàng Kim.

Lại thêm một!

Ba đoàn trưởng lính đánh thuê Yuda, Verne, Karencia và các lính đánh thuê khác nuốt nước bọt. Bình thường, ở cái chốn rừng sâu núi xa này, muốn gặp một người có lực lượng cấp Hoàng Kim đã không dễ, vậy mà giờ phút này vừa xuất hiện đã là hai — hai cấp bậc Hoàng Kim, mà một người trong đó còn là triệu hồi sư trẻ tuổi kia.

Hắn là thần thánh phương nào?

Ba người chợt cảm thấy may mắn, may mà không làm gì sai. Bởi vì so ra, tuy rằng một tờ giấy truy nã của Nam tước Grudin có thể khiến họ bỏ mạng ở chân trời, nhưng lúc này thực lực mà Burlando bày ra cũng đã có thể giết sạch bọn họ ngay tại đây. Thực lực cấp Hoàng Kim, sau khi chạm tới yếu tố liền cách biệt với Bạch Ngân và Hắc Thiết một lạch trời.

Karencia vừa thấy cảnh này, trung niên tóc bạc cắn chặt răng, đôi mắt màu lam nhạt rõ ràng lóe lên vẻ kiên định. Ông ta rút trường kiếm, vung về phía trước:

"Thành viên Hoa hồng và Rượu, vì đồng bạn đã mất, chiến đấu!"

"Chiến đấu!"

Vô số tiếng hô hòa thành một, các lính đánh thuê sau lưng vị đoàn trưởng trung niên ào ạt xông lên. Burlando nhìn những người này lần lượt vượt qua mình, gia nhập vào chiến đấu ở tiền phương. Sau khi chịu nhục, quý tộc kỵ binh bắt đầu giằng co trên con đường cái.

Nhưng chẳng qua chỉ là một phần, Burlando tin rằng thủ hạ của Grudin đang cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.

Đối phương sẽ muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.

Hắn quay lại liếc trung niên tóc bạc.

"Thưa ngài, đoàn lính đánh thuê Hoa hồng và Rượu cùng ngài kề vai tác chiến."

Karencia nhìn phía trước, giọng trầm thấp nói:

"Hi vong ngài có thể dẫn dắt chúng tôi ra khỏi khốn cảnh —"

Burlando ung dung, từ chối cho ý kiến, mỉm cười.

Hắn có thể nhìn ra sự bất cam của người này, cũng phải, hắn gần như đã dựa vào phương phức ép buộc mạnh mẽ đưa họ tới con đường này, làm sao đối có thể cam tâm? Có điều nếu hắn đã lựa chọn đi trên con đường dẫn tới tuyệt cảnh này thì nhất định phải từng bước đi tiếp. Đương nhiên hắn sẽ dựa vào các lính đánh thuê kia — nhưng lại không thể bị đối phương quản chế.

Đây mới là nước đầu trên bàn cờ này, đánh nhau chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Hắn giơ kiếm, chỉ về phía lâu đài Linh Sam trong bóng đêm phía xa.

"Tiên sinh Karencia?"

"Vâng?" Trung niên tóc bạc ngẩn người.

"Tới nơi đó, chúng ta lại bàn xem bước tiếp theo nên làm thế nào — bằng không, ngươi và ta đều rơi vào kết cục tan thành khói bụi, nói nhiều cũng thành vô nghĩa." Burlando thản nhiên nói.

Karencia khó hiểu.

"Ngài thực sự muốn giết gã, ngài lãnh chúa?"

Ông ta cảm thấy miệng khô ráp, nuốt nước bọt nói:

"Grudin là quý tộc vương quốc, là con trai của Bá tước Randenar, tôi thấy chúng ta dạy cho gã một bài học là… đủ rồi…"

Burlando nhìn ông ta.

Hắn lắc lắc đầu, chế độ cấp bậc tại Erewhon cực kỳ nghiêm khắc, cho dù là một thủ lĩnh lính đánh thuê lão luyện, gian xảo như Karencia cũng không thể tránh khỏi sự ngây thơ về mặt này.

"Không phải ta muốn giết gã, tiên sinh Karencia."

Cho nên chàng trai mỉm cười:

"Mà là làm nhiều điều bất nghĩa — tất tự ngã."

Trung niên tóc bạc ngẩn người, cắn chặt răng, nắm chặt tay.

Ở phía sau, nữ đoàn trưởng Yuda nhìn thấy hết. Nàng quay lại nhìn đại đoàn trưởng đoàn Hỏa Địa Chiến Verne, hứng thú nói:

"Tên Karencia kia lần này quyết tâm muốn đi theo rồi, thật là hiếm thấy."

"Hừ."

Người đàn ông vạm vỡ hừ lạnh, khinh thường nhìn bên kia:

"Cáo già mà thôi."

Chiến đấu còn đang liên tục.

Viện quân của Nam tước Grudin đang lao tới từ bốn phương tám hướng, phía xa dần vang lên tiếng ù ù của vó ngựa.

Trong mắt Yuda lóe sáng, lập tức chỉ người đàn ông vạm vỡ nói:

"Verne, ông ở đây. Tôi đi lên giúp quý ngài kia, về phần cổng tây thì giao cho tôi và người của tôi là được —"

"Vì sao là ta ở lại?"

Verne sửng sốt, nhíu mày.

"Sức chiến đấu của Hỏa Địa Chiến không yếu hơn bất kỳ ai trong các người."

Cô gái tóc đỏ mỉm cười:

"Thế nào, ông muốn cướp người với một cô gái như tôi? Verne, tôi nghe đồn trước kia ông là kỵ sĩ? Kỵ sĩ không phải là nên lễ độ sao?"

Người đàn ông vạm vỡ hừ một tiếng, quay đi không để ý tới nàng. Ông ta cắm thanh kiếm lớn xuống đất, gây ra tiếng động giòn vang. Verne đảo mắt qua mỗi một thành viên đoàn Hỏa Địa Chiến và những khác ở đây, ồm ồm ra lệnh:

"Trước tảng sáng, không được để một con vong linh nào vào thành. Kẻ có gan lùi một bước, cẩn thận ta bóp nát trứng của hắn —!"

Nói xong, ông ta giơ nắm tay phải lên.

Một lát sau.

Đáp lại ông ta là một rừng vũ khí vung cao, im hơi lặng tiếng — nụ cười đắc thắng nở rộ trên mặt Yuda. Nàng hé miệng cười, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng trở nên nghiêm nghị. Khi nàng xoay người lại, gương mặt kiều diễm đã lạnh như băng.

Đoàn trưởng lính đánh thuê tóc đỏ nhìn người của mình, vươn tay phải:

"Người của ta, đi theo ta —"

Giọng nàng rét lạnh như hàn ý tỏa ra từ lưỡi đao.

Verne yên lặng liếc nhìn nữ đoàn trưởng tóc đỏ, kỵ sĩ lễ độ không phải là để cho phụ nữ tham dự chiến tranh, nhưng lần này ông ta không từ chối, bởi vì ông ta biết em gái duy nhất của Yuda đã chết chính trong cuộc tàn sát sáng nay.

Vì sự tồn tại của đoàn lính đánh thuê, mỗi người trong số họ đều lựa chọn trầm mặc. Cho dù trong lòng bị lửa hận thù đốt cháy, nhưng vẫn lựa chọn xoay người đi — không đối mặt với thế giới đen tối này. Người trẻ tuổi kia ép buộc họ đi tới bước này, nhưng làm sao lại không đại biểu cho lựa chọn trong lòng họ, để họ có thể đối diện với tất cả.

Đối diện với bản tâm, với ngọn lửa giận hừng hực.

Verne quay lại nhìn màn đêm không biên giới, thở dài một hơi.

Tảng sáng.

Có tia sáng đầu tiên mới là tảng sáng.

Nhưng ánh sáng lại ở nơi nào?

...

Nếu như chiến trường là một bàn cờ vĩ đại, như vậy giờ phút này bàn cờ đã trở nên rất sinh động.

Kỵ binh quý tộc cũng không thể ngăn cản bước chân đi tới của Burlando, nỏ thủ đã mau chóng tiến vào vị trí công kích ở hậu phương. Đáp nỏ thủ mặc giáp hạng nặng kia là bộ phận trung tâm trong tư quân quý tộc. Bọn họ giơ cao nỏ bốn tay theo khẩu lệnh, kéo dây, lắp nỏ thép.

Mệnh lệnh cất lên, tên bay như mưa.

Mưa tên màu đen như rợp trời rợp đất phủ xuống. Lính đánh thuê xông lên trước tiên lập tức phịch phịch ngã xuống một loạt. Đoàn trưởng trung niên tóc bạc quét kiếm chặt gãy tên nỏ bắn về phía mình. Ông ta nhìn thương vong người của mình, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.

Tên nỏ bay tới phía Burlando, chàng trai một tay che cho Funya, một tay vạch ra. Kiếm thuật Nanh Trắng kéo theo gió ép khiến đám tên thép như trúng phải cơn lốc, ào ạt bay ngược về, bắn vào tường.

Kiếm của hắn chỉ tới, Medisa đi đầu làm gương.

Phòng tuyến thứ hai do quân giữ thành vất vả tổ chức thành lập tức tràn ngập nguy cơ. Tư quân quý tộc chỉ có thể dựa vào hai kỵ sĩ cấp Bạch Ngân — đáng tiếc, chúng phát hiện đối thủ không chỉ có một người cấp bậc Hoàng Kim.

Mà là một kỵ sĩ tinh linh bạc chân chính.

Qua vài thế kỷ chiến đấu, kỹ xảo được hun đúc, thiếu nữ tinh linh bạc sở hữu khả năng chiến đấu vượt quá người thường. Nàng như một cơn gió nhẹ tránh đi trường thương của hai kỵ sĩ, mà nàng chỉ quét một thương đã hất ngã hai kỵ sĩ xuống ngựa.

Trong nháy mắt.

Nỏ thủ khoác trọng giáp, hành động không đổi liền phát hiện bản thân phải đối mặt với kỵ sĩ ngựa một sừng vô cùng đáng sợ. Giữa đôi bên lại không hề có một chút trở ngại.

Medisa một tay phóng thương, đôi mắt màu bạc lạnh lẽo — quân giữ thành tan tác.