Thánh Khư

Chương 78: Thuốc Tiêu Chảy (1)




Hắn đứng từ rất xa, nhìn trụ sở của Sinh Vật Thiên Thần, lẳng lặng quan sát. Đám người của Sinh Vật Thiên Thần đứng khá phân tán, dường như sợ bị người ta dùng súng oanh sát.

Nhưng bọn họ chỉ là cân nhắc cẩn thận mà thôi. Bọn họ cho rằng Bồ Đề Cơ Nhân không đến mức phát rồ, dám vận dụng vũ khí hạng nặng trong khu vực dân cư dày đặc như huyện thành.

Ban ngày, Sinh Vật Thiên Thần và Bồ Đề Cơ Nhân đã phát sinh xung đột hai ba lần. Đêm nay hiển nhiên là không quá yên tĩnh rồi.

Đêm khuya, người của hai con quái vật khổng lồ quả nhiên đã giao thủ lần nữa.

Sở Phong lẳng lặng đứng nhìn, cho đến khi hỗn loạn nhất, hắn bắt đầu che giấu tung tích tiến đến gần nhưng vẫn đứng đủ xa. Bởi vì thị giác của hắn quá nhạy cảm, gấp nhiều lần người khác.

Khi trò chuyện với Lâm Nặc Y, hắn biết rất rõ tình huống, thậm chí còn thông qua tấm ảnh chụp Hứa Uyển Thanh, tìm kiếm chỗ này thật lâu. Hắn rốt cuộc phát hiện, quả nhiên Hứa Uyển Thanh đã được thả ra.

“Là Mục bảo lãnh cô ta ra sao?”

Sở Phong đứng từ xa nhìn đến. Cô gái kia là dị nhân, thực lực không yếu. Lúc này, hắn cực kỳ lãnh khốc, cạch một tiếng bóp cò súng. Vèo, một đóa hoa máu bắn ra, cùng với tiếng kêu thảm sợ hãi.

Sở Phong cũng không quay đầu lại, thừa dịp đêm tối, khi hai bên giao thủ, hắn hoàn toàn biến mất.

Đêm tối thâm trầm, mây mù che đậy bầu trời.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng dã thú rít gào, xa xa có những cánh chim đen ngòm ở trong núi giương cánh mà bay lên, ở trong bóng đêm mịt mù còn có những bóng người di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Sở Phong ngẩng đầu, hắn cảm giác được những động vật này đang xao động bất an, hắn tin rằng có chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra, chẳng qua là lúc này thứ đó vẫn đang im lìm hành động nên hắn không biết.

Tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra? Không ai có thể nói rõ, thế nhưng, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng không e ngại những nguy cơ có khả năng xảy ra.

Quãng đường đi hơn trăm mét, trên đường hắn đi qua rất nhiều ngọn núi lớn, nếu như là người bình thường một mình đi trên con đường này, chắc chắn sẽ sinh ra một loại cảm giác đè nén sợ hãi.

Chẳng qua, Sở Phong không sợ, hắn bình tĩnh lại thong dong bước đi ở bên trong núi rừng dày đặc, tốc độ lại cực kỳ nhanh.

Sau đó không lâu, tầng mây trên không chung bắt đầu tản ra, trên vòm trời cao có ánh sáng dịu nhẹ vương xuống, xua tan đi bóng đêm, những con mãnh thù không tiếp tục xao động, không khí xung quanh cũng không còn nặng nề đến độ khiến cho người ta cảm thấy đè nén ngột ngạt nữa.

Sao trời tỏa sáng trên cao, nhìn như những viên ngọc trai trắng nõn, rạng ngời rực rỡ, khảm nạm ở bên trong màn trời đêm bao la.

"Cũng đã trải qua thời gian dài như vậy rồi, không biết Hoàng Ngưu có ngửi ra mùi gì không đây?" Sở Phong tới gần trấn Thanh Dương, mắt thấy đã sắp về đến nhà.

Hắn quyết định sẽ hối lộ cho Hoàng Ngưu một chút!

"Ông chủ, cho tôi 150 xiên thịt bò!" Vừa vào trong trấn, Sở Phong lập tức tia thấy cửa hàng thịt nướng, hắn nhanh chân đi tới.

"Ở đây không có thịt bò, chỉ có thịt dê thôi!" Chàng thanh niên trẻ tuổi nhìn hắn, cảm thấy là lạ, từ trước tới nay cậu ta chưa từng bán thịt bò, đây là tới quấy rối à?

"Là tôi gọi sai rồi, tôi muốn gọi thịt dê, cho tôi 150 xiên.” Sở Phong chột dạ nhìn về phía đông của thị trấn, đó là phương hướng nhà của hắn.

"Không cần tiền, chỉ cần lương thực!" Chàng trai bán thịt xiên rất kiên quyết nói.

Bởi vì hiện tại khắp nơi đều xuất hiện dị tượng, đường đi cũng chưa được khai thông, mọi người ngày càng chú ý tới thực vật, đối với tiền tài bây giờ lại không còn coi trọng.

"Tuy rằng hai chúng ta không mấy thân thiết, nhưng cũng coi như có chút quen biết, cậu cứ đưa cho tôi trước đi, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa lương thực tới cho cậu.” Sở Phong nói.

Chàng trai bán thịt xiên ngược lại cũng thoải mái, bởi vì đều sống trong cùng một trấn, cho nên cậu cũng không lo lắng hắn quỵt nợ, hơn nữa cậu cũng có chút hiểu biết đối với Sở Phong.

"Cái này đã đông lạnh bao lâu rồi, còn ăn được không đấy?” Sở Phong nhỏ giọng hỏi.

Chàng trai bán thịt xiên có chút chột dạ, nói: "Ăn vào sẽ không có chuyện gì đâu."

"Không có chuyện gì là được!” Sở Phong vỗ vỗ bả vai của cậu ta,

Một bộ rất thoải mái, dáng vẻ rộng rãi, dường như vốn dĩ hắn cũng không sợ ăn phải này có thể gây đau bụng.

Cuối cùng, hai túi lớn đầy xiên thịt ra lò, bên trên còn rắc chút thì là và hạt tiêu các loại, ngửi mùi cũng thơm nức mũi.

"Đừng ăn quá nhiều, nếu như cuối cùng thật sự ăn tới đau bụng tôi cũng không liên quan đâu đấy!” Chàng trai bán thịt xiên có chút lo lắng nói.

"Yên tâm đi, không sao đâu, cái bụng này của tôi tốt lắm đấy, vô cùng mạnh mẽ!” Phong dửng dưng như không, vừa nhìn về phía tủ lạnh ở sau lưng cậu ta vừa nói: "Lấy cho tôi thêm mấy chai rượu."

"Được rồi!"

Cuối cùng, Sở Phong xách theo hai túi lớn thịt xiên, trước khi vào trong nhà còn uống rất nhiều rượu, đổ rượu đầy miệng, chủ yếu là do hắn sợ mũi trâu quá thính sẽ ngửi ra gì đó.

"Hoàng Ngưu, mày xem này, tao mang về cho mày cái gì này.” Vừa vào trong sân Sở Phong liền hô to.

Hoàng Ngưu xuất hiện, nghi ngờ nhìn hắn, nó luôn cảm thấy cái tên này đột nhiên không có chuyện gì lại đi lấy lòng nó chắc chắn là có việc, sau đó nó lại nhìn thấy trong tay Sở Phong xách theo hai túi đầy thịt xiên, lập tức xem thường, nghểnh đầu, lộ ra vẻ khinh bỉ ghét bỏ.

"Mày đây là có ý gì? Tao tốt bụng mang thức ăn về cho mày, mày lại ở đây hết không vui lại không cam lòng, còn dám tỏ vẻ khinh bỉ tao!” Sở Phong trừng mắt.

Hoàng Ngưu nghe thấy vậy lập tức căm giận, khắc chữ lên trên đất, chất vấn Sở Phong.

Ngươi đi gặp nữ thần, còn ăn một bữa tiệc lớn kiểu Pháp, mang về cho ta lại là cái gì? Đồ ăn giá rẻ ở quán thịt xiên vỉa hè, đây là muốn lừa gạt nghé ta!?

Tiếp đó, lỗ mũi Hoàng Ngưu bắt đầu bốc ra khói trắng.

Sở Phong cũng cảm thấy mình đuối lý, không khỏi oán thầm, cái con nghé này càng ngày càng không dễ gạt, kể từ sau khi nó được lên mạng chơi đùa thì chuyện gì cũng biết.

Thế nhưng lúc này đây hắn lại chỉ có thể mạnh miệng.

Hắn nói năng hùng hồn, như thể mình không làm gì sai: “Mày thì biết cái gì, đồ ăn ngon chân chính chính là những món ăn ở nơi dân dã này đấy. Những cái chỗ cao sang kia, tất cả chỉ là nơi hút máu đốt tiền mà thôi, đi ăn đúng là chịu tội, chẳng ngon tí nào. Không tin thì mày nếm thử cái này xem!"

Vừa nói hắn vừa cầu nguyện, ăn cái này vào tuyệt đối đừng đau bụng, sau đó cắn răng một cái, nhắm mắt lại, đứng tại chỗ…gặm thịt xiên, lại còn la hét: “Thực sự là món ăn ngon nhất trên thế giới này mà!”

Hoàng Ngưu nghi ngờ, nhìn thấy dáng vẻ hắn cực kỳ hưởng thụ, lập tức có chút động tâm, hơn nữa nó quả thật ngửi thấy được một mùi thơm nức mùi.

Cuối cùng, nó nhịn không được mê hoặc, đến gần, dùng hai chân cầm lên một xiên thịt, nhanh chóng cắn nuốt thịt trên que, vừa nuốt vào bụng xong, lập tức mở to hai mắt, kêu ‘ò’ một tiếng rõ to.