Thanh Lãnh Tiên Tôn Chạy Trốn Ký
Tác giả: Cửu Thiên
Edit Sắc Tức Thị Không
Vân Thanh Lam phong hiệu Nghiêu quang Tiên Tôn, là huyền kinh tiên môn Linh Hoàng Sơn phong chủ, y từng là thiên tài kinh diễm tuyệt thế, hai mươi năm ngắn ngủn liền tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, được tiên môn cho đánh giá là người có khả năng phi thăng độ kiếp ……
Nhưng làm người tiếc hận chính là, Vân Thanh Lam tu vi cũng liền dừng lại ở Nguyên Anh kỳ, đã gần đến trăm năm, lại không có dấu hiệu đột phá, điều này làm cho chưởng môn huyền kinh tiên môn vừa nghĩ tới liền mặt ủ mày ê, rốt cuộc nếu có thể thêm một tu giả Hóa Thần kỳ, địa vị tiên môn sẽ càng thêm củng cố……
Nhưng bất đồng với chưởng môn, bản thân Vân Thanh Lam lại nhàn nhã tự đắc, mỗi ngày chơi đùa linh sủng, dạy dỗ đồ đệ, cùng bạn tốt Quý Thần Khê uống rượu trò chuyện, cực kỳ khoái hoạt, hoàn toàn không hề nóng nảy, bởi vì y biết chính mình đột phá không được là vì thân thể dị thường, cũng từng thử qua nhiều cách, nhưng đều không tìm được phương pháp giải quyết……
Trong mấy chục năm tìm kiếm, Vân Thanh Lam ngược lại là đã nhận ra, thân thể chính mình đặc thù, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ thực đã không tồi, hiện tại ở cả nhân gian, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ còn mấy chục người, giang hồ Nguyên Anh kỳ tu sĩ thọ mệnh đã lâu, y hẳn phải là hảo hảo quý trọng hiện tại mới phải, bằng không tu đến trường sinh cũng chỉ là ngày tháng cô tịch thôi……
Lúc này, hoàng hôn hạ xuống ánh chiều tà, ngồi trên Linh Hoàng Sơn là một thiếu niên anh tuấn, người hắn mặc huyền y, tóc đen cũng buộc cao thành đuôi ngựa ở sau đầu, cả người thoạt nhìn lanh lợi, giỏi giang, hắn có bộ dạng hoạt bát của thiếu niên, lại có chút oai hùng của thanh niên, lúc này trong miệng hắn ngậm một cây cỏ đuôi chó, bộ dạng nhàm chán mà nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy mang theo hưng phấn chờ đợi, tựa hồ đang đợi người nào đó……
Không bao lâu, trên không trung xuất hiện một thân ảnh màu trắng đang ngự kiếm phi hành đến đây, thiếu niên nhìn thấy liền nhanh chóng đứng lên, ném đi cỏ đuôi chó, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười……
Trong chớp mắt, thân ảnh màu trắng kia liền dừng ở đỉnh núi, nhìn kỹ, người xuất hiện thình lình này chính là Vân Thanh Lam. Thấy có người chờ mình, Vân Thanh Lam liền quan tâm nói: “Tử lăng, ngươi lại ở chỗ này làm gì, ta không phải đã nói không cần chờ ta sao”
“Nhưng ta chính là thích chờ sư tôn~ ” Vân Tử lăng nhìn thấy Vân Thanh Lam trở về liền vui vẻ vô cùng, Vân Thanh Lam đi ra ngoài ba ngày, hắn chính là tại chỗ này ngày ngày chờ đợi……
Thấy đồ đệ của mình cố chấp như thế, Vân Thanh Lam bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, trên khuôn mặt thanh lãnh tuyệt lệ thấp thoáng ý cười sủng nịch, y phất tay thu bội kiếm, lập tức hướng tiểu viện cư trú mà đi……
“Sư tôn người từ từ ~” Vân Tử Lăng thấy Vân Thanh Lam trở về, lập tức đi theo, nhìn bóng dáng trước mắt phiêu dật, Vân Tử Lăng liền cảm giác trong lòng tràn đầy vui sướng không ngăn được, nhưng đồng thời lại có chút ghen tuông, bởi vì sư tôn ba ngày này chính là đi tìm Quý Thần Khê uống rượu, mà tên Quý Thần Khê kia đối với sư tôn mưu đồ bất chính, cũng chỉ có sư tôn còn ngây ngốc mà đem người ta thành bạn tốt…
Nghĩ đến Quý Thần Khê, Vân Tử Lăng liền nhíu mày, tên phiền phức này lại là niềm vui của sư tôn, nhưng hắn lại không làm gì được, bởi vì tu vi Quý Thần Khê đã đến Hóa Thần kỳ, lại là luyện đan sư, cả cái đại lục không có môn phái nào dám đắc tội hắn……
Nhưng cố tình một người như vậy, ở Huyền Kinh tiên môn vừa thấy sư tôn của mình, liền rời đi không nổi, dỗ sư tôn của hắn đến vui vẻ liền lưu hắn lại viện nhỏ của Linh Hoàng Sơn, sau khi rời đi còn truyền tin tới làm sư tôn tìm hắn, mà sư tôn lại ngoan ngoãn nghe lời đi tìm hắn, nhớ đến như vậy, Vân Tử lăng liền ghen ghét đến không được……
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Vân Tử Lăng cũng biết không nên chọc Quý Thần Khê, rốt cuộc Quý Thần Khê làm người không tồi, còn thường xuyên đưa Linh Hoàng Sơn tiền để mua vật liệu mắc tiền làm linh đan, hơn nữa dựa vào nhan sắc của sư tôn, Quý Thần Khê động tâm cũng thật dễ hiểu, chính mình cũng đối với sư tôn động tâm tư không đơn thuần, ai kêu sư tôn đẹp như vậy… Chính là thật sự khó chịu, hắn không thích sư tôn đi ra ngoài gặp nam nhân khác……
Nhớ năm đó, khi đó Vân Tử Lăng mới năm tuổi một thân lam lũ mà đi vào Huyền Kinh tiên môn, nghĩ chỉ cần tiến vào Huyền Kinh tiên môn là có thể tu tiên đắc đạo, là có thể sống sót, ý định này giúp hắn chống đỡ hơn ngàn dặm xa xôi tới nơi này, nhưng cuối cùng thể lực không trụ nổi, ngã xuống trước cổng Huyền Kinh môn ……
Lúc ý thức hắn mơ hồ, cảm giác được có người đem mình ôm lên, thanh hương ôm ấp, sau đó lại bị ôm bay lên, liền nghe được người nọ mở miệng, thanh âm kia thanh lãnh dễ nghe, lại mang theo chút không kiên nhẫn, đối với người khác nói: “Sư huynh, ta có đệ tử, tháng sau thăng tiên đại hội ta liền không đi…”, Tiếp theo sau đó ý thức hắn liền hoàn toàn biến mất……
Sau khi tỉnh lại hắn đã ở Linh Hoàng Sơn, ở trong một tiểu viện u tĩnh, hắn nằm ở trên giường nhìn người bạch y ngồi nhập định ở mép giường, người kia dung mạo tuyệt thế, khí chất thanh lãnh xuất trần, nhưng ở giữa mày lại có một đạo ấn màu đỏ xuất hiện khiến khí chất thanh lãnh thêm một phần quyến rũ……
“Tỉnh rồi? Gọi là gì?” Lúc này Vân Thanh Lam mở bừng mắt mắt, ngữ khí hòa nhã mà hỏi.
Vân Tử Lăng có chút dại ra, bởi vì người trước mặt thật quá mỹ, vốn dĩ chỉ nhắm mắt lẳng lặng ngồi thôi đã khuynh thành tuyệt thế, giờ phút này đôi mặt tuyệt thế ấy mở ra, đôi mắt màu trà,ánh nước oánh nhuận thanh triệt, hàng mi dài khẽ rung, càng có vẻ không dính bụi trần, sạch sẽ đến mức chỉ cần người khác chạm vào một chút cũng cảm thấy là khinh nhờn……
Nhìn tiểu hài tử trước mặt dại ra, Vân Thanh Lam nhíu mày, trong lòng có chút thấp thỏm, đứa trẻ này không phải là kẻ ngốc chứ … Vốn dĩ bị chưởng môn sư huynh thúc giục phải thu nạp đồ đệ đã phiền, muốn tùy tay nhặt đại một đứa trẻ để báo cáo kết quả, không nghĩ tới lại nhặt trúng ngốc tử… Bỏ đi, ngốc liền ngốc vậy, vừa lúc không cần phải dạy dỗ, nuôi ở trên núi là được… Như vậy cũng sẽ không bị chưởng môn sư huynh nhắc mãi… Rất không tồi……
Giờ phút này Vân Tử Lăng còn không biết chính mình đã bị Vân Thanh Lam xem là kẻ ngốc, sửng sốt mấy nháy mắt sau mới mở miệng: “… Ta… Không có tên…”, khi hắn nhận biết được chữ cũng là lúc hắn đi theo một lão khất cái lưu lạc, nào có tên, mấy tháng trước lão khất cái đã chết, hắn vì cầu sinh mới đến đến Huyền Kinh tiên môn, rốt cuộc Huyền Kinh tiên môn là môn phái tu tiên lớn, sẽ không thấy chết mà không cứu, vận khí tốt còn có thể tu tiên đắc đạo……
Thấy tiểu hài tử cất lời, chân mày Vân Thanh Lam đang nhíu lại đã giãn, có thể nói… Có thể nghe hiểu… Cũng không tính quá ngốc… Vậy việc dạy dỗ… Rốt cuộc nhặt trở về cũng phải chịu trách nhiệm……
“Vậy kêu Vân Tử lăng đi, từ hôm nay trở đi ngươi là đệ tử của ta, an ổn nghỉ ngơi, qua mấy ngày ta mang ngươi đi kiểm tra linh căn” Vân Thanh Lam đứng dậy xoa ống tay áo nói, mà y đem đặt tên cho hài tử là "Lăng" bởi vì trên cổ hắn mang một khối ngọc quyết, mặt trên có khắc một chữ "Lăng" ……
Từ nay về sau, trên Linh Hoàng Sơn nhiều thêm một hài tử là Vân Tử Lăng, hơn nữa sau khi kiểm tra linh căn, Vân Thanh Lam thực sự kinh ngạc, bởi vì Vân Tử lăng trời sinh kinh mạch rộng lớn, căn cốt kỳ giai, thiên phú so với chính mình năm đó chỉ có hơn chứ không kém, Vân Thanh Lam không nghĩ tới tùy tay nhặt đại một ngốc tử lại là kỳ tài tu tiên, sau đó liền dụng tâm mà dạy dỗ ……
Mà tiểu đồ đệ này cũng cực kỳ chăm chỉ khắc khổ, ở tuổi hai mươi liền đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, ngang với cấp bậc của Vân Thanh Lam, nhưng hắn biết tốc độ tu luyện của bản thân không bình thường, liền ẩn đi tu vi, biểu hiện bên ngoài chính là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng như vậy cũng đủ kinh thế hãi tục……
Nhưng mà Vân Tử Lăng có thể che giấu tu vi bản thân, thậm chí làm Huyền Kinh chưởng môn cũng nhìn không ra, chính là do khối ngọc quyết hắn mang từ nhỏ, hắn cũng là trong lúc vô ý mới phát hiện, ngọc quyết kia che giấu một không gian, trong không gian đều là linh khí hỗn độn, hơn nữa thời gian tốc độ chảy cũng so với bên ngoài đặc biệt chậm, không chỉ như thế, ngọc quyết này còn có công năng ẩn nấp hơi thở, tuy rằng Vân Tử lăng không biết vì sao chính mình lại có thứ này, nhưng hắn biết nó là bảo vật là được……
Nhớ tới chuyện lúc trước, Vân Tử Lăng trong lòng luôn cảm thán chính mình quá mức may mắn, có thể được sư tôn chiếu cố, nhưng hắn lại có lòng tham, muốn đến càng nhiều…… Rốt cuộc, con người đều là lòng tham không đáy, không phải sao?
Lúc này Vân Thanh Lam đi ở phía trước cũng không biết trong lòng tiểu đồ đệ là trời đất xoay chuyển, còn đối với chính mình cất giấu ý đồ đại nghịch bất đạo, ở trong lòng y, tiểu đồ đệ lớn lên anh tuấn, ngoan ngoãn lại nghe lời, căn cốt thiên phú cũng là thật tốt, có đồ đệ như thế, cũng coi như là duyên phận không tồi……
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Cấp bậc phân chia: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ.
Cái này cũng không quá quan trọng……