Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 38




Tô Ngộ An nhẹ như mây gió cười cười: “Đi đường mệt mỏi, ta đã cho người thu dọn phòng khách, những chuyện này sau này có thể nói tiếp.”

Đám người được cung nữ đưa đi.

Tô Ngộ An đi ra khỏi phòng, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương nhắm mắt theo đuôi sau lưng, ấm giọng nói: “Cẩn Nhi tìm ta?”

Diệp Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn hắn, gật gật đầu, nàng có chút do dự hỏi: “Ngộ An ca ca, trong khoảng thời gian này có phải huynh đều sẽ bề bộn nhiều việc không?”

Lúc sư phụ của nàng biến mất đi trợ giúp dịch hạch, bọn họ đã nghiên cứu công cụ thay máu gần được rồi, chỉ thiếu một vài điều chỉnh ở chi tiết, mấy ngày nay nàng cũng thành công thí nghiệm trên người mấy con vật nhỏ, hiện tại công cụ của bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi. Nếu như mấy ngày nay Tô Ngộ An có thời gian, bọn họ liền có thể trực tiếp thay máu cho hắn.

Chỉ là dịch hạch quy mô lớn này bộc phát quá đột ngột, mắt thấy Ngộ An ca ca thân là Thái tử càng ngày càng bận rộn, Diệp Cẩn Dư có chút lo lắng hắn sẽ từ chối sự trị liệu này.

Diệp Cẩn Dư nói ra suy nghĩ của mình dưới ánh mắt ôn hòa của hắn.

Nàng giải thích xong, dùng biểu lộ mong đợi nhìn hắn: “Nếu như huynh đồng ý, chỉ cần năm này là được rồi.”

Mấu chốt nhất là sau năm ngày, nàng hoàn toàn có thể dùng đồ trong không gian giúp hắn bồi bổ thân thể, để hắn trong thời gian ngắn nhất không có bất kỳ di chứng gì mà khôi phục lại tinh thần trước khi chưa thay máu.

Ánh chiều tà nơi chân trời sớm đã biến mất, cung nhân thắp sáng ngọn đèn ở xung quanh, ánh đèn nhạt màu quyết chiếu vào trong hai con ngươi của tiểu cô nương, mê người chói mắt, phảng phất như hai viên bảo thạch phát sáng.

Đôi môi mỏng của Tô Ngộ An khẽ mím: “Chờ chuyện này qua đi, đến lúc đó tất cả ta đều nghe theo muội. Có được không.”

“A, bận rộn như vậy sao, vậy được rồi.” Biểu lộ của tiểu cô nương hơi suy sụp, bả vai có chút kéo thẳng.

Ôi, cũng tốt hơn một chút so với giấu bệnh sợ thuốc.

Mà lần này dịch hạch xảy ra ở phạm vi lớn như vậy, phải giải quyết tới lúc nào đây.

Chẳng trách trong sách nói Hoàng đế bất công với tam nhi tử, thờ ơ với nam chính là ngũ hoàng tử, hóa ra sự bất công này cũng đã bắt đầu từ lúc này rồi.

Cùng là nhi tử đã vào triều tham dự chính sự, Hoàng đế sắp xếp cho tam hoàng tử công việc có thể rèn luyện năng lực nhưng không có bất kỳ sự nguy hiểm tính mạng nào, mà thân là Thái tử, Ngộ An gặp nguy hiểm gì, đắc tội với ai đều muốn quản.

Trong lòng Diệp Cẩn Dư oán giận Hoàng đế cặn bã, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn Ngộ An ca ca muốn đi, vội vàng giữ chặt vạt áo hắn.

Thật ra nàng cũng không biết tại sao phải giữ chặt hắn, chỉ là thấy hắn quay người, theo bản năng liền làm ra động tác.

Đối diện với ánh mắt hỏi dò của Ngộ An ca ca, tâm niệm của Diệp Cẩn Dư xoay nhanh, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Ngộ An ca ca, nếu không ta cũng cùng huynh đi xem bách tính mắc dịch hạch nha.”

Một cái cớ tùy tiện nghĩ ra được, Diệp Cẩn Dư lại ở trong đầu xoay chuyển một lần, hai mắt lập tức liền sáng lên.

Đúng rồi, không thể giúp Ngộ An ca ca chữa bệnh, lại có thể cố gắng một phần sức lực của mình trong việc cứu bách tính đang trong dầu sôi lửa bỏng mà.

Như thế, không chỉ có thể đi theo bên cạnh Ngộ An ca ca, quan sát bệnh tình của huynh ấy, vừa có thể phát hiện ra điều bất thường kịp thời giải quyết, lúc huynh ấy bận rộn nàng cũng không rảnh rỗi.



Bản chất của việc học y không phải chính là trị bệnh cứu người à.

Xem ra nàng cũng bị độc trên người Ngộ An ca ca làm choáng váng rồi, thế mà lâu như vậy mới ngoặc lại được.

“Không được.” Tô Ngộ An không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Tính truyền nhiễm của dịch hạch rất mạnh, lại bởi vì đến nay đều không xuất hiện thuốc dự phòng và trị liệu nó, mới có thể làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Tiểu cô nương trước mắt mềm mại yếu ớt, vừa đi chắc chắn sẽ là người bị truyền nhiễm đầu tiên.

Hắn nhìn tiểu cô nương chân thành nói: “Khu bệnh dịch khắp nơi đều là người bệnh, rất hỗn loạn, nếu như muội cũng bị nhiễm bệnh thì ta phải bàn giao với phụ mẫu muội thế nào.”

Hắn không sợ dịch hạch là bởi vì cả người hắn là kịch độc, độc bình thường và bệnh gần như không tới gần được mới có thể tới lui tự nhiên ở khu bệnh dịch.

Nhưng Diệp Cẩn Dư đã quyết định chủ ý thì sẽ không dễ dàng bị một câu từ chối của hắn liền lui lại. Khuôn mặt nhỏ của nàng tỏa ánh sáng, lời thề son sắt nói: “Ngộ An ca ca, ta chính là đại phu, biết làm thế nào bảo vệ mình không bị nhiễm bệnh. Huynh để ta đi đi. Hơn nữa không phải sư phụ ông ấy cũng đi theo sao? Chẳng phải ông ấy không bị nhiễm bệnh à.”

Thái tử điện hạ trẻ tuổi bất đắc dĩ, dùng một cái tay khác xoa đầu của tiểu cô nương bướng bỉnh: “Nơi đó bị vây lại, sau khi đi vào liền không thể tùy ý đi ra, cũng không thể tùy thời đi ra, muội không sợ sao?”

“Không sợ không sợ, Ngộ An ca ca cũng có thể kiên trì, muội cũng có thể.” Diệp Cẩn Dư hung hăng lắc đầu, cuối cùng nàng ôm lấy cánh tay lắc lư: “Ngộ An ca ca huynh đây là đồng ý đúng không. Rất đa tạ, đến lúc đó ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời không đi loạn khắp nơi.”

Tô Ngộ An: “... Ta không đồng ý.”

“Điện hạ, ta cảm thấy Cẩn Nhi tiểu thư muốn đi cũng được.”

Nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh tràn đầy sự cảm kích của Cẩn Nhi tiểu thư, Mặc Thạch đứng cách đó không xa nói xong câu đó không khỏi ưỡn sống lưng. Ngay sau đó liền nhận được nụ cười nhàn nhạt không chứa vui buồn của điện hạ nhà mình, lập tức lại lạnh sống lưng.

Hắn ta thật sự không phải cố ý nghe lén, hắn ta đã đứng xa như vậy rồi, thật sự là sau đó Cẩn Nhi tiểu thư lên giọng, hắn ta muốn không nghe thấy cũng khó.

Mặc Thạch ở trong lòng điên cuồng kêu cứu mạng, trên mặt vẫn như cũ mà ngoan cường chống đỡ ánh mắt áp bách của điện hạ nhà mình, cười lớn nói: “Ngay cả bản thân Kim tiên sinh cũng thừa nhận y thuật của Cẩn Nhi tiểu thư có đôi khi còn mạnh hơn ông ấy, Cẩn Nhi tiểu thư ở nơi đó nói không chừng có thể giúp đỡ được rất lớn đấy.”

Diệp Cẩn Dư cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa, mèo khen mèo dài đuôi nói: “Đúng thế đúng thế, hiện tại ta cũng là đại phu rất lợi hại. Vừa rồi huynh cũng nói khu dịch nhiều người, vậy chắc chắn là thiếu đại phu nhỉ. Nói không chừng ta thật sự có thể giúp được việc lớn.”

Thái tử điện hạ trẻ tuổi dường như bị hai người thuyết phục: “Vậy ta suy nghĩ một chút.”

Sau đó liền mang theo Mặc Thạch rời đi, Diệp Cẩn Dư ở phía sau nhìn bóng lưng dưới ánh đèn của bọn họ, không cảm thấy có cái gì không bình thường, nàng rất vui vẻ. Ngộ An ca ca cũng không phải là một người dễ thuyết phục, huynh ấy nói suy nghĩ thì chắc chắn chính là ý thả lỏng.

Một lần suy nghĩ này chính là năm ngày trôi qua, ngày đó qua đi Diệp Cẩn Dư vẫn chờ đợi tin tức của bọn họ, kết quả nàng nhàm chán năm ngày, đã liên tục năm ngày không nhìn thấy lại không gặp bóng người của Ngộ An ca ca.

Hai “người ngoài” Diệp Minh Dương và Lam Oánh Nhi ngược lại mang theo hai người ngoài khác là chủ tớ Tạ Dung Quang và Cao Văn, chơi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Kinh thành. Tin tức dịch hạch dần dần truyền ra khiến bách tính Kinh thành cũng bất an, trên đường đều vắng vẻ hơn trước kia một chút, lại vẫn không ngăn cản được sự nhiệt tình thăm dò Kinh thành của mấy người.

Bọn họa phát hiện ra không kéo được Diệp Cẩn Dư ra ngoài với bọn họ, mỗi ngày trở về chuyện đầu tiên chính là ở trên bàn cơm chia sẻ với nàng chuyện bọn họ gặp phải.

Ngày này, Diệp Minh Dương vừa về tới Đông Cung tìm thấy Diệp Cẩn Dư liền nói: “Muội muội, lúc muội phải đến khu dịch thì thuận tiện cũng đưa chúng ta theo đi.”

Diệp Cẩn Dư vẻ mặt ngơ ngác: “Huynh đang nói cái gì?”

Chiếc quạt xếp lớn mà Lam Oánh Nhi vừa mua trên đường “Bốp ~” một tiếng đập lên đầu Diệp Minh Dương, cảm thấy dùng rất thuận tay lại “Soạt” một tiếng mở quạt xếp ra, hưởng thụ mà lắc lư rồi mới giải thích: “Ca ca muội nói chưa rõ ràng, chính là Hoàng đế hạ chỉ cho muội đến khu dịch khám bệnh cho nạn dân bị bệnh kia.”



Diệp Cẩn Dư:??

Nàng càng mơ hồ, thánh chỉ ở đâu ra?

Tạ Dung Quang lau thái dương không tồn tại mồ hôi, cuối cùng mới nói: “Dịch hạch càng ngày càng nghiêm trọng kinh động đến bệ hạ, sáng nay lúc triều sớm bệ hạ cho người dán hoàng bảng ở cổng thành, yêu cầu đại phu có giấy tờ nghề y ở các nơi của Khang Triêu tiến về khu dịch gần đó nhất hỗ trợ khống chế tình hình. Còn quy định bên trong mỗi y quán chỉ có thể giữ lại đại phu xem như giúp bách tính xem bệnh, Sau đó chúng ta…”

Lam Oánh Nhi lại “Ba ~” một tiếng khép cây quạt lại, chắc chắn gật đầu: “Đúng không sai, chính là ý này của Tạ tiểu huynh đệ. Sau đó muội nhớ mang theo ta.”

Tạ Dung Quang nhẹ giọng: “Chúng ta…”

Diệp Minh Dương cao giọng: “Hiện tại gần Kinh thành có bốn khu dịch Đông, Tây, Nam và ngoại ô, muội muội muốn đi cái nào? Dù sao thì huynh nhất định phải đi, huynh không yên lòng để muội một mình.”

Mặc dù hắn càng muốn khuyên muội muội đừng đi, nhưng cũng ngẫm lại, nguyên nhân mấy ngày nay tâm tình muội muội không tốt hắn vẫn rất rõ ràng.

Tạ Dung Quang hô lớn một tiếng: “Chúng ta!”

Hắn vừa hô xong liền hối hận, theo bản năng đưa tay che miệng lại.

Không khí bỗng yên tĩnh, tầm mắt của mọi người rốt cuộc rơi lên người thanh niên phát ra tiếng. Ánh mắt Tạ Dung Quang hơi lúng túng mà nhìn bọn họ.

Lam Oánh Nhi hoàn hồn, cây quạt vung lên xa xa chỉ về phía vị trí của hai chủ tớ Tạ Dung Quang, trong miệng lốp bốp nói: “Các ngươi các ngươi các ngươi, hai thư sinh các ngươi tay trói gà không chặt vẫn là ở nhà cố gắng ôn bài, đợi đến khi thi đậu Trạng nguyên lại dùng những cách khác vì nước vì dân.”

Nàng ấy vừa nói, quạt xếp trong tay còn hợp với tình hình mà chỉ rồi lại chỉ.

Tiểu thư đồng Cao Văn chỉ có lời của thiếu gia là lệnh bị nói đến vẻ mặt ngơ ngác: Ta không phải, ta không có, không phải ta nói.

Bần cùng, đáng thương, bất lực, nhỏ yếu…

Tạ Dung Quang bị trấn áp, dừng lại một chút, gật đầu: “Lam cô nương nói đúng.”

Lam Oánh Nhi hài lòng, một lần nữa cảm thấy mình mua cây quạt này là đúng, sao trước kia nhiều năm như vậy cũng không phát hiện ra. Nàng ấy nhìn về phía tiểu đồ đệ được lợi: “Cẩn Nhi muốn xuất phát khi nào, ta chuẩn bị mang chút đồ, đi vào đó thì không dễ dàng ra ngoài nữa.”

Diệp Cẩn Dư nghe xong toàn bộ hành trình cũng rất hài lòng, quanh đi quẩn lại không phải nàng muốn đi sao? Ngay cả ông trời cũng tán đồng với quyết định của nàng. Nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời vấn đề của Lam tỷ tỷ: “Ngày mai đi đi, ta đi tìm xem giấy tờ nghề y của ta để ở đâu.”

Giấy tờ nghề y là một loại giấy chứng nhận đặc biệt của đại phu Khang Triêu, cùng loại với giấy chứng nhận bác sĩ ở hiện đại, chỉ là so với chứng nhận bác sĩ, quyền lợi của đại phu mà nó quyết định nhiều hơn lớn hơn một chút.

Ngày hôm sau còn không đợi bọn họ xuất phát, Thái tử điện hạ Tô Ngộ An sáng sớm trở về tự mình đưa bọn họ đi. Chủ tớ Tạ Dung Quang không có ý ở lại Đông Cung nữa, dưới sự sắp xếp của người mà Tô Ngộ An sắp xếp, thuê được một tiểu viện an tĩnh.

Tô Ngộ An biết nội dung trên hoàng bảng, cũng biết không ngăn được Cẩn Nhi vốn có suy nghĩ này, cùng với việc để muội ấy đến lúc đó thâm đen, còn không bằng đặt muội ấy bên cạnh trông chừng, cũng có thể bớt đi chút lo lắng. Lúc này mới vội vàng quay về đón người vào ngày thứ hai sau khi hoàng bảng xuất hiện, cũng là vì có thể để cho tiểu cô nương đã đợi vài ngày bớt giận.

Sáng sớm lúc nhìn thấy hắn Diệp Cẩn Dư đã tiêu tan cơn giận rồi, hơn vẫn vốn dĩ không tức giận nhiều.

Nàng ôm một bao đồ đã thu dọn xong, trên mặt cười tủm tỉm: “Ngộ An ca ca, lâu rồi không gặp nha.”