Khó khăn lắm mới có thể khuyên nhủ được ca ca nàng quay lại tiếp tục đứng gác, Diệp Cẩn Dư và Phó Kỳ Linh hàn huyên với nhau mấy câu mới biết Dạ Bạch đặc biệt đưa các nàng đến đây.
Sở dĩ hai chủ tớ cực kỳ ít khi ra ngoài và thoạt nhìn gần như không có cơ hội chạm mặt này lại có thể quen biết Dạ Bạch hoàn toàn là bởi vì có một lần Dạ Bạch bị trọng thương và ngã xuống dưới gốc cây bên ngoài phòng của các nàng, các nàng lại không phải là người thấy chết không cứu.
Sau đó, Dạ Bạch- gã nam nhân trông có vẻ rất giống một vị đại hiệp lợi hại này lại thường xuyên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, nếu không phải bị thương thì cũng là đến trả tiền thuốc, tóm lại mỗi lần đều lấy cớ mà đến. Và đến bây giờ đã gần hai năm kể từ khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Sau khi phát hiện ra các nàng bị nhiễm bệnh, cũng là hắn đã đề nghị các nàng đến nơi này.
“Nếu Cẩn Dư muội muội thực sự muốn báo đáp hắn thì có thể cho hắn bạc thử xem, có lẽ hắn đang thiếu tiền.’’ Phó Kỳ Linh gợi ý nói.
“Chắc hắn sẽ không cảm thấy đưa tiền cho hắn là đang xem thường hắn rồi tức giận đâu nhỉ.’’
“Lúc trước thấy hắn không có tiền chữa bệnh ta cũng cho hắn một ít tiền, phản ứng của hắn thoạt nhìn có vẻ khá vui vẻ?’’ Thực ra Phó Kỳ Linh cũng không chắc chắn, quen biết với Dạ Bạch từ lâu, mặc dù thường ngày hắn vẫn luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng và khó nói chuyện, nhưng nàng vẫn có thể lờ mờ phát hiện thỉnh thoảng hắn sẽ thay đổi một chút cảm xúc trên mặt.
Khi đó chắc hẳn là rất vui vẻ chăng.
Với một chút manh mối về thân phận của Dạ Bạch, Diệp Cẩn Dư không tiếp tục rối rắm với vấn đề này nữa, bởi vì ngày hôm sau, Dạ Bạch đã phá vỡ hàng phòng thủ nghiêm ngặt của Bạch Lâm thôn và rời khỏi nơi này mà không hề làm kinh động đến bất cứ kẻ nào. Nghĩ đến việc chỉ vài lần gặp gỡ mà khoảng cách dài nhất là gần mười năm trời, Diệp Cẩn Dư lại cảm thấy lần sau gặp lại không biết là bao giờ.
Bởi vì khó có thể gặp được bằng hữu cùng trang lứa ở cái nơi bị phong toả tương đối chặt chẽ này, sau mấy ngày buồn chán, Diệp Cẩn Dư đều chạy đến trung tâm của thôn làng. Ngoài việc xem xét diễn biến bệnh tình của mọi người, thỉnh thoảng nàng còn tán gẫu chuyện này chuyện nọ với Phó Kỳ Linh, khoảng thời gian yên bình như thế trôi qua chưa được mấy ngày thì khu bệnh không lớn này lại xuất hiện vấn đề.
Vấn đề lần này nằm ở dược liệu.
Trưa hôm đó, Diệp Cẩn Dư kiểm tra tình trạng của một vài người bệnh nghiêm trọng cần theo dõi như thường lệ thì lại phát hiện mụn mủ trên người bọn họ đột nhiên tăng lên rất nhiều. Phải biết rằng mặc dù bây giờ chưa có thuốc đặc trị tận gốc bệnh dịch hạch nhưng vẫn có thuốc khống chế, trước đó vẫn luôn kiểm soát tình hình bệnh dịch rất tốt, tại sao lại đột nhiên mất tác dụng?
Nếu chỉ có một vài trường hợp riêng lẻ thì còn có thể hiểu, nhưng sau khi phát hiện ra vấn đề, nàng lại càng chú ý đến sự thay đổi của những người khác, cuối cùng nhận thấy bệnh tình của phần lớn mọi người đều càng lúc càng nặng.
Hỏi ra mới biết được, không chỉ sáng và trưa nay mọi người không uống thuốc mà bắt đầu từ hai ngày trước, nước thuốc đưa đến tay bọn họ đã bắt đầu loãng dần loãng dần, thậm chí ngày hôm qua cũng đã ngừng thuốc. Chỉ là những lúc nàng đến kiểm tra không phải là thời gian dùng thuốc nên mới không phát hiện.
Lúc đưa những người kia đến, Tô Ngộ An đã giải thích kỹ càng tỉ mỉ về tình hình ở nơi này cho nàng, Diệp Cẩn Dư liền đi tìm người phụ trách- Lý tướng quân.
Lý tướng quân là người của Tô Ngộ An, biết nàng là do Thái tử đưa đến nên cũng không giấu giếm bất cứ điều gì.
“Diệp cô nương, không phải chúng ta cắt xén dược liệu cứu tế mà là không thể mua được, không chỉ có Kinh thành chúng ta cần số lượng lớn dược liệu mà những thành trấn xung quanh cũng vậy, thậm chí một số còn không có mà bán.’’
“Mấy ngày hôm trước sau khi biết không thể mua được dược liệu, chúng ta cũng đã báo cáo lên trên, mãi cho đến hôm nay mới nhận được hồi âm rằng phải tiếp tục chờ đợi.’’
Lý tướng quân cũng vô cùng lo lắng, sở dĩ dịch hạch này khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật ngoại trừ nó không có thuốc nào cứu được thì còn bởi vì kể từ khi phát bệnh cho đến tử vong chỉ ngắn ngủi chưa đầy năm ngày. Từ sau khi ngừng thuốc vào ngày hôm qua, chỉ trong vòng một ngày, số nạn nhân trong thôn làng đã chết do tình trạng bệnh diễn biến xấu không ngừng tăng vọt, thậm chí đã vượt qua số người chết trong nửa tháng. . Truyện Sắc
Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ấy cũng lo sợ những nạn dân mất lý trí sẽ lại bạo động một lần nữa.
“Có thể đi hái thảo dược được không?’’ Diệp Cẩn Dư đề nghị.
“Cái gì?’’ Lý tướng quân nhất thời không thể theo kịp ý nghĩ của nàng.
“Tướng quân có thể phái một số binh lính lên núi hỗ trợ hái dược liệu được không? Những dược liệu cần dùng đều tương đối phổ biến, trên núi chắc cũng có không ít. Có thể nhờ các đại phu trong thôn dạy bọn họ phân biệt thảo dược.’’
Lý tướng quân chỉ biết hành quân đánh giặc đứng dậy vỗ bàn một cái, hai mắt sáng ngời: “Tại sao ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?’’
Diệp Cẩn Dư bị tiếng quát của ông ấy làm cho giật mình, vẻ mặt hơi ngây ngốc: “Có thể sắp xếp một chút được không?’’
Sau khi nàng rời đi, Lý tướng quân gấp gáp đến mức không thể chờ được nữa, lập tức cho người đi sắp xếp dựa theo những gì nàng nói.
Tốc độ làm việc của binh lính vẫn luôn rất nhanh, lúc Diệp Cẩn Dư trở lại trung tâm thôn làng thì tin tức Lý tướng quân cho nhóm đại phu dẫn binh lính lên núi hái thuốc đã truyền đi khắp nơi.
Thôn Bạch Lâm nằm ngay dưới chân núi, vấn đề khan hiếm dược liệu còn có thể tự giải quyết, nhưng những khu vực khác thì không có vận may này.
Mặc Kỳ ôm một chồng sổ sách thật dày đi vào thư phòng Đông Cung: “Điện hạ, dược liệu ở các nơi đều đã được điều chuyển về đây, đợt cuối cùng cũng có thể đến Kinh thành muộn nhất là buổi chiều ngày mai. Đây là sổ sách.”
Vấn đề dược liệu lần này là do phe cánh nhị hoàng tử phụ trách quản lý Hộ bộ gây ra, mặc dù bọn họ có thể giải quyết nhưng cũng cần một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa tình hình dịch bệnh biến chuyển quá nhanh, dường như phía bên kia cũng đã dự đoán được chuyện này nên muốn kéo dài thời gian. Nếu mưu đồ của bọn họ thành công, cho dù cuối cùng Thái tử có thể giải quyết được dịch hạch lần này thì cũng không giành được nhiều sự ủng hộ của dân chúng.
Ai có thể ngờ được rằng, khi mà tất cả nguồn dược liệu và tiền bạc đều bị chặn đứng, bọn họ lại có thể giải quyết vấn đề lần này một cách nhanh chóng như thế.
Mặc Kỳ lại không nhịn được bày tỏ sự thán phục sâu sắc đối với quyết định của điện hạ nhà mình giống như mười năm trước. Bởi vì tiểu thư nhà họ Diệp muốn tự mình trồng dược liệu nên đã lệnh cho các mật thám các nơi trồng các loại thảo dược, vì vậy việc cưng chiều tiểu cô nương kia cũng chính là đang giúp đỡ điện hạ bọn họ.
“Cứ đặt ở đây đi, để cho Lý Ngự sử trình những thứ này lên.’’ Tô Ngộ An chỉ nhìn lướt qua đống sổ sách vừa mới đặt xuống, đưa cho hắn ta một tấm tấu chương, lại chỉ vào một chồng sổ sách khác trên mặt bàn.
Lý Ngự sử nổi danh cương trực công chính trong triều đình, cũng là người có tiếng xử lý chu toàn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Đừng nói đến những Hầu gia Quốc công có địa vị cao hơn ông ấy rất nhiều mà ngay cả Hoàng đế sủng ái ai trong hậu cung, ngủ lại trong cung vị phi tử nào hơn vài ngày đều phải nói một chút khi lâm triều.
Mặc Kỳ đang tò mò không biết ai lại xui xẻo chọc vào vị quan công mặt đen này mà ngay cả tấu chương cũng phải để điện hạ nhà mình viết giúp cho.
Lúc tiếp nhận tấu chương từ trong tay điện hạ, Mặc Kỳ liếc mắt nhìn qua thì thấy hai chữ “Đằng Huyện” rõ ràng trên đó.
Phản ứng đầu tiên của hắn là: Ồ, hoá ra không phải điện hạ của bọn họ viết.
Phản ứng tiếp theo là mở to mắt, phấn khích nhìn Thái tử anh minh thần võ nhà mình: “Cuối cùng cũng thu lưới rồi sao? Khi nào thì thu ạ?’’
Vừa dứt lời, Mặc Kỳ đã nhận ra rằng mình đang nhiều chuyện, lời nói của chủ tử đâu đến lượt hắn ta nghi ngờ.
Mấy ngày nay hắn ta bận rộn với chuyện khác ở bên ngoài, thế mà cũng không có một ai nói cho hắn ta biết những chuyện quan trọng như thế này.
Có lẽ là do vừa mới giải quyết xong một vấn đề lớn nên tâm trạng của Tô Ngộ An cũng khá thoải mái trả lời câu hỏi của Mặc Kỳ: “Nửa tháng trước.’’
Mặc Kỳ càng buồn bực, tin tức từ nửa tháng trước thế mà mãi cho đến tận hôm nay hắn ta mới biết được, hắn ta không còn là một ám vệ ưu tú nữa rồi.
Nhưng mà, rõ ràng đã thu được chứng cứ từ nửa tháng trước, tại sao bây giờ mới tuôn ra ngoài, chẳng phải bọn họ chờ đợi suốt mười năm qua cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay thôi sao?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Mặc Kỳ cũng không dám hỏi thêm, vừa rồi là điện hạ lười so đo với mình, ai biết được nếu hắn ta mở miệng một lần nữa, đáp lại hắn ta có phải là một cái liếc mắt không cảm xúc đến từ điện hạ hay không?
Vậy thì thà đánh nhau một trận với Mặc Thạch còn hơn.
Lúc xoay người đi ra ngoài, khóe mắt quét đến trên tường nhìn thấy bức hoạ mà tiểu thư Diệp gia đưa đến, hắn ta lập tức hiểu rõ.
Không phải nửa tháng trước cũng là thời điểm nhận được tin tức Diệp tiểu thư bị bắt cóc sao.
Nghĩ đến kết quả mà mình đã điều tra được về chuyện này thời gian trước, Mặc Kỳ không khỏi ôm chặt sổ sách trong ngực.
Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hoá ra là muốn dùng những thứ trong ngực hắn ta giúp người ta báo thù.
Nếu không xảy ra chuyện bắt cóc này, với sự thông minh tài trí của điện hạ nhà mình, nói không chừng còn có thể lợi dụng Đằng Huyện phát hiện ra những chuyện lớn hơn nữa cũng nên.
Lấy chuyện quan trọng như thế này ra dùng để báo thù riêng, có lẽ cũng chỉ có loại yêu nghiệt như điện hạ bọn họ mới có thể quyết đoán như vậy.
Càng nghĩ, Mặc Kỳ càng hiểu rõ, trong lòng không khỏi rung đùi đắc ý, âm thầm cảm thán thói đời xuống dốc.
Đương nhiên, cho dù một ám vệ xuất sắc hành tẩu trong bóng đêm thì khả năng kiềm chế cảm xúc cũng thuộc loại xuất sắc. Ngay cả khi đồng nghiệp đi qua nhìn thấy, chỉ sợ cũng không ai có thể nhìn ra được dưới vẻ mặt không chút cảm xúc này lại cất giấu một nội tâm phong phú đến nhường nào.