Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 44




Một ngày sau khi Tô Ngộ An rời khỏi thôn Bạch Lâm, người chịu trách nhiệm thu mua ở Kinh thành liền mang đến tin tức Hoàng thượng đã hạ chỉ lệnh cho đương kim Thái tử điện hạ dẫn binh đi đánh giặc.

Đạo thánh chỉ này khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, không nói những người ủng hộ hai vị hoàng tử đang muốn nắm binh quyền mà bè đảng Thái tử cũng đồng loạt lắc đầu.

Cho dù bọn họ đã phần nào dự đoán trước được nội dung của đạo thánh chỉ này, thậm chí nó còn nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng khi thánh chỉ này chính thức được ban bố, bọn họ cũng không nhịn được cảm khái một câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người trong hoàng tộc không có tình phụ tử.

Cảm khái xong rồi lại bắt tay vào việc chuẩn bị cho Thái tử thân chinh, lần thân chinh mấy năm trước chỉ là phó tướng, lần này lại là chủ tướng, không thể qua loa, chỉ cần có một chút sai sót sẽ dẫn đến một đống phiền phức, mấy đối thủ gian xảo kia chắc chắn sẽ không buông tha cho bọn họ.

So với phe phái Thái tử đã chuẩn bị sẵn sàng bày thế trận chờ quân địch thì những người khác lại như muốn nổ tung, dẫu biết rõ khả năng khiến bệ hạ thu hồi lại thánh chỉ gần như bằng không, nhưng vẫn còn mang theo một chút tâm tư ảo tưởng, vừa tìm mọi cách khiến Hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban, thậm chí không tiếc lấy tính mạng ra uy hiếp, vừa bắt đầu soi mói bới móc lỗi lầm của Thái tử, toàn bộ đại điện lâm triều đều là âm thanh cãi cọ đủ loại.

Hoàng thượng nhìn thấy các thần tử của mình hỗn loạn thành một đống cũng mặc kệ không quan tâm, chỉ có thể từ trên nét mặt thỉnh thoảng hiện lên chút lạnh lùng và tức giận của ông ta mới nhìn ra được, chủ nhân của thiên hạ này cũng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.

Có lẽ có người đã nhìn ra, nhưng như thế thì sao chứ, Hoàng thượng đã già rồi, các hoàng tử dưới gối cũng đã trưởng thành, vua nào triều thần nấy, suy cho cùng, bọn họ cũng phải tính toán vì gia tộc của mình.

Nhưng cũng chính vì cho rằng các quan đại thần đều đã biết rõ suy nghĩ của mình nên Hoàng thượng mới càng tức giận. Thậm chí ông ta còn cảm thấy Thái tử mà ông ta luôn ghét nhất cũng không chọc người ta phiền não như thế.

Đương nhiên không có khả năng thu hồi lại thánh chỉ, Thái tử làm cái gai trong mắt nhiều năm như thế, Hoàng thượng chỉ muốn nhổ ra cho sảng khoái. Nhưng ông ta cũng biết cách làm thế nào để những đại thần đó không thoải mái mà còn có thể khiến Thái tử không thể bình yên.

Vì thế, hai ngày sau, dưới sự bất bình oán hận của phần lớn thần tử trong triều đình, Thái tử dẫn binh tiến về phương Bắc.

Thế lực của phe Thái tử trong triều đình quá yếu, cho nên gần như tất cả mọi người trong Kinh thành đều ngày đêm ngóng trông Thái tử sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc chiến đấu với quân giặc, tốt nhất là chuyện ngoài ý muốn khiến hắn không thể quay về.

Đương nhiên, mọi chuyện đều không như mong muốn của bọn họ, trong vòng nửa tháng sau khi Thái tử rời kinh, tin chiến thắng liên tiếp truyền đến.

Bởi vì binh lính báo tin không ngừng hô lớn suốt cả dọc đường vào thành nên chờ đến khi những vị đại thần quyền cao chức trọng kia biết được thì hơn nửa bách tính trong Kinh thành cũng đã biết rồi.

Nhưng báo tin chiến thắng cho bách tính được biết đã là truyền thống từ khi thành lập triều đại cho đến nay, cho dù Hoàng thượng muốn ngăn cản thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào cả.

Một đám người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái tử vốn đã dành được thiện cảm của bách tính lại một lần nữa thanh danh vang dội, đương kim Thái tử anh minh thần vũ, dũng cảm thiện chiến dần dần lan rộng khắp cả nước, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Mắt thấy Thái tử vốn dĩ không tại thành uy hiếp càng ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát, Thục phi ở trong Cảnh An cung tức giận đến mức hất đổ tất cả mọi thứ trên bàn trà: “Phế vật!’’

Âm thanh vỡ nát của đồ sứ dường như mang theo cả sự tức giận của chủ nhân nó.

Các thái giám cung nữ trong cung đồng loạt quỳ xuống, im phăng phắc tựa như ve sầu mùa đông.

Vị Thục phi nương nương luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục lúc này lại bất chấp hình tượng không ngừng đi qua đi lại trong đại điện.

Nàng ta nhẫn nhịn nhiều năm như thế, chuẩn bị nhiều năm như thế, không phải vì muốn có kết quả như thế này.

Nữ nhân không thể nhìn ra tuổi thật nhíu chặt lông mày, cảm xúc trong mắt nhanh chóng thay đổi. Nàng ta nghĩ đến người của Diệp gia.

Nữ nhi nhà họ Diệp kia là do nàng ta sai người trói lại, lúc đầu nàng ta định để nhị hoàng tử của mình đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, những tiểu cô nương trẻ tuổi như thế này rất dễ bị lừa, nàng ta muốn có được sự ủng hộ của Diệp gia.

Đừng nhìn gia chủ Diệp gia chỉ là một Tri phủ ở bên ngoài, người ta chính là hầu tước nhất phẩm duy nhất trong triều đình đấy, từ nhỏ lớn lên cùng bệ hạ, rất được bệ hạ tin tưởng, lần này hồi kinh chắc chắn sẽ trở thành một vị đại thần quyền cao chức trọng.

Tất cả mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.



Kết quả cuối cùng lại có người đột nhiên nói cho nàng ta biết, trong khoảng thời gian Thái tử bị tiên hoàng sắp xếp đến biệt viện hoàng gia tu dưỡng khi còn nhỏ kia đã đến Giang Nam? Không chỉ sống chung hòa hợp với người của Diệp gia mà trong suốt nhiều năm qua còn có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với hai huynh muội Diệp gia.

Chuyện này thì thôi quên đi, nhưng rõ ràng người đã đến tay lại đột nhiên bị một thứ gì đó không biết từ nơi nào xuất hiện cướp mất!

Từng bước từng bước lên kế hoạch đối phó, lúc này vẻ mặt nữ nhân kia càng thêm thâm trầm lạnh lùng, lớp trang điểm nhẹ nhàng cũng không còn quyến rũ dịu dàng nữa, mà chỉ còn lại vẻ yêu mị, hung ác.

Lúc trước nàng ta còn tự an ủi bản thân rằng loại nữ nhân kia không hề xứng đôi với nhi tử mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng. Bây giờ nàng ta chỉ muốn bóp ch3t tên tiểu tặc đã phá hỏng kế hoạch chu toàn của nàng ta.

Nghĩ đến hai huynh muội nhà kia vẫn còn đang ở trong thôn làng bị dịch bệnh hoành hành, trong mắt Thục phi tràn ngập sự phiền chán.

Đường đường là thiên kim thiếu gia danh môn vọng tộc thế mà lại thích chạy đến góc xó xỉnh đó lo chuyện bao đồng. Những người trưởng thành ở một địa phương nhỏ quả nhiên không hề có bất kỳ kiến thức nào, cho dù xuất thân cao quý đến mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Đi tới đi lui rồi lại xoay người trở lại trên giường nhỏ của mình, bàn tay với móng tay màu tối cầm tách trà vừa mới được đưa lên, đôi môi đỏ nhấp nhẹ trà trong chén, sau đó lại khôi phục dáng vẻ ung dung thong thả như lúc trước, trên mặt khẽ nở nụ cười dịu dàng điềm đạm mà Hoàng thượng yêu thích nhất.

Mấy thái giám cung nữ hầu hạ ở bên cạnh càng cúi thấp đầu hơn.

Trong lòng âm thầm vạch ra kế hoạch một lần nữa, sau khi đảm bảo không có bất cứ sai sót nào mới đứng dậy đi ra ngoài, bước chân thong dong, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng vang vọng trong cung điện trống trải: “Đi thôi, đi tìm Hoàng thượng.’’

Tin tức Thái tử sẽ nghênh thú đích nữ của Trung nghĩa hầu làm Thái tử phi vào cuối năm nay nhanh chóng lan truyền khắp đất nước.

Thái tử chân trước vẫn còn đang đánh giặc, chân sau đã muốn cử hành hôn lễ.

Hai tin tức này liên tiếp truyền ra khiến hầu hết bách tính trăm họ không hiểu hết tình hình đều hoang mang sửng sốt.

Ngay cả ở trong thời hiện đại với các phương tiện truyền thông phát triển, một tin đồn thất hiện hay thậm chí là vô căn cứ cũng có thể khiến rất nhiều người ngã theo chiều gió, huống chi là thời kỳ cổ đại khi mà trình độ giáo dục chưa cao.

Trong mắt bách tính, việc Thái tử lập Thái tử phi là một hỉ sự vô cùng trọng đại, nhưng người lại tổ chức hỉ sự trong lúc quốc nạn chính là chuyện không hợp lẽ thường, cho dù đó là Thái tử vừa mới thắng trận cũng không được.

Ở thời cổ đại, hầu hết tất cả mọi người đều dốt đặc cán mai và ích kỷ tư lợi, những kẻ thiếu hiểu biết lại hy vọng và tin rằng người nắm quyền là người hoàn hảo không gì không làm được. Khi một sai lầm nhỏ bị kẻ tiểu nhân lợi dụng phóng đại ra vô hạn thì sự phẫn nộ của bách tính muôn dân sẽ dẫn đến hậu quả không thể lường trước được.

Dưới tình thế ôn dịch đang hoành hành dữ dội, giặc ngoại xâm phương Bắc xâm lược, những kẻ tiểu nhân căn bản không hề quan tâm đ ến việc lòng dân lung lay thì sẽ mang đến hậu quả như thế nào cho đất nước mà chỉ một lòng muốn kéo Thái tử xuống nước, thậm chí hai bè phái của nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử vẫn luôn đối địch với nhau lại bắt đầu có dấu hiệu liên thủ.

Thánh chỉ trực tiếp truyền tới trong tay lão phu nhân của Trung nghĩa hầu phủ, sau khi tin tức truyền ra ngoài đã nhanh chóng truyền đến thôn Bạch Lâm. Nhiều người trong thôn Bạch Lâm đều biết Diệp Cẩn Dư chính là vị đích nữ của phủ Nghĩa trung hầu trong lời đồn đãi kia, nên khiến cho mỗi lần Diệp Cẩn Dư đi ra ngoài đều cảm nhận được không ít ánh mắt khác thường đang nhìn mình.

Dần dà, nàng cũng không ra ngoài nhiều nữa, mỗi ngày đều ở trong phòng mình nghiên cứu, dù sao dược phòng cũng không thiếu một người làm việc vặt như nàng, lúc hết thuốc còn có thể nhờ Lam Oánh Nhi giúp đỡ.

Cứ tiếp tục như thế khoảng vài ngày sau, dưới sự cho phép của chủ tớ Phó Kỳ Linh, Diệp Cẩn Dư bắt đầu ra ra vào vào phòng bệnh của các nàng mỗi ngày.

Chẳng bao lâu, trong lúc tin tức về ôn dịch, giặc ngoại xâm và đại hôn của Thái tử đang lan truyền rộng rãi gây xôn xao thì tin tức Thái tử phi tương lai và các đại phu khác đã cùng nhau nghiên cứu chế tạo thành công loại thuốc mới có thể chữa trị tận gốc dịch hạch cũng dần dần được lan truyền trong dân chúng.

Châm chọc thay, những kẻ tiểu nhân có dã tâm xấu xa kia lại gần như nhận được tin tức cùng lúc với bách tính bình thường, mặc dù lần này quả thực không thể nói là bọn họ bất tài.

Sau khi xác nhận hiệu quả của loại thuốc mới xong, Diệp Cẩn Dư đã bảo Mặc Kỳ lan truyền tin tức này ra ngoài đầu tiên. Nhờ vào mạng lưới tin tức mà Thái tử đã dày công phát triển trong nhiều năm qua, cộng với “giới bằng hữu” đến từ khắp bốn phương tám hướng mà Diệp Minh Dương xây dựng trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên đường hồi kinh, chẳng mấy chốc, tin tức này đã được lan truyền rộng rãi.

Một nhân vật nổi tiếng có thể mang đến sức ảnh hưởng lớn đến mức không thể đo lường được, nếu không có danh hiệu Thái tử phi tương lai này, tâm điểm chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào việc dịch bệnh có thể được chữa trị, bọn họ được cứu rồi, sau đó bắt đầu tập trung cứu người, còn về phần những đại phu cứu chữa bọn họ là ai, mấy ai sẽ chú ý đến?

Nhưng khi tất cả mọi người đều biết tin tức Thái tử phi tương lai là người dẫn đầu nhóm đại phu này thì trọng tâm thảo luận bàn tán của mọi người sẽ thay đổi hoàn toàn.

Tất cả mọi người sẽ không khỏi nghĩ rằng: “Hoá ra Thái tử phi tương lai của bọn họ lại lợi hại tài giỏi đến thế, ngay cả ôn dịch đáng sợ kia cũng có thể chữa khỏi, có thể cưới được một Thái tử phi lợi hại như vậy, chắc chắn Thái tử cũng là một người có năng lực.”



Thậm chí bởi vì lời đồn đãi phía sau có tính bát quái hơn, tất cả mọi người càng hăng hái thảo luận.

Vì thế, cục diện hiện tại đã được hình thành, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, tin tức về phương thuốc mới đã lan truyền khắp Kinh thành, sau đó lấy Kinh thành làm trung tâm, nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ các khu vực lân cận.

Bởi vì sức ảnh hưởng của Thái tử phi tương lai mang đến, Thái tử đang ở biên cương xa xôi cuối cùng cũng trở lại trong tầm mắt của mọi người.

Hoàn toàn khác biệt với tâm trạng kích động khó có được của bách tính trong cả nước chính là bầu không khí thâm trầm áp lực trong hoàng cung.

Ngũ hoàng tử chưa đầy mười tuổi cả ngày bị giam lỏng trong cung của mình, ngay cả Quốc Tử giám cũng không cần đến, mặc dù không cần phải đọc sách khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng thậm chí còn không thể đến hậu hoa viên đã khiến cho một người hoạt bát hiếu động như hắn phải bứt rứt trong lòng. Sau mấy ngày chơi trốn tìm với cung nữ thái giám trong Lộ Hoa cung, tiểu hoàng tử bắt đầu muốn mẫu phi đưa hắn về Quốc Tử giám đọc sách.

Khi hắn dẫn theo một đám cung nữ thái giám tìm được Mộc Quý phi ở trong phòng bếp nhỏ thì thấy nàng ta mặc một bộ y phục đơn giản, trên đầu chỉ dùng một cây trâm ngọc màu trắng cố định tóc, vô cùng nhàn nhã làm điểm tâm dưới sự hướng dẫn của các nữ đầu bếp.

Không đợi ngũ hoàng tử lên tiếng, Mộc Quý phi nhìn thấy nhi tử nhà mình liền vui vẻ nói: “Đến đúng lúc lắm, có phải đói bụng rồi không, mau nếm thử bánh hạt đào mẫu phi mới làm đi.’’

Tiểu thiếu niên vô thức cắn một miếng điểm tâm thơm ngào ngạt được đưa tới bên miệng mình, ngay sau đó nhíu mày không vui nói: “Con không đến đây để ăn uống, mẫu phi, tại sao người không cho con đi đến Quốc Tử giám, con chán lắm rồi.’’

“Ăn xong rồi nói tiếp. Không phải con không thích đi đến Quốc Tử giám sao, còn nói phu tử trách mắng con, bây giờ để con thoải mái chơi đùa mỗi ngày mà vẫn không vui sao?’’

“Người không cho con đi ra ngoài chơi, rõ ràng là người đang phạt con, con mặc kệ, hôm nay con phải đi ra ngoài chơi!’’ Tiểu thiếu niên hùng hổ, bày ra dáng vẻ nếu người không đồng ý thì con sẽ quấn lấy người không buông.

Mộc Quý phi đau đầu: “Con ngoan ngoãn ở đây một thời gian được không, chờ khoảng thời gian này qua đi, đừng nói Quốc Tử giám hay Ngự hoa viên, ta sẽ cho con xuất cung ra ngoài chơi thường xuyên được không?’’

Hắn tỏ vẻ nghi hoặc: “Thật sao?’’

“Thật, con xem mẫu phi đã lừa gạt con lúc nào chưa?’’

Ngũ hoàng tử nghiêm túc suy nghĩ một chút, quả thực chưa từng, có lẽ là do ngày thường đừng nói đến chuyện xuất cung, mà ngay cả khi hắn muốn đến Ngự hoa viên chơi một lát, mẫu phi cũng đều phái một đống người đi theo, cho nên lần này nàng ta dễ dàng buông tha như thế, thậm chí còn hứa hẹn sẽ cho hắn thường xuyên xuất cung ra ngoài chơi, hắn thực sự không thể tin được mới có thể nghi ngờ nàng ta đang lừa gạt.

Sau khi chắc chắn mẫu phi không phải đang lừa mình, tiểu thiếu niên lập tức vui vẻ ra mặt: “Vậy thì thế nhé! Con sẽ chờ mấy ngày nữa, chúng ta đi, tiếp tục chơi trốn tìm.’’

Một đám người cuồn cuộn rời đi.

Đại cung nữ lúc nãy rời đi cùng với nữ đầu bếp đi đến bên cạnh Quý phi: “Nương nương người không muốn khuyên nhủ Quốc công gia sao?’’

Mộc Quý phi nếm thử một miếng bánh hạt đào còn nóng hầm hập, khẽ híp mắt lại hưởng thụ, thờ ơ nói: “Có phải chưa từng khuyên qua đâu, ngươi thấy đã bao giờ có tác dụng chưa. Ta còn dám làm gì nữa, nói không chừng bọn họ có thể sẽ bỏ mẹ lấy con cũng nên.’’

Đại cung nữ này là nha hoàn thiếp thân lúc trước đi theo nàng tiến cung, từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình nghĩa sâu nặng, Mộc Quý phi thấy nàng ta vẫn mặt ủ mày chau như cũ, mở miệng an ủi nói: “Những chuyện nên làm ta đã làm, không nên làm cũng đã làm, bây giờ người sốt ruột nhất không phải chúng ta, chúng ta chỉ cần an phận chờ đợi là được rồi.’’

Đại cung nữ nghĩ đến những gì mình làm trong quá khứ, đã nhiều năm trôi qua như vậy đến đến bây giờ nhớ lại vẫn không khỏi tái mặt, liếc mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên không ưu sầu của nương nương nhà mình, nàng ta hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng, đi đến bên bếp lò lấy mấy chiếc bánh vẫn còn trong lò hấp ra ngoài.

Có thể Lộ Hoa cung hơi khác biệt, ngoại trừ Thiên Nguyên điện của Hoàng thượng thì có lẽ Cảnh An cung của Thục phi chính là nơi ngột ngạt nhất hoàng cung lúc này.

Lúc Thục phi nghe được “tin tức tốt” lan truyền trong mấy ngày nay, cả người đều toát ra một sự điên cuồng kìm nén, không còn một chút hơi thở dịu dàng hiền hậu thường thấy, bởi vì đã gần nửa tháng nay Hoàng thượng không đến thăm phi tử mà ông ta từng sủng ái hết mực này, cho nên ngay cả trang điểm nàng ta cũng không thèm.

Người đã ngồi suốt một ngày một đêm trong điện u ám quét mắt nhìn các cung nữ phía dưới, đẩy cung nữ đang muốn đỡ mình về tẩm điện ra, sống lưng thẳng tắp, tiếng bước chân quanh quẩn trong đại điện vắng lặng, từng bước từng bước như muốn đạp thẳng vào lòng người.

“Truyền nhị hoàng tử.”