Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 157: Thiên Thuật Không Phải Dễ Học Như Thế




Dịch: mafia777

Nói như vậy, chẳng phải ta còn phải cảm tạ thiếu công tử ngươi sao."

Hàn Nghệ như cười như không nói.

Hắn cũng nửa tin nửa ngờ đối với mấy câu này, dù sao thì tiểu tử Dương Mông Hạo này rất không đáng tin, nhưng hắn cũng không muốn ngồi chung một chỗ với những vị quan to hiển quý kia, dưới loại không khí đó, e rằng uống có chén rượu cũng phải thấp tha thấp thỏm, cho dù là Dương Mông Hạo mời hắn đi, hắn hiện tại e rằng cũng không muốn đi, vấn đề chính là thằng nhãi Dương Mông Hạo này quá keo kiệt, cho dù là tới bây giờ cũng không có ý định mời hắn đến ngõ trung, vẫn còn ngồi đây tìm cớ.

"Ngươi nói gì thế, vì huynh đệ chịu chút nhục thì có là gì chứ." Dương Mông Hạo vỗ ngực nói.

Hắc! Tiểu tử ngươi còn tưởng thật à. Hàn Nghệ cười nói: "Điều này ta đã nhìn ra, thiếu công tử đối với ta đích thực không tệ, Hàn Nghệ cảm kích sâu sắc."

Dương Mông Hạo cười ha ha nói: "Hàn Nghệ, chúng ta có phải có thể coi như huynh đệ không."

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói: "Hàn Nghệ có tài đức gì mà dám đeo bám giao tình với thiếu công tử chứ."

"Ai, Dương Mông Hạo ta chưa từng so đo những thứ này."

Dương Mông Hạo vung tay lên, khí phách hiên ngang nói.

Có bản lĩnh thì lát nữa ngươi đừng cầu xin ta. Hàn Nghệ mỉm cười, không lên tiếng.

Dương Mông Hạo liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, cười ha ha nói: "Hàn Nghệ, ta hỏi ngươi một chuyện."

Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"

Dương Mông Hạo nói: "Ngươi có phải che giấu bản lĩnh ném xúc xắc không?" Trong lúc nói, hai mắt y toát ra vẻ mong đợi.

Quả nhiên là đến vì chuyện này. Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Việc này ngươi nghe ai nói vậy?"

Dương Mông Hại hừ nói: "Ngươi còn muốn giấu ta, hôm đó ở Quan Kỳ Hiên ta đã nghi ngờ rồi, sao ngươi có thể muốn ném được số gì thì ném được số đó chứ, có may mắn hơn nữa cũng không thể làm được như vậy, chúng ta là huynh đệ, ngươi đừng giấu ta."

Hàn Nghệ hơi chần chừ, sau đó gật đầu nói: "Ta đích thực từng luyện được bản lĩnh ở mặt này."

"Thật sao?"

Dương Mông Hạo mừng rỡ, rõ ràng là vừa rồi y chỉ thử thăm dò Hàn Nghệ, nhưng không ngờ là Hàn Nghệ thật sự làm được như vậy.

Hàn Nghệ gật đầu.

Cả người Dương Mông Hạo đã sắp nằm rạp xuống bàn rồi, trừng to hai mắt nói: "Vậy ngươi có thể truyền thụ bản lĩnh đó cho ta không, ta bái ngươi làm thầy."

Không ngờ y lại tham lam đến thế, ta còn cho rằng y lấy lòng ta bằng mọi cách chỉ vì muốn ta giúp y thắng tiền, nhưng không ngờ là muốn học thủ đoạn lừa gạt này. Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử, ngươi đường đường là nhi tử của Quan Quốc Công, học những thủ đoạn không đàng hoàng này làm gì."

"Sao có thể coi như thủ đoạn không đàng hoàng chứ, đây chính là bản lĩnh to lớn nha, nếu luyện được bản lĩnh này, thì ngay cả Huyền Đạo ca ca cũng không phải đối thủ của ta, còn không lợi hại sao."

Dương Mông Hạo kích động nói.

Tiểu tử này thích nhất là nổi bật, lúc này trong lòng đã nghĩ, ngày sau khi tung hoành ở Quan Kỳ Hiên thì phong quang cỡ nào nha.

Hàn Nghệ thở dài, nghiêm túc nói: "Thiếu công tử, nhà ngươi có tiền như thế, lại có quyền, sao ngươi không giống như ca ca ngươi, học hành cho tốt, tương lai vào triều làm quan, cờ bạc đối với ngươi mà nói, coi như là công cụ giải sầu lúc bình thường cũng được rồi, không cần phải trầm mê trong đó."

Dương Mông Hạo nghe xong lại ngồi xuống, ôm đầu nói: "Ngươi nói giống hệt như cha ta, thật sự là mất hứng, chúng ta đều là nam nhân, sảng khoái một chút đi, ngươi có dạy ta không."

Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo, thấy y ôm đầu, trong lòng cũng vô cùng khó xử, nghĩ bụng, bây giờ ta vẫn đang ở nhà y, không thể trở mặt với y được, hơn nữa ta vừa đến Trường An, không biết gì cả, vẫn còn nhiều chỗ cần đến y, y cũng chỉ là hứng thú nhất thời, ta tùy tiện làm khó y, khiến y biết khó mà lui, nói: "Được rồi, nếu thiếu công tử đã muốn học như vậy, thì ta dạy ngươi."

"Thật à? Ngươi thật sự đồng ý dạy ta sao." Dương Mông Hạo kích động nói.

Hàn Nghệ gật đầu, ừ một tiếng.

Dương Mông Hạo đột nhiên lấy hai viên xúc xắc từ trong ngực ra, nói: "Vậy ngươi nhanh nhanh dạy ta đi."

Hàn Nghệ nhìn thấy xúc xắc thì sửng sốt. Mẹ nó, tiểu tử này thật sự có chuẩn bị mà đến, xúc xắc cũng mang theo luôn, cười nói: "Thiếu công tử, nếu ngươi ngày ngày đều mang theo sách bên người, Trạng Nguyên tương lai nhất định sẽ là ngươi."

Dương Mông Hạo rung đùi đắc ý nói: "Ta chẳng cần đi thi Trạng Nguyên gì đó, dù sao thì khi ta lớn rồi tự nhiên sẽ làm quan thôi."

Hàn Nghệ ngẩn người, cuối cùng hiểu được tại sao Dương Mông Hạo lại không thích đi học rồi, bởi vì triều đình bây giờ là do quý tộc khống chế, cho nên cho dù thế nào, những con cháu quý tộc này đều có thể làm quan. Nếu Hàn Nghệ là y, e rằng cũng sẽ không đọc sách, liếc nhìn hai viên xúc xắc, đưa tay đẩy sang một bên, nói: "Tạm thời ngươi không dùng đến cái này, thật ra muốn khống chế xúc xắc, điểm quan trọng nhất chính là phải khống chế được sức lực."

"Sức lực?"

Dương Mông Hạo hoàn toàn không hiểu, nhưng y vẫn gật đầu nói: "Có lý, có lý, vậy làm sao có thể luyện được sức lực?"

Hàn Nghệ đột nhiên cầm lấy một chiếc đũa trước mặt, ánh mắt lại liếc sang cái bàn cách bọn họ sáu bước bên trái.

Dương Mông Hạo liếc sang, bàn kia cũng không phải chỗ đặc biệt gì, quay đầu lại nhìn, chuẩn bị hỏi thử, Hàn Nghệ đột nhiên lắc cổ tay một cái, chiếc đũa bay ra ngoài, nghe thấy bịch bịch hai tiếng, Dương Mông Hạo vội vàng quay đầu lại nhìn, nói: "Chiếc đũa kia đâu?"

Hàn Nghệ cười cao thâm, thưởng thức hớp trà, hai mắt trợn lên, con mẹ nó, thật lạnh!

"Chẳng lẽ ngươi ném vào trong ống đũa kia rồi?"

Dương Mông Hạo chỉ vào ống đũa nhỏ trên bàn kia nói.

Hàn Nghệ nói: "Cái này không coi là bản lĩnh gì, chỉ là công phu cơ bản thôi, nếu ngươi muốn học bản lĩnh đổ xúc xắc, thì trước tiên ngươi phải ném đũa vào trong ống đũa kia đã."

Dương Mông Hạo hồ nghi liếc nhìn, nói: "Vừa rồi ngươi ném nhanh quá, ta không nhìn rõ, ngươi ném lại lần nữa cho ta xem đi."

Hàn Nghệ cười lắc đầu, lại cầm lấy chiếc đũa còn lại, tiện tay ném đi, chính xác không lệch rơi vào trong ống đũa kia.

Dương Mông Hạo cả kinh, nhưng lần này y nhìn thấy vô cùng rõ ràng, lập tức khiếp sợ đầy mặt, sau đó hứng thú nổi lên, nói: "Ta thử xem, ta thử xem. Nói đoạn y cầm lấy một chiếc đũa lên, ném về phía ống đũa kia, ngay cả ống đũa còn chưa tới được thì trực tiếp bay lên trên rồi."

Vù vù vù!

Y một hơi ném hết toàn bộ đũa trên bàn đi, nhưng không chiếc nào rơi vào trong ống.

Tiểu tử này thấp thỏm không yên, cho dù ta thật sự dạy y Thiên thuật, y cũng không thể học được. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ngươi cứ ném vậy không được, trước hết phải ổn định hơi thở, nhắm chính xác ống đũa kia, truyện đăng tại b achngocsach, sau đó không ngừng căn cứ vào kết quả ném của lần trước mà điều chỉnh sức lực và góc độ, vậy mới có cơ hội ném vào ống đũa được, nhưng ném vào rồi cũng không tính là gì, ngươi phải làm được bách phát bách trúng, không thể có sai sót lần nào, mới coi như là thành công bước đầu."

"Bách phát bách trúng mà chỉ có thể coi như thành công bước đầu?"

Vẻ mặt Dương Mông Hạo cầu xin nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thật ra ném đũa trúc vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi cần cù luyện tập thì có thể làm được. Ném xúc xắc còn khó hơn ném đũa trúc nhiều lắm, ngươi phải tính toán cả việc xoay tròn nữa. Bỏ đi, đợi sau này ngươi sẽ hiểu."

Dương Mông Hạo gãi đầu nói: "Vậy chẳng lẽ phải học rất lâu?"

Hàn Nghệ thản nhiên nói: "Ta luyện suốt ba năm đó."

"Ba năm?"

Dương Mông Hạo trừng mắt, nói: "Vậy không phải cũng quá lâu à, lẽ nào không có cách cấp tốc sao?"

Cách cấp tốc? Nếu có cách cấp tốc, thiên hạ chẳng phải đều là lừa gạt sao. Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên có, ngươi biết ta khá ngốc mà, do vậy mới học ba năm, có điều với thiên phú của thiếu công tử, nói không chừng ba tháng cũng có thể luyện thành."

"Đúng đúng đúng, sao ta lại không nghĩ đến điểm này chứ."

Dương Mông Hạo gật đầu liên tục, tỏ vẻ đồng ý.

Thật ra Hàn Nghệ nói ngược hoàn toàn, hắn có thiên phú không ai bì kịp ở mặt này nên mới luyện ba năm, nhưng nếu là Dương Mông Hạo, phỏng chừng ba mươi năm cũng luyện không xong.

Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ dựa vào may mắn là không được, phải có thủ đoạn nữa, cho nên ta đề nghị ngươi thay vì mỗi ngày chạy đến Quan Kỳ Hiên, thì chi bằng ở nhà luyện tập nhiều một chút, đợi sau khi học xong thì đi, như vậy chắc chắn sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không gì địch nổi."

"Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật?"

Trong mắt Dương Mông Hạo sáng lên, gật đầu liên tục nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập." Trong lòng lại nghĩ, chỉ dựa vào thiên phú của Dương Mông Hạo ta, phỏng chừng không đến ba tháng, hai tháng thì đủ rồi, hai tháng sau, ta sẽ ha ha.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, y đột nhiên bật cười ha ha.

Hàn Nghệ nhìn hết vào mắt, làm sao không biết tiểu tử này đang nằm mơ giữa ban ngày, cười mà không nói.

Lúc này Trà Ngũ rốt cuộc cũng mua thức ăn về rồi, bốn món ăn, hai bình rượu, đối với hai người mà nói thì thật sự đủ rồi, nhưng phải biết là vừa rồi bọn họ cho không ít tiền, đủ thấy là tiêu phí ở đây không phải chỉ cao bình thường thôi.

Hàn Nghệ nhìn bốn món ăn này, thầm nghĩ, may mà ta cũng bỏ tiền, bằng không e rằng hai món ăn, một bình rượu, tiểu tử này thật là keo.

Dương Mông Hạo hoàn toàn không để ý đến điểm này, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần, đây là tiệc bái sư, còn khoác lác là sau khi xuất sư, nhất định sẽ bao trọn Hoa Nguyệt Lâu để mời Hàn Nghệ ăn bữa ngon.

Nói tóm lại chính là ra sức khoác lác.

Hàn Nghệ căn bản không nghe y nói gì, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá Phượng Phi Lâu, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi ăn xong, hai người liền đứng dậy rời đi, vốn dĩ Hàn Nghệ không ôm bất cứ hi vọng gì đối với chuyến đi thanh lâu này, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy chuyến này thật không tệ.

"Đây không phải là Mông Hạo sao, Mông Hạo, Mông Hạo."

Hai người mới ra khỏi ngõ bắc thì nghe thấy ở phía nam có người hô.

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, mấy vị công tử ca tuổi tác cỡ Dương Mông Hạo hoặc ngồi hoặc đứng trên xe ngựa.

"Vu Hàn, Triệu Dung, sao các ngươi lại ở đây?"

Dương Mông Hạo hơi kinh ngạc nói.

Nghe thấy một công tử ca đối diện cười ha ha nói: "Chúng ta còn định hỏi sao ngươi lại ở đây nữa, tiểu tử ngươi thật sự là hẹp hòi, lại chạy đến ngõ bắc chơi, thật sự không ngại mất mặt à."

Dương Mông Hạo vội la lên: "Ngươi thì hiểu cái gì, ta chẳng phải là nghe nói Lưu giả mẫu bị bệnh, nên đặc biệt tới thăm bà ấy sao, ta đây gọi là trọng tình trọng nghĩa. Ánh mắt lại chột dạ nhìn Hàn Nghệ."

Mặt Hàn Nghệ không chút cảm xúc, phảng phất như không nghe thấy, trong lòng lại thầm buồn cười, tiểu tử này thật sự là khoác lác.

Công tử ca đối diện kia nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta còn không hiểu ngươi sao, mau qua đây, chúng ta hẹn các nàng Tần Ngũ Nương đến ngoại ô cùng nhau đánh cầu, cùng đi đi."

Đánh cầu chính là cưỡi ngựa đánh bóng.

Tiểu tử này tuy rằng ngoài miệng nổ đôm đốp, nhưng quý ở chỗ cái miệng biết khoác lác, có tiểu tử này ở đây, thì không sợ không khí nặng nề, cho nên những công tử ca này cũng thích chơi đùa với y.

"Vậy thì ta phải đi, trời đổ tuyết làm ta đã lâu rồi không được đánh cầu."

Dương Mông Hạo hưng phấn nói, đột nhiên, y lại nhìn sang Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Ngươi đi đi, tự ta quay về được rồi."

"Vậy được, ta đi đây."

Dương Mông Hạo lập tức chạy qua, mấy công tử ca lại hi hi ha ha ầm ĩ lên.

Lúc này trước mặt có một người đi đến, một thân áo vải, y phục đơn giản lại không thể che giấu được khí chất cao quý của người này.

Mấy công tử ca vừa nhìn thấy người này thì người ngồi trên xe ngựa lập tức nhảy xuống, người đang ngồi xổm lập tức đứng lên, người đứng thì liền đứng thẳng lên, đồng loạt chắp tay với người kia nói: "Vu Hàn (Mông Hạo) bái kiến Huyền Đạo ca ca."

Người tới chính là Vương Huyền Đạo.

Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu ừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn sang Hàn Nghệ, khẽ cười.