Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 159: Hậu Nhân Danh Nhân




Dịch: mafia777

Trịnh gia Thiện Hành.

Một trong Trường An thất tử.

Huỳnh Dương Trịnh gia cũng là một gia tộc tương đối cổ xưa, có thể truy ngược lại đến nước Trịnh mà Chu Tuyên Vương phân phong, vương thất nước này sau khi diệt quốc thì vẫn lấy họ Trịnh, lấy chốn cũ Huỳnh Dương làm quận vọng.

So sánh ra, Dương Châu Tần gia thật sự không được xếp hạng.

Vương Huyền Đạo hỏi Hàn Nghệ có muốn đến xem không, Hàn Nghệ cũng đang có ý này, dù sao thì hắn cũng không có gì làm, vốn muốn đi khắp nơi tham quan, thế là hắn liền sảng khoái đồng ý.

Hai người liền ra khỏi thành Trường An từ cửa bắc, ngược lại cũng không cần hỏi gì, cứ đi theo những ăn xin này là được rồi.

Đi chừng thời gian ăn một bữa cơm, Hàn Nghệ, Vương Huyền Đạo theo mấy ăn xin đến dưới chân một ngọn núi, chỉ thấy nơi này đầu người lúc nhúc, chen chúc kín mít, chỉ riêng ăn mày đã chừng trăm người, mà dưới chân núi bày một chiếc bàn thật dài, hơn hai mươi nô bộc đứng sau bàn, trên bàn bày một số thức ăn và y phục. Phải biết là vải của thời này đều là tiền nha, đây cũng có thể nói là trực tiếp phát tiền, nhưng những y phục này đều không phải của người lớn, toàn bộ đều là y phục của trẻ nhỏ.

Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói: "Hiện trường này cũng không nhỏ nha."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Trịnh huynh từ nhỏ đã thích hành thiện, mỗi năm đều sẽ làm việc thiện mấy lần."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng làm vậy chẳng qua là như muối bỏ biển thôi."

Vương Huyền Đạo hơi kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca nói vậy là sao?"

Hàn Nghệ cười lắc đầu, không nói gì cả, ánh mắt quét sang, nói: "Không biết Trịnh công tử có ở trong đó không?"

Vương Huyền Đạo nói: "Việc hành thiện, y chắc chắc sẽ tự mình ra tay." Trong khi nói, ánh mắt y lại quét quanh đám người, đột nhiên nói: "Ngươi xem, người mặc lục y vấn khăn đầu chính là Trịnh huynh."

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ nhìn sang, đột nhiên ánh mắt lại tập trung vào một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn hơi nhỏ hơn Vương Huyền Đạo, đôi mắt long lanh, lông mày chữ bát, dưới cằm có râu, coi như là tướng mạo đường đường, nhất biểu nhân tài.

Nhưng ăn mặc lại vô cùng giản dị, không khác gì với nô bộc lắm, Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn Vương Huyền Đạo, buồn bực nói: "Vương công tử, các ngươi đều thích ăn mặc đơn giản như vậy sao?"

Vương Huyền Đạo sửng sốt, sau đó cười khổ nói: "Đương nhiên không phải, ta là không thích mấy thứ quá rườm rà, do vậy chọn theo những thứ đơn giản, còn Trịnh huynh thì môn phong gia tộc bọn họ là cần cù tiết kiệm, Trịnh huynh cực kỳ ít đến tửu lâu, ngươi đến nhà huynh ấy, mãi mãi chỉ là cơm canh rau dưa, cho dù là khách của phụ thân huynh ấy, hay là khách của huynh ấy, dần dà, mọi người cũng đều quen."

Như vậy ngược lại có phong phạm quý phái, đại gia tộc thật sự cũng chính là như vậy, Hàn Nghệ có chút khen ngợi gật đầu.

Chợt nghe được Vương Huyền Đạo ồ một tiếng: "Y cũng ở đây à!"

Hàn Nghệ nghe thấy thì sửng sốt, liếc sang Vương Huyền Đạo, lại thuận theo ánh mắt y nhìn qua, chỉ thấy bên trái đám người cách chừng hai mươi bước có một nhóm người đứng đó, tuổi tác ai nấy đều không lớn, sàn sàn như Hàn Nghệ, trước mặt bọn họ cũng có đặt một chiếc bàn dài, không, hẳn là hai chiếc bàn dài ghép lại mà thành, trên đó bày một tờ giấy trắng, một thiếu niên chừng mười tám tay cầm bút đang vẽ gì đó lên trên.

"Ngươi quen người kia?"

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói.

Vương Huyền Đạo: "Vương Uẩn Đồ."

Cũng là họ Vương? Hàn Nghệ nói: "Đệ đệ của ngươi?"

Vương Huyền Đạo hơi chần chừ, mới nói: "Cũng có thể nói như vậy, chúng ta cùng tổ tiên, có điều là ta Thái Nguyên Vương gia, y là Lang Gia Vương gia."

"Lang Gia Vương gia?"

Hàn Nghệ sửng sốt.

Vương Huyền Đạo cười nói: "Ngươi từng nghe qua Vương Hi Chi chưa?"

Vương Hi Chi? Hàn Nghệ nói: "Người này ta đương nhiên có nghe qua, nghe nói Thái Tông Hoàng đế vô cùng thích chữ của Vương Hi Chi."

Vương Hi Chi, đại gia thư pháp, một quyển "Lan đình tự" đã làm cho vô số đế vương khom lưng.

Chuyện này chưa từng học lịch sử cũng biết rõ nha.

Vương Huyền Đạo nói: "Người đó là hậu nhân Vương Hi Chi."

"Hậu nhân Vương Hi Chi?"

Hàn Nghệ cả kinh, Trường An thật sự là ngọa hổ tàng long mà, cho dù không gặp được danh nhân lịch sử, cũng có thể gặp được hậu nhân của danh nhân lịch sử, lại hỏi: "Vậy không biết tổ tiên của Vương công tử có vị anh hùng đỉnh đỉnh đại danh nào."

Vương Huyền Đạo nói: "Tân triều Thủy Đế là tổ tiên."

"Tân triều?"

Trong lịch sử Trung Quốc chúng ta có triều đại như vậy sao? Hàn Nghệ ngẫm nghĩ, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi lẽ nào đang nói Vương Mãnh?"

Vương Huyền Đạo gật đầu.

Hàn Nghệ lại hỏi: "Ách, vậy không biết tổ tiên chung của các ngươi là ai?"

Vương Huyền Đạo nói: "Đại tướng Tần triều Vương Tiễn đại tướng quân chính là tổ tiên chung của ta và y."

"Vương Tiễn?"

Hàn Nghệ lau mồ hôi trên mặt, các ngươi đang đeo bám thân thích hay không, sao không nói người họ Vương đều là tổ tiên của các ngươi đi, không phải là Hoàng đế, thì là đại tướng, ngươi bảo nhi tử nông phu ta làm sao lăn lộn đây.

Tiền đồ mờ mịt, tiền đồ mờ mịt nha!

Nhưng nếu không phải thế, bọn họ sao lại không biết xấu hổ nói là quý tộc chứ, so với những đại gia Quan Trung, những sĩ tộc Sơn Đông đều có lịch sử mấy trăm năm, nếu trong gia tộc chỉ có một người tỏa sáng lấp lánh, thậm chí còn trở thành Hoàng đế thì không thể xưng là quý tộc được, rất nhanh sẽ ngã xuống, cần phải xuất hiện mất Tể tướng, hoặc là đại tướng, ngươi mới không biết xấu hổ mà nói mình là quý tộc, gia tộc như vậy mới có thể sừng sững không ngã.

Vương Huyền Đạo cũng không nói nhiều, thật ra đây đều là những chuyện mà người đời đều biết, đi qua chỗ Vương Uẩn Đồ.

Hàn Nghệ cũng theo sát qua đó, đi đến trước bàn dài, ngoài trừ Vương Uẩn Đồ, những người khác đều phát hiện Vương Huyền Đạo, đang chuẩn bị hành lễ, Vương Huyền Đạo khoát tay, tỏ ý đừng quấy rầy Vương Uẩn Đồ vẽ tranh. Chỉ thấy Vương Uẩn Đổ mặt đầy mồ hôi, tay lại không ngừng, cao thủ vẽ tranh chân chính đều là một hơi vẽ tranh, sẽ không dừng lại, đây chính là sự nắm bắt trạng thái, tuyệt đối không thể nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi, trạng thái có thể không còn nữa.

Hai người cúi mắt nhìn, trên vải đang vẽ cảnh tượng trước mặt.

Hàn Nghệ không biết vẽ tranh, nhưng hắn vô cùng hiểu tranh, dù sao thì nghề nghiệp trước kia của hắn đều có liên quan đến tranh, hơn nữa hắn còn biết mô phỏng làm giả, nhìn thấy thiếu niên này tuổi tác không lớn, nhưng bút pháp lão luyện, kim thiết yên vân, mạnh mẽ hùng hồn, có vẻ đẹp hào phóng, dương cương.

Tuổi còn nhỏ mà có thể làm được thế này, đã là vô cùng khó lường rồi.

Dù sao ở hậu thế Hàn Nghệ cũng chưa từng nhìn thấy người nào trẻ như vậy mà có thể dùng được kỹ năng vẽ như thế, không khỏi thầm tán thưởng, không hổ là hậu nhân của Vương Hi Chi.

Từ bức họa của hậu sinh này có thể thấy, Hàn Nghệ tin rằng bọn họ không phải là đeo bám thân thích.

Hai người xem một lát thì cũng rời đi, dù sao thì người ta đang vẽ tranh, ngươi đứng bên cạnh cũng không tốt lắm.

Đi sang bên, Vương Huyền Đạo đột nhiên cười nói: "Hàn tiểu ca hình như cũng là người hiểu tranh?"

Hàn Nghệ à một tiếng, ngượng ngùng nói: "Hiểu được sơ sơ thôi, nhưng không thể so được với Vương công tử."

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Ta thấy chưa chắc, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi khẽ cau mày, hình như có chút không hài lòng, mà ta lại không nhìn ra có chỗ nào không ổn."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Không biết vừa rồi Vương công tử xem tranh, hay là xem ta!"

Vương Huyền Đạo mỉm cười, chỉ nói: "Chúng ta không phải cũng là người trong tranh sao." Ngừng một lát, y lại nói: "Có điều ta thật sự muốn nghe ý kiến của Hàn tiểu ca."

"Ý kiến thì không dám nói."

Hàn Nghệ nói: "Thật ra kỹ năng vẽ của Vương công tử đã vượt xa tuổi của y, nhưng có những thứ không thể nào vượt qua được."

Vương Huyền Đạo hiếu kỳ nói: "Là gì vậy?"

"Trải nghiệm."

Hàn Nghệ nói: "Cá nhân ta cho rằng muốn trở thành một họa gia, nhất định phải có trải nghiệm phong phú, vẽ tranh có giỏi không là ở chỗ giống và không giống, quá giống thì hòa nhập thế tục, truyện đăng tại b achngocsach, không giống thì rời xa thế tục, tức là bất cứ đề tài nào cũng cần sự quan sát tỉ mỉ, thâm nhập tìm hiểu, mới có thể vẽ được sống động như thật trên vải được, bằng không thì chỉ là bề ngoài, không thể có được thần vận. Thật ra với kỹ năng vẽ của Vương công tử, nếu vẽ tranh sơn thủy thì nhất định rất tốt, nhưng vẽ người, đặc biệt là vẽ những người này."

Nói đoạn hắn chỉ tay và những ăn xin kia, lắc đầu nói: "Thì vô cùng miễn cưỡng, bởi vì y căn bản không lĩnh hội được tâm lý và thần thái của những người này. Cứ nói lão hán kia đi, hai gối ông ấy hướng ra ngoài, eo thì còng xuống, tại sao ông ấy lại trở thành như vậy đều có nguyên nhân cả. Nếu chỉ là vẽ ông ấy lên thì không khó, khó là khó ở những người thưởng tranh, vừa nhìn người trong tranh thì có thể cảm nhận được trải nghiệm của ông ấy và khí chất bi thương tỏa ra từ người của ông ấy kia, thậm chí từ thần thái của người này có thể phản ánh được bối cảnh sinh hoạt của dân chúng đương thời. Ta cảm thấy tranh như vậy mới có thể gọi là tranh đẹp, đây cũng là chỗ thú vị nhất khi thưởng tranh."

"Đương nhiên, ta không có nói Vương tiểu công tử đi làm ăn mày, mà bình thường y phải quan sát những người này sinh hoạt thế nào, lĩnh hội được mỗi một tình cảm chỉ có duy nhất trên người họ, nhưng vậy khi vẽ tranh mới có thể có định liệu trước, người dưới ngòi bút mới có thể như giống mà không giống, nhưng việc này cần thời gian, cần trải nghiệm phong phú, và sự thành thục trong suy nghĩ của bản thân, mới có thể vẽ được người trong mắt. Tại sao lại nói họa hổ họa bì nan họa cốt, chính là đạo lý này."

Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Vương Huyền Đạo, thấy Vương Huyền Đạo hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.

Là do ngươi muốn ta nói, nói rồi ngươi lại không vui, Hàn Nghệ lúng túng nói: "Vương công tử, tại hạ chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ, nghe rồi thì thôi, đừng để ý đến."

Vương Huyền Đạo ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không, ta cho rằng ngươi nói rất có lý, hay cho câu vẽ tranh có giỏi không là ở chỗ giống và không giống, quá giống thì hòa nhập thế tục, không giống thì rời xa thế tục, nói thật sự rất sâu sắc, tuyệt vời, tuyệt vời, ha ha, Hàn tiểu ca, ngươi thật sự là chân nhân bất lộ tướng nha."

Hàn Nghệ ha ha nói: "Vương công tử, ngươi đừng có tâng bốc ta, ưu điểm lớn nhất của ta chính là tự biết rõ bản thân mình, cũng chỉ là mấy câu qua loa, bằng không ta cũng sẽ không làm một hạ nhân."

Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng cười sang sảng: "Ha ha, Huyền Đạo, không ngờ thằng nhãi ngươi còn biết xuất môn, ta còn cho rằng ngươi đã rơi vào trong bát quái trận rồi chứ."

Vương Huyền Đạo và Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, người đến là Trịnh Thiện Hành.

Vương Huyền Đạo nở nụ cười xấu hổ, nói: "Đã lâu không gặp, Trịnh huynh vẫn khôi hài như vậy."

Tính cách hai người họ có chỗ tương tự, cũng có chỗ cực kỳ tương phản. Vương Huyền Đạo là người rất không thích xuất môn, thông thường đều ở trong phòng đọc sách, bốc quẻ, là một trạch nam, còn Trịnh Thiện Hành vừa hay ngược lại, y thấy phiền nhất là ngồi trong nhà, ngay sách y cũng thích xách một cái võng, nằm giữa vòng tay thiên nhiên mà đọc sách.

Trịnh Thiện Hành nói: "Ta chỉ nói sự thật, ngươi đừng cứ ngồi trong nhà bốc quẻ, biết nhiều hơn nữa thì có thể làm gì chứ, ra ngoài đi dạo, không có việc gì thì câu cá bên bờ sông với ta, hoặc là đi làm việc thiện với ta, thay đổi vận mệnh một người còn thú vị hơn tính được vận mệnh một người."

Vương Huyền Đạo liên tục gật đầu nói: "Trịnh huynh dạy phải, Huyền Đạo dĩ nhiên khắc ghi trong lòng."

"Được rồi, ta còn không hiểu ngươi sao, từ nhỏ đến lớn đều có lệ với ta như thế."

Trịnh Thiện Hành lắc đầu, đột nhiên nhìn sang Hàn Nghệ nói: "Không biết vị này là?"

Thật ra y đã sớm chú ý đến Hàn Nghệ, bởi vì Vương Huyền Đạo không thường dẫn người theo bên cạnh, dù sao thì y rất ít khi xuất môn, cho nên Hàn Nghệ đứng bên cạnh y, khó tránh khỏi sẽ không thu hút ánh mắt người khác.

Vương Huyền Đạo vội nói: "Vị này chính là bạn tốt mà ta mới kết giao."

"Ồ!"

Trịnh Thiện Hành hơi kinh ngạc, trạch nam kết bạn, vốn là ngạc nhiên lớn, chắp tay nói với Hàn Nghệ: "Tại hạ Trịnh Thiện Hành."

Hàn Nghệ vội đáp lễ nói: "Tại hạ Hàn Nghệ."

"Hàn Nghệ?"

Trịnh Thiện Hành hơi ngẩn ra, nói: "Người của Hàn gia?"

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Không phải, Hàn tiểu ca chỉ là một môn khách trong phủ Quan Quốc Công."

Trịnh Thiện Hành lại sửng sốt, vội nói với Hàn Nghệ: "Xin lỗi, xin lỗi."