Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 254: Có người trở về




Vốn là một trận thảo phạt, trong nháy mắt biến thành một đại hội thuyết giáo.

Điều này làm cho đám người Trà Ngũ nhìn tới ngẩn người. Đúng là quá thần kỳ.

Nhưng nói trở lại, cái này cũng không quá thần kỳ. Đây chỉ là một loại quan hệ cung cầu.

Nói cho cùng, lễ pháp của Đường triều còn chưa kiện toàn, tức là không hoàn toàn trói buộc tư tưởng của phụ nữ, đặc biệt là đám con cháu quý tộc. Các nàng đều được học đủ đủ thi từ ca phú, rất nhiều nữ tử tài học không thua gì đấng nam nhi. Con người đọc sách nhiều, tư tưởng dĩ nhiên cũng cởi mở hơn.

Giống như Lư thị - thê tử của Phòng Huyền Linh, không cho phép Phòng Huyền Linh nạp thiếp. Đây chính là tư tưởng một vợ một chồng, hết sức tiên tiến.

Ngoài đó ra, còn có Độc Cô Hoàng Hậu rất trứ danh, Tùy Văn Đế là một hoàng đế, hơn nữa còn là một minh quân. Đến một phi tử cũng không được phép có, nhưng đây là chuyện xấu sao?

Đương nhiên không phải vậy. Tùy Văn Đế đã tạo ra một triều đại vĩ đại, tuy rằng rất ngắn, nhưng không thể phủ nhận nó vĩ đại. Trong đó không thể bỏ qua công lao của Độc Cô Hoàng Hậu.

Hơn nữa là một thê tử, không cho trượng phu nạp thiếp. Đây cũng không thể nói là lòng ghen tuông mạnh. Chỉ có thể nói tư tưởng tiến bộ, trong lịch sử Trung Quốc, hai từ "Tự Do" chính là xuất phát từ miệng của Tùy Văn Đế. Ông ta nói mình là thiên tử, nhưng lại không được tự do. Chính là nói việc Độc Cô Hoàng Hậu không cho phép nạp thiếp.

Bất kể là Lư thị hay là Độc Cô thị, bọn họ đều có một đặc trưng, đó là xuất thân danh gia vọng tộc, thậm chí còn có Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi, Lý Thanh Chiếu đều là xuất thân danh môn.

Sử sách cũng ghi lại, nữ tử quý tộc Đường triều thích mặc quần áo nam nhân ra ngoài. Điều này chứng minh là nữ nhi quý tộc Đường triều rất có tư tưởng độc lập.

Nhưng như vậy tạo ra một mâu thuẫn rất lớn.

Chính là quan hệ phu thê.

Ở một xã hội trọng nam khinh nữ, tư tưởng của nữ nhi quá phát đạt, mà nam nhi thì muốn bảo vệ tư tưởng trọng nam khinh nữ, chắc chắn sẽ tạo ra tranh cãi trong gia đình.

Thời Minh Thanh không mấy khả năng phát sinh. Bởi vì lúc đó theo đuổi nữ nhi vô tài nhưng có đức. Đàn ông nói gì, phụ nữ đều nghe. Thê tử chỉ là một tài sản riêng của đàn ông.

Hiện tại không giống, Ở xã hội quý tộc, thê tử cũng là xuất thân quý tộc. Kiến thức, tài hoa đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, giống như nam nhi. Cho nên bọn họ không nhất định khuất phục nam nhi, tại sao ở thời kỳ nhà Tùy, có nhiều cọp cái, chính là bởi vì điểm này. Xã hội quý tộc gia đình rất nhiều tranh cãi.

Nhưng mà tri thức không theo kịp. Thánh nhân tuy cũng nhắc tới đạo lý chung sống của phu thê, nhưng cũng rất ít. Hơn nữa đứng trên góc độ của đàn ông mà nói, thì tất nhiên là cái sai nằm ở phụ nữ. Nhưng ở phụ nữ quý tộc mạnh mẽ thì khó nói.

Rất nhiều tranh cãi gia đình đều bước đến ngõ cụt. Đặc biệt là đám công tử trẻ tuổi, bọn họ kết hôn quá sớm, tư tưởng còn chưa trưởng thành. Không biết nên giải quyết thế nào. Đàn ông lại không thể tùy ý đánh mắng thê tử. Dù sao thì mọi người đều là quý tộc, thế lực của gia đình thê tử cũng khá mạnh. Nhưng lại không có cách ly hôn. Cuối cùng, phu thê cũng chỉ như người xa lạ. Lúc này, Hàn Nghệ xuất hiện. Tuy hắn là chủ nghĩa không kết hôn. Nhưng dù sao hắn cũng thể coi là một nửa nhà tâm lý học, ở bên cạnh Peter Zhu nghe được nhiều điều. Để lừa gạt đám công tử này quả thật là quá dễ dàng. Lời của hắn như chỉ ra cho đám công tử kia một con đường sáng. Rất nhiều vấn đề khó, đều giải quyết dễ dàng. Cho nên bọn họ hy vọng Hàn Nghệ nói nhiều hơn về đạo lý chung sống của phu thê. Bởi vì hiện giờ thiếu lý luận về khía cạnh này.

Trong lúc nói chuyện, người càng ngày càng nhiều. Dường như là đều tới để thảo phá Hàn Nghệ. Nhưng rất nhanh đã biến thành những thính giả yên lặng.

Mọi người đều muốn hỏi Hàn Nghệ về đạo phu thê.

Hàn Nghệ đĩnh đạc nói, không giấu diếm, trút hết bầu tâm sự, thật tâm giúp đỡ bọn họ. Đồng thời cũng là giúp bản thân.

Nói tới nói lui, nhưng Hàn Nghệ cũng không nói muốn giống như hậu thế. Vẫn là thành lập trên cơ sở tam tòng tứ đức, không hề phủ định lễ pháp. Lễ pháp cũng không nói phụ nữ không được ra phố. Lễ pháp cũng không hề nói phụ nữ ra ngoài phải che mặt đi.

Kỳ thực Hàn Nghệ cũng từng cùng Peter Zhu thảo luận một đêm về tam tòng tứ đức.

Peter Zhu là một người ngoại quốc. Y thậm chí cảm thấy tam tòng tứ đức của Trung Quốc là một tố chất cao nhất, cũng không phải là sai. Đạo lý trong đó rất thích hợp, nhưng có một sai lầm không thể bỏ qua, đó là chỉ trói buộc nữ giới, không trói buộc nam giới.

Đây chẳng phải là rất không công bằng sao? Chỉ dựa vào điểm này, tam tòng tứ đức chắc chắn nên đào thải. Bởi vì nó không công bằng, phụ nữ khẳng định là không phục, tôn trọng cần phải từ hai phía. Bất cứ thứ gì, nếu mà mất đi cân bằng đều biến chất. Tại sao ở hậu thế có rất nhiều người phê bình tam tòng tứ đức, chính là bởi vì nó không công bằng. Nếu như nam giới nữ giới đều như thế, thì có thể nói là tư tưởng đã lạc hậu. Tư tưởng cổ đại tất nhiên là không thể so với hiện đại, điều này rất bình thường. Ngươi cũng không thể phê phán người nguyên thủy không mặc quần áo là hình vi lưu manh.

Có rất nhiều người phê bình Võ Tắc Thiên sủng ái đàn ông, không đạo đức, là một dâm phụ tà ác. Bọn họ cũng không nghĩ, cái này do Võ Tắc Thiên học từ ai. Chẳng phải là học từ đàn ông sao. Nếu như hoàng đế trước đây không làm những điều này, bà ta cũng không thể nghĩ ra. Đàn ông các người coi phụ nữ là một loại tượng trưng cho quyền lực. Ta hiện giờ là hoàng đế, ta cũng muốn làm như vậy. Bằng không, không thể thể hiện ta là hoàng đế.

Trong thế giới loài người, điểm dễ dàng treo lên cao nhất, chính là đạo đức. Bất kể là lưu manh vô lại, thậm chí là phạm nhân. Bất kể hạng người nào cũng có thể bước lên mà nói. Các nhà sử học phê bình Võ Tắc Thiên không muốn bên cạnh mình có vài tiểu thiếp, vài nhân tình sao?

Luật pháp cũng như vậy, nếu triều đại nào có thể làm được thiên tử phạm pháp xử tội như dân thường. Vậy triều đại đó vô cùng cường thịnh. Nếu quả thực như vậy, thì không còn là xã hội phong kiến nữa rồi.

Hàn Nghệ cũng hết sức tán thành quan điểm này của Peter Zhu. Hắn cũng không dám nói bậy. Chỉ cường điệu cùng nhau tiến thủ, thông cảm lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Chứ không phải nói phụ nữ có thể mặc bikini ra phố.

Đại hội "giáo dục" lần này, diễn ra từ sáng sớm tới chính ngọ, mãi tới khi kịch sắp bắt đầu đám công tử kia mới quay về. Cổ họng Hàn Nghệ như sắp bốc khói, bởi vì quá nhiều người, quá nhiều vấn đề, đến thời gian uống trà cũng không có.

Như vậy không được, nếu ngày nào cũng thế này, ta sớm muộn cũng thành câm mất. Hôm nay coi như là miễn phí tuyên truyền, ngày mai bắt đầu thu phí, còn phải thu phí theo giờ nữa.

Hàn Nghệ cằn nhằn, trong lòng nghĩ cũng đúng. Hiện giờ không có chuyên gia tâm lý, ta chính là độc nhất vô nhị. Như vậy mà không tranh thủ kiếm tiền thì không còn công lý nữa.

Chợt nghe thấy một người nói: "Thu phí? Vậy thì bọn ta đi thôi."

Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo đứng ở trong góc, mỉm cười nhìn hắn. "Trịnh công tử, Vương công tử, các người tới khi nào?"

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Tới lâu rồi."

"Xin đợi chút."

Hàn Nghệ liên tiếp uống mấy chén trà, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Trịnh công tử, thu phí là chuyện của ngày mai, hôm nay chưa thu. Ai, ngươi và thê tử ngươi có mâu thuẫn gì? Nói nghe một chút."

Lúc nói chuyện, vẻ mặt đó đúng là vô hại.

Trịnh Thiện Hành sao có thể mắc mưu, nói: "Ngươi nói chuyện chú ý chút, thê tử ta là đường tỷ của Huyền Đạo."

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ kinh ngạc.

Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Chuyện này có gì lạ?"

Cũng đúng, mấy gia tộc lớn bọn họ đều là thông gia lẫn nhau. Hàn Nghệ hơi có vẻ thất vọng, ngượng ngùng nói: "Không có thì quá tốt rồi, gia đình hòa thuận, thật tốt."

"Chỉ mong được như ngươi nghĩ thôi." Trịnh Thiện Hành cười nói: "Tuy những lời lúc nãy của ngươi, có lợi ích không nhỏ với ta và Huyền Đạo. Nhưng bọn ta cũng không khen ngươi nữa, dù sao thì khen ngươi nhiều quá cũng không có ý nghĩa."

"Hơn nữa như vậy có vẻ xa lạ."

Hàn Nghệ bổ sung một câu, hắn cũng không chú ý tới những thứ này, lại nói: "Hai vị ngồi đi."

Hai người ngồi xuống.

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Cho dù nói thế nào, cũng chúc mừng ngươi một câu, được cả danh lợi."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Người bạn của chị em phụ nữ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Hàn Nghệ nói: "Xem các ngươi nói kìa, được cả danh lợi cái gì. Ta chỉ hy vọng có thể giúp người, vốn không nghĩ tới những thứ này. Các ngươi xem kế hoạch xóa đói giảm nghèo của ta, đúng là đang chịu lỗ vốn để thực hiện a."

Trịnh Thiện Hành nói: "Nhưng cái máy dệt đắt nhất của ngươi, bán một cái là có thể kiếm lại a."

"Không khoa trương như vậy."

"Ngươi cũng thật gian xảo. Hôm đó cố ý chia đều với ta, thực ra là muốn chặn miệng ta trước. Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ bất mãn nói."

Biết ngay là ngươi lại nhắc tới cái này, Hàn Nghệ chặc lưỡi một tiếng, nói: "Trịnh công tử, ngươi nói những lời này không có đạo lý. Lúc đầu ta là mời ngươi hợp tác, là do ngươi tự từ chối."

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Thế nên ta mới nói ngươi gian xảo. Bây giờ bất kể ta nói cái gì, đều là lỗi của ta."

Ngươi biết là tốt rồi. Hàn Nghệ lại nói: "Nếu ngươi cho là như thế, ta thấy thỏ khuê mật ta tự bán cũng được, tránh cho ngươi lại nói ta lừa ngươi."

"Đừng."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng cho là thật."

Vương Huyền Đạo cười mà không nói, thầm nghĩ, Đây cũng là đang thả diều, thả và kéo, điều chỉnh vừa vặn.

Trịnh Thiện Hành liếc mắt Vương Huyền Đạo, hơi xấu hổ, nhưng y cũng không sợ những thứ này, nhìn Hàn Nghệ nói: "Thỏ khuê mật này chính là niềm vui bất ngờ mà hôm đó ngươi nói?"

Hàn Nghệ nói: "Yêu cầu đối với y phục, phụ nữ cao hơn nhiều so với đàn ông. Hơn nữa y phục của phụ nữ có nhiều loại. Cho nên phụ nữ là khách hàng tin cậy nhất của chúng ta. Ta dự dịnh lợi dụng thỏ khuê mật này để tạo ra một thị trường với phụ nữ."

Trịnh Thiện Hành nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng không biết ngươi định khi nào bắt đầu."

"Bây giờ."

Hàn Nghệ nói: "Ta bên này có mấy cô ca kỹ, giỏi thêu hoa, cũng biết làm thỏ khuê mật này. Đợi chút nữa ta phái bọn họ qua, làm cùng đám phụ nữ kia. Làm 100 cái trước, làm xong chúng ta khai trương."

Trịnh Thiện Hành vui vẻ nói: "Chắc chắn như vậy đi."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta nói trước, bọn họ tuy là xuất thân ca kỹ, nhưng ta bảo đảm cho bọn họ. Giữa chúng ta là bình đẳng, hơn nữa bọn họ đã hoàn lương. Ngươi không được coi bọn họ là tôi tớ. Dù sao thì bọn họ cũng là người của Phượng Phi Lâu, chứ không phải người của ngươi."

Trịnh Thiện Hành nói: "Trịnh Thiện Hành ta là người thế nào, ngươi còn không rõ sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ta đương nhiên tin tưởng Trịnh công tử, nhưng vấn đề là, người quản lý xưởng y phục không phải là ngươi."

Trịnh Thiện Hành hơi sững sờ, nói: "Ta sẽ dặn bọn họ."

"Làm phiền, làm phiền."

Hàn Nghệ chăp tay.

Đang lúc này, một tùy tùng đi đến, nói nhỏ bên tai Trịnh Thiện Hành mấy câu.

Trịnh Thiện Hành vui vẻ nói: "Thật sao?"

"Công tử nhà ta đã đi rồi?"

Vương Huyền Đạo sửng sốt, đột nhiên nói: "Đáng chết, thiếu chút nữa quên."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Chuyện gì?"

"Ồ, chúng ta có chút việc gấp, ta cáo từ trước."

Hai người nói xong, liền vội vàng rời đi.

Hàn Nghệ cười lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, bỗng nhiên cười một tiếng. Thật là buồn cười, ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy mà lại dạy người khác đạo phu thê.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi lại nghĩ tới Tiêu Vân. Nhớ tới những ngày tháng hắn và Tiêu Vân ở Dương Châu. Lại nghĩ tới những lời lúc nãy nói, không khỏi tự thốt lên: "Hàn Nghệ ơi Hàn Nghệ. Ngươi chỉ biết khuyên người khác, nếu ngươi dùng tấm lòng này để đối đãi với Tiêu Vân, có lẽ là đã không rơi vào cảnh một thân một mình như hiện nay. Đây có lẽ là báo ứng a."

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.

Vùng ngoại ô thành Trường An nam.

Nhìn thấy một vị nam tử khoảng 20 tuổi, mình mặc trường bào màu xám, thân hình hơi gầy, để chòm râu dê dắt theo một con ngựa già chầm chậm bước về phía Trường An.

Trên lưng con ngựa già có một tiểu cô nương và một vị thiếu phụ khoảng 20 tuổi. Tiểu cô nương kẹp tóc hai bím, đôi mắt đen, rất thông minh đáng yêu. Còn thiếu phụ kia dung mạo xinh đẹp, nhưng trong mắt có vẻ bất an.

"Phụ thân, còn phải đi bao lâu nữa mới tới thành Trường An?"

Cô bé áp má vào cổ ngựa, đôi tay nhỏ bé, nhấc cái cằm ngọc hỏi nam tử kia.

Nam tử kia cười nói: "Sắp tới rồi, con nhẫn nại một chút nữa."

Thiếu phụ kia đột nhiên nói: "Sư ca, muội luôn cảm thấy có chút tâm thần bất an."

Nam tử kia xua tay nói: "Không phải sợ, có ta đây, không có ai có thể làm tổn hại tới các người. Nếu như không chấp nhận chúng ta, chúng ta rời đi là được. Nhưng nếu chúng ta không đến, thì đó là chúng ta không đúng."

Cô bé hiếu kỳ nói: "Phụ thân, vì sao không chấp nhận chúng ta?"

Thiếu phụ kia nói: "Trẻ con hỏi nhiều như vậy để làm gì."

Nam tử kia lại cười nói: "Không sao, không sao."

Lại nhìn cô bé kia nói: "Bởi lúc nhỏ phụ thân không phải là một đứa trẻ ngoan. Cho nên bá bá thúc thúc ở Trường An đều không thích phụ thân, đuổi phụ thân đi."

Cô bé bĩu môi nói: "Phụ thân, chúng ta đừng đi Trường An nữa."

Nam tử kia nói: "Vì sao?"

Cô bé nói: "Mẫu thân thường nói Liên nhi không phải đứa bé ngoan. Liên nhi sợ những bá bá thúc thúc kia cũng đuổi Liên nhi đi."

Nam tử kia nghe vậy cười ha hả.

Thiếu phụ nhếch mép cười, nói: "Sao lại là mẫu thân nói, con vốn dĩ quá nghịch ngợm."

Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ, nói: "Liên nhi đâu có nói là mẫu thân nói sai. Liên Nhi biết mình chưa ngoan. Cho nên mới không muốn đi Trường An."

Nam tử kia cười nói: "Những trò nghịch ngợm của con so với phụ thân, thì không đáng nhắc tới."

Đúng lúc này , bỗng nhiên phía trước có tiếng gọi: "Sư Quái, Sư Quái."

Chỉ thấy năm con tuấn mã phi tới.

"Là bọn Nguyên công tử."

Thiếu phụ kia đưa mắt nhìn lại, vui vẻ nói.

Nam tử kia khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay.

Nam tử này chính là Lư Sư Quái của Trường An thất tử.