Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 279: Kẻ thù? Đồng minh?




Hàn Nghệ khẽ cau mày, nói: "Nghĩa là sao?"

Tiêu Vô Y cười nói: "Hiện tại chàng đã cuốn vào chuyện trong triều, muốn thoát thân đã là không thể, như vậy biện pháp duy nhất của chàng chính là trèo lên cao hơn. Võ Chiêu Nghi kia ta cũng không quen thuộc lắm, thế nhưng ta nghĩ nàng ta cũng không phải loại hiền lành gì. Nàng ta vốn là nữ nhân của ông ngoại ta, hiện giờ lại theo cậu ta. Hơn nữa còn muốn cướp đoạt ngôi Hậu, có thể thấy được nữ nhân này có dã tâm không nhỏ, quyết không thể quá ỷ lại vào nàng.

Mặc dù chàng có thể dựa vào Võ Chiêu Nghi mà bò lên trên, nhưng bởi vì chàng xuất thân nông gia, tuỳ thời đều có thể ngã xuống, cho nên chàng nhất định phải tìm được đồng minh đáng tin cậy của mình, mà 7 tên tiểu quỷ kia đều vô cùng đáng tin cậy."

Hàn Nghệ nói: "Thế nhưng 7 người bọn họ đều là con cháu sĩ tộc, cho dù ta đồng ý, bọn họ cũng chưa chắc nguyện ý nha."

Tiêu Vô Y cười nói: "Chàng nghĩ thế là hoàn toàn sai rồi, 7 người bọn họ không hề câu nệ những thứ này đâu."

Hàn Nghệ nói: "Không phải chứ, ta thấy tên Thôi Tập Nhận kia rất cao ngạo, căn bản xem thường những người như ta. Hơn nữa, ta nghe nói gã từng vì " Thị Tộc Chí ", lại dám chỉ trích Thái Tông Thánh Thượng. Có thể thấy được sĩ tộc trong lòng gã có địa vị vô cùng trọng yếu."

Tiêu Vô Y lắc lắc đầu nói: "Chuyện liên quan với Thôi tiểu quỷ, trước đó ta đã nói rồi. Y sở dĩ biến thành như vậy, có một phần là do chuyện của Thôi đại tỷ và Hồng Lăng. Mà chuyện y chỉ trích ông ngoại ta, căn bản không phải vì muốn tranh cái chức sĩ tộc đệ nhất làm gì, đây chẳng qua là lời đồn do Trưởng Tôn lão tặc tán phát ra bên ngoài mà thôi, chỉ là Thôi tiểu quỷ không thèm giải thích. Vì vậy người biết chuyện này cũng không nhiêu, dù có biết cũng không dám nói lung tung.

Kỳ thực ngày đó Thôi tiểu quỷ chỉ trích chuyện ông ngoại ta chỉnh ly " Thị Tộc Chí ", cũng là không công bằng. Thứ này cũng không phải vì muốn đề bạt ngươi hữu dụng chân chính, mà là vì củng cố hoàng quyền, chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, thiên vị Trưởng Tôn gia cùng môn phiệt Quan Trung. Nếu như Thôi tiểu quỷ thật sự đòi tranh giành cái danh gia tộc đệ nhất kia, ông ngoại ta có khi lại chẳng trừng phạt y làm gì. Có thể thấy được y chỉ trích cũng có mấy phần đạo lý, ông ngoại ta không có chỗ xuống thang. Mới long nhan giận dữ như thế."

Hàn Nghệ nghe thấy thế thoáng có chút suy nghĩ.

Tiêu Vô Y tiếp tục nói: "Chàng chớ thấy 7 người bọn họ bây giờ đều vô công rồi nghề, kỳ thực bảy người bọn họ đều là loại người vô cùng thông minh tài cán. Hơn nữa đều là quân tử, cực trọng cảm tình và hứa hẹn, lại có thể phân rõ trái phải rõ ràng. Nếu không có như vậy, bọn họ cũng sẽ không tuân thủ phần khế ước kia. Bởi vì kể cả bọn họ đổi ý, ta cung không có biện pháp gì để ép bọn họ. Không làm việc, là bởi vì từ nhỏ bọn họ đều nhận thức cậu của ta, cũng chính là đương kim bệ hạ, vì vậy cậu của ta cung rõ ràng năng lực của bọn họ. Chỉ là bọn họ đều không muốn làm quan. Vì vậy vẫn không có vào triều."

Hàn Nghệ nói: "Vậy tại sao 7 người bọn họ đều không muốn làm quan?"

Tiêu Vô Y khe khẽ thở dài, nói: "Thôi tiểu quỷ thành danh sớm nhất, thiên tư thông minh, hơn nữa am hiểu sâu đạo quan trường. Ông ngoại ta từng hạ mệnh, vĩnh viễn không bao giờ cho y vào triều làm quan. Nhưng ma cậu của ta vừa mới thượng vị, liền chuẩn bị để y vào triều. Thế nhưng bởi vì chuyện của Thôi đại tỷ, Thôi tiểu quỷ liền nản lòng thoái chí, vì vậy chối từ mất chuyện này. Ừm, lại nói về Trịnh Thiện Hành đi. Y tính cách phóng khoáng, trọng tình cảm nhất trong bảy người, lại không bám vào một khuôn mẫu, hơn nữa tâm địa thiện lương. Trong bảy tên tiểu quỷ bọn họ, người ta kính nể nhất chính là y. Tuy nhiên y cũng biết quan trường hiểm ác, không muốn làm bạn với những người kia, vì vậy cung không muốn làm quan.

Lư Sư Quái thì lại có tính cách quá mức cương liệt, cũng giống cô nãi nãi của y vậy. À, Cô nãi nãi của y chính là thê tử của Phòng tướng, hơn nữa sư phụ của y chính là thần y Tôn Tư Mạc. Lúc trước ông ngoại ta đam mê luyện đan, y liền không tiếc liều chết khuyên can ông ngoại ta, chớ mê hoặc bởi những thứ này, nên lập tức lấy dược vật điều trị thân thể. Đáng tiếc ông ngoại ta không nghe theo y, sự thực cung chứng minh lúc trước y khuyên can là đúng.

Không chỉ có như vậy, bởi vì sĩ tộc Sơn Đông coi trọng hôn ước môn đệ. Thế nhưng đại sĩ tộc cũng chỉ có mấy nhà như vậy, chỉ có thể thông hôn lẫn nhau, lâu dài tới nay, liền diễn biến thành họ hàng gần thành hôn với nhau. Sư Quái cho rằng họ hàng gần thành hôn với nhau sẽ dẫn đến đời sau tàn khuyết, do đó đã nhiều lần khuyên can phụ thân của y không nên thông gia cùng với sĩ tộc, có thể thông gia cùng tài tử xuất thân hàn môn, nếu không sẽ phá huỷ gia tộc của chính mình, thế nhưng phụ thân y căn bản không nghe theo. Cũng bởi vì chuyện này, hai cha con hầu như đều là cãi nhau mỗi ngày. Sau đó Sư Quái muốn kết hôn với sư muội của mình, từ trên xuống dưới nhà họ Lư đều nhất trí phản đối. Dưới cơn nóng giận, Sư Quái liền triệt để cắt đứt cùng gia tộc. Kết quả là bị đuổi ra khỏi nhà, y liền dẫn theo sư muội của y rời đi Trường An."

Hàn Nghệ chưa từng tiếp xúc với Lư Sư Quái, thế nhưng với chuyện này, hắn tuyệt đối đứng về phía Lư Sư Quái. Thôi, Lư, Trịnh, Vương, tứ đại gia tộc thông hôn lẫn nhau, vừa mới bắt đầu cũng còn tốt, đến về sau, chính là họ hàng gần thành hôn, huyết thống sẽ càng ngày càng tiếp cận. Không cần nghĩ cũng biết, một khi đến thời điểm tối tiếp cận, như vậy đời sau không phải tàn phế chính là ngu si. Liền hừ lạnh, nói: "Một đám bảo thủ."

Tiêu Vô Y nghe thấy thế nở nụ cười, nói: "Ta biết ngay chàng sẽ đứng về phía y. Ừm, lại nói đến Vương Huyền Đạo. Người này tuy rằng trầm mặc ít lời, tính cách tương đối hướng nội. Thế nhưng đây cũng không phải thiên tính của y, y trái lại cũng muốn làm quan, nhưng đáng tiếc thiên ý trêu người, sư phụ của y vốn la đại danh đỉnh đỉnh quốc sư Viên Thiên Cương. Cái tên Huyền Đạo, chính là do sư phụ của y đặt. Chỉ có điều sư phụ của y lại báo cho Vương gia, Vương Huyền Đạo không nên nhập quan trường, nếu không sẽ không thể sống đến tuổi thất tuần. Một khi tiến vào quan trường, lập tức sẽ dẫn tới họa sát thân, vì vậy người của Vương gia vẫn không dám cho Huyền Đạo vào triều làm quan."

Hóa ra là có chuyện như vậy.

Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới ngày ấy Vương Huyền Đạo nói chuyện cùng hắn, nói hắn là một biến số gì đó. Nguyên lai chính là hy vọng có thể mượn hắn để đánh vỡ số mệnh của mình.

Tiêu Vô Y lại nói: "Vấn đề của Tiểu Hổ trái lại là làm người đau đầu nhất. Y có thể nói đã làm quan, cung có thể nói không phải. Y mới mười bốn tuổi đã tuỳ tùng dượng của y nhập ngũ, lại là lần đầu tiên xuất chinh. Cũng bởi vì y trẻ tuổi nóng tính, kết quả hại chết dượng của y. Có người nói lúc đó y liều lĩnh suất binh truy kích đào binh của kẻ địch, kết quả trúng phải mai phục, cũng nhờ dượng của y bỏ mình mới đem y cứu ra."

Dượng? Lẽ nào là trượng phu của Nguyên Mẫu Đơn? Xem ra rất có khả năng nha. Hàn Nghệ âm thầm cả kinh.

Tiêu Vô Y nói: "Cũng kể từ đó, tiểu Hổ là gặp chiến tất đi, chiến tất tiên phong. Kỳ thực chúng ta đều biết, y là muốn đem cái mạng này trả lại cho dượng của y. Trưởng bối của Nguyên gia cũng đã nhiều lần khuyên nhủ, thế nhưng tiểu Hổ vẫn cứ mặc kệ, căn bản không nghe khuyên bảo, Nguyên gia cung chỉ có thể đành vậy. Vì lẽ đó rất ít để ý đến y, y muốn làm gì thì làm. Kỳ thực y có thể sống đến bây giờ, cũng coi như là may mắn. Bởi vì mỗi lần xuất chinh, y vĩnh viễn là người vọt tới phía trước nhất. Hàn Nghệ gật gật đầu, điều này ngược lại là để cái nhìn của hắn đối với Nguyên Liệt Hổ thay đổi rất nhiều, thậm chí bôc lên một tia kính nể."

Tiêu Vô Y lại nói: "Còn Trưởng Tôn mập mạp thì ta đã nói vừa nãy rồi, y sở dĩ không có chức vị, một trong những nguyên do là vì y tuổi còn nhỏ, thứ hai là y không quá tán đồng cách làm của gia gia mình, vì vậy y không quá nguyện ý làm quan. Bởi vì một khi vào triều làm quan, như vậy phải tất yếu lấy lợi ích của Trưởng Tôn gia làm chủ. Còn Vô Nguyệt nhà ta, quả thật là soái tài trời sinh, văn võ song toàn, trung nghĩa làm đầu, hơn nữa có người nói, y cực kỳ giống ông cố phụ Độc Cô Lang của y. Chỉ tiếc y sinh ra lại quá xinh đẹp, mà nam nhân của Độc Cô gia lại hầu như đều không trốn khỏi số mệnh chết trận, còn lại cũng không có mấy, Độc Cô bá bá cung không muốn cho y nhập ngũ."

Hàn Nghệ nói: "Một khi đã như vậy, bọn họ đều không muốn chức vị, như vậy cung rất khó trợ giúp ta."

"Đây chỉ là hiện tại, ai biết sau đó bọn họ có thể có chức vị hay không?"

Tiêu Vô Y nói: "Hàn Nghệ, ta là thân nữ nhi, không giúp chàng được quá nhiêu. Thế nhưng chàng nhất định phải đạt được sự chống đỡ của quý tộc, bởi vì bản thân chàng không hề co gia tộc chống đỡ, ngay hàn môn cũng không tính. Nếu muốn vào triều làm quan, như vây chính là một mình phấn khởi chiến đấu. Chàng chỉ có thể không ngừng dựa vào người khác, một khi mất đi chỗ dựa, tình huống sẽ không khác gì mấy ngày trước đây. Ta không muốn chàng trở thành đao để người ta sai khiến, nếu như chàng có thể đạt được sự chống đỡ của bảy người bọn họ, một khi bọn họ vào triều làm quan, chàng liền có thể cấp tốc xây dựng lên thế lực của chính mình, đồng thời còn có thể đạt được sự chống đỡ của gia tộc bọn họ."

"Chỉ có như vậy, tài hoa của chàng mới có thể triển khai. Nếu không thì, chàng chỉ có thể không ngừng dựa theo lợi ích của người khác để làm việc. Hơi bất cẩn một chút là khó giữ được tính mạng. Ngay cả những danh thần như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đều có sĩ tộc Sơn Đông ở phía sau chống đỡ, mới có thể bảo đảm cho bọn họ kéo dài không suy. Ta không phải là khuyên chàng giúp bọn họ làm việc, mà là hi vọng chàng có thể vượt lên trên bảy người bọn họ."

Hàn Nghệ nghe thấy thế cả kinh, nói: "Nàng cũng quá để mắt ta rồi."

Khóe miệng của Tiêu Vô Y giương lên, nói: "Tiêu Vô Y ta tuyển chọn nam nhân, sao có thể là hạng người hời hợt. Từ lúc ở Dương Châu, chàng vốn là một người không có đồng nào, lại thiêu nợ một khoản tiền khổng lồ. Thế nhưng chỉ ngăn ngắn mấy tháng, chàng không chỉ có thể trả hết sạch nợ nần, thậm chí còn kiếm lời rất nhiều tiền. Đồng thời còn đoạt lại Kim Bồ Tát, lại tiêu diệt phản quân của Trần Thạc Chân. Khi đó khó khăn như thế, chàng đều có thể thành công, hiện tại chàng tất nhiên cũng có thể. Nếu chàng quyết định muốn đi lên con đường này, như vậy đương nhiên không thể chỉ làm chân chạy giúp người khác. Nếu không thì thà về nhà làm ruộng còn hơn, chí ít cung sống tiêu dao tự tại. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho triệt để, đem bọn họ toàn bộ đánh gục. Ta ngược lại muốn xem xem còn ai dám xem thường nam nhân của ta."

Nói đến đoạn sau, nang tinh thần đại chấn. Đây chính là Tiêu Vô Y, bất cứ chuyện gì đều muốn làm đến vô cùng triệt để, mặc kệ là trước đây gả cho Hàn Nghệ, hay là không biết làm việc thủ công, cũng hoặc là hiện tại đem thân thể giao cho Hàn Nghệ, nàng đều làm được vô cùng triệt để. Nếu quyết định làm thê tử của Hàn Nghệ, vậy còn lo lắng cái gì, chỉ cần Hàn Nghệ thừa nhận chính mình, vậy thì cứ triệt triệt để để giao cho hắn đi.

Hàn Nghệ đương nhiên cũng là như vậy, mặc kệ là Võ Tắc Thiên, hay là Trưởng Tôn Vô Kỵ, đối với hắn mà nói, đều chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hiện tại hắn chỉ là một con hổ con, hắn còn cần thời gian trưởng thành, tại giai đoạn này, hắn nhất định phải ngủ đông. Một khi con hổ lớn hơn, liền cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là nuôi hổ thành hoạn. Nghĩ đến đây càng nhìn Tiêu Vô Y, trong lòng lại càng yêu thích, phảng phất thời khắc này, tất cả khuyết điểm của Tiêu Vô Y, đều biến thành ưu điểm, thầm nghĩ phải hảo hảo thương yêu nang một phen. Nhưng hắn cũng biết, Tiêu Vô Y mới trải qua lần đầu, không thể chiu nôi dằn vặt như vậy. Đành manh me hôn lên môi của nàng mấy lần, tự tin cười nói: "Nàng cứ chờ coi, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi."

Tiêu Vô Y xấu hổ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ta đói bụng."

Trước một khắc cảm xúc còn mãnh liệt dâng trào như vậy, lúc này lại lập tức nói đến chuyện nhỏ này.

Hàn Nghệ hoàn toàn đoán không ra ý của nàng, sửng sốt một chút, tùy tiện nói: "Nàng muốn ăn cái gì, hiện tại ta đi làm cho nàng."

Tiêu Vô Y cười hì hì nói: "Bánh trứng hành thái, nguyên liệu ta đều giúp chàng chuẩn bị tốt rồi."

"Mấy ngày nay nàng vẫn không có khổ luyện tài nấu bếp sao?" Hàn Nghệ buồn bực nói.

Tiêu Vô Y gật mạnh đầu nói: "Ta thật ra cũng có luyện, chàng muốn ăn không?"

"Thôi để ta làm đi."

Hàn Nghệ run lên, lăn xuống giường, sau lưng truyền đến tiếng cười liên tiếp như chuông bạc.