Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 306: Phong thưởng bị cản trở




Chuyện Hàn Nghệ nhờ Tiết Nhân Quý, đương nhiên chính là bảo gã đi đón Nguyên Mẫu Đơn lại đây, dù sao bỏ một mình Nguyên Mẫu Đơn ở chỗ đó, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn còn đang bị thương, thì hắn cũng không yên tâm được.

Việc này kỳ thật cũng không cần nhờ vả, Hàn Nghệ nói với Tiết Nhân Quý, chắc chắn Tiết Nhân Quý sẽ lập tức phái người đi, Nguyên Mẫu Đơn đâu phải là nữ tử bình thường.

Tiết Nhân Quý nhận lời liền rời đi, gã là Trung Lang Tướng, lại phụ trách trị an bên ngoài cung, hiện giờ việc phải làm thật sự đã là quá nhiều, đâu có thời gian ở đây tán gẫu với Hàn Nghệ.

Còn Hàn Nghệ thì lại cùng đám Hùng Đệ về lại Lục Ba Các.

Nhưng điều làm người ta buồn bực, đó là Lục Ba Các ở ngay bên cạnh khe suối, hơn nữa còn nằm ở phía bắc Vạn Niên cung, thuộc khu vực chịu thiên tai nghiêm trọng nhất, tường ngoài đã đổ nát, bên trong toàn là bùn đất, duy chỉ có tầng hai của lầu các là hoàn toàn không có tổn hại gì, những phòng còn lại đều đã không thể ở được nữa.

Hàn Nghệ không phải người hay chờ đợi, hơn nữa phỏng chừng cũng không có ai đến giúp bọn họ xử lý những việc này, thế là liền triệu tập mọi người, cùng nhau xử lý đống bùn đất, nước bẩn này.

May là bọn họ cũng không phải là hài tử được nuông chiều từ nhỏ, ở Phượng Phi Lâu cũng thường xuyên làm một số việc nhà, mọi người cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, lập tức bắt tay vào làm.

Nam nhân thì phụ trách xử lý đống bùn đất, còn nữ nhân thì vào nhà lấy chăn đệm, quần áo bị ướt ra phơi.

May mắn là ánh nắng rực rỡ, chăn đệm gì đó phơi ở bên ngoài một lúc là khô rồi.

Nước bùn trong sân cũng đã được xử lý sạch sẽ, sau khi làm xong, cả đám người đều vô cùng mệt mỏi, Hùng Đệ mệt đến nỗi ôm một cây cột trụ ngủ gật, Đại Thố và Nhị Thố ở bên cạnh nó ngơ ngác nhìn chăm chú tư thế ngủ quỷ dị của chủ.

Hàn Nghệ thấy mọi người cũng đều rất mệt, hơn nữa bản thân hắn sớm đã đến cực hạn rồi, tối qua hắn cũng không ngủ cả đêm, chỉ ở chỗ đó tập thể dục và canh chừng thú dữ. Bởi vì quần áo đã đưa cho Nguyên Mẫu Đơn rồi, nên hắn lạnh nha, thế là liền căn dặn mọi người lấy mấy cái võng treo lên cành cây ở bên ngoài, nam thì ra ngoài ngủ hết, bởi vì trong nhà vẫn còn rất ẩm ướt.

Đám nữ Mộng Nhi thì ngủ tập thể ở lầu hai.

Hùng Đệ lúc này không biết tại sao mạnh mẽ như vậy, chạy như bay ra ngoài, sau đó trèo lên võng, không đến một khắc đã nằm ngáy o o.

Hàn Nghệ cũng không thua kém, sau khi sắp xếp thỏa đáng cho họ xong, cũng leo lên võng, nằm xuống liền ngủ ngay, gần như không tốn đến một giây.

.

Cũng không biết qua bao lâu.

Hàn Nghệ chợt ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, không khỏi hít mũi vài cái, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ là cái mũi không ngừng phập phồng. Qua một lát, hắn mơ màng nghe thấy bên cạnh truyền đến mấy tiếng cười trộm, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một miếng thịt nướng lớn bay bay trước mặt, vẫn còn bốc hơi nóng, trò này nếu không phải kỹ thuật cao, thì là giở trò quỷ a.

Hàn Nghệ bị miếng thịt nướng này quyến rũ mà không kìm lòng nổi ngồi dậy.

Bỗng nhiên, thịt nướng trước mặt "viu" một tiếng liền không thấy đâu nữa.

Tình huống gì vậy?

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai bóng đen đang đứng trước mặt, một gầy một béo. Từ ánh lửa mập mờ, không khó nhìn ra hai người này chính là Tiểu Béo và Tiểu Dã.

Trong chớp mắt Hàn Nghệ đã tỉnh táo lại, biết mình bị chơi xỏ, trầm giọng nói: "Tiểu Béo."

Hùng Đệ cười he he nói: "Hàn đại ca, huynh tỉnh rồi à!"

Hàn Nghệ cũng không so đo với bọn chúng, phát hiện cơ hội để đùa giỡn bọn chúng còn rất nhiều, ngồi dậy, nhìn ngó chung quanh, phát hiện đã là đêm rồi, nói: "Giờ nào rồi?"

Tiểu Dã nói: "Đã là canh ba rồi."

Hàn Nghệ nghe được cả kinh: "Ta đã ngủ lâu như vậy?"

Hùng Đệ gật đầu, đột nhiên đưa tay ra trước mặt, chỉ thấy trong tay y đang cầm một khúc gậy gỗ, trên khúc gậy gỗ cắm một miếng thịt, nói: "Hàn đại ca, huynh đói rồi phải không, đây là thịt đệ và Tiểu Dã vừa mới nướng xong."

Hàn Nghệ cũng thật sự cảm thấy rất đói bụng, một ngày nay hắn gần như không có ăn gì, đã có thể cảm nhận được acid dạ dày xông lên đến ngực rồi, vội vàng nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng lớn.

"Hàn đại ca, đây."

Tiểu Dã cũng lấy ra một bình rượu, đưa tới.

"Vẫn là các đệ hiểu ta."

Hàn Nghệ cầm lấy bình rượu, rót vào miệng.

Sau khi ăn no, Hàn Nghệ thở dài một hơi, nói: "Thật là thoải mái a."

Hùng Đệ cười ha hả nói: "Hàn đại ca, ngon không?"

"Vô cùng ngon."

Hàn Nghệ xoa xoa cái bụng căng tròn, nói: "Thịt này đệ lấy ở đâu ra?"

Hùng Đệ hưng phấn khua chân múa tay nói: "Hàn đại ca, huynh biết không, trước đó lúc chiều tối có một con nai con đột nhiên chạy đến sườn núi phía nam, để Tiểu Dã nhìn thấy, sau đó..."

Thằng nhóc béo này mà mở miệng thì căn bản là không ngừng được.

Hàn Nghệ nghe phần mở đầu là căn bản đã hiểu được đại khái, lại hỏi: "Chẳng lẽ trong cung không đưa cơm tối đến sao?"

Hùng Đệ gật gật đầu nói: "Đưa rồi, đưa rồi, nhưng mà ha ha, đều bị bọn đệ ăn hết rồi."

Tiểu Dã nói: "Với lại Trương thiếu giám cũng đến hai lần."

Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Y đến làm gì?"

Hùng Đệ cướp lời nói: "Lần đầu ông ta đến, nói bệ hạ muốn gặp huynh, nhưng thấy huynh đang ngủ nên bảo bọn đệ đừng làm phiền huynh, sau đó thì rời đi, lần thứ hai ông ta lại đến, nói bệ hạ bảo huynh sáng ngày mai đến Đại Bảo điện."

Có thể là Hàn Nghệ vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời chưa nghe rõ, kinh ngạc nói: "Đại bảo kiện?" Thầm thở phù một hơi, tên này cũng đúng là một hoàng đế tốt thương cảm thần dân a!

Hùng Đệ sửa lại, nói: "Là Đại Bảo Điện."

"À."

Hàn Nghệ có vẻ hơi thất vọng.

Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Hàn đại ca, Đại Bảo Kiện là cái gì?"

Hàn Nghệ trả lời qua loa: "Không có gì, ta nghĩ là ta quá nhớ đại tỷ tỷ của đệ rồi."

Hôm sau!

Trải qua một ngày quét dọn của hàng ngàn nhân sĩ, Vạn Niên cung lại trở lại dáng vẻ lúc đầu, khiến người ta cảm thán sức mạnh của con người thật lớn a!

Góc đông nam trên Thiên Đài có một đại điện hùng vĩ, hàng lang dài đi theo hướng nam bắc trước điện, vòm chữ "nhân", uốn lượn uyển chuyển, bốn phía còn xây dựng quần thể Điện Vũ.

Nơi này chính là Đại Bảo điện, là nơi chuyên dùng để thượng triều, Điện Vũ chung quanh là nơi làm việc của các cơ quan, ví dụ như Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh, vân vân.

Đương nhiên, nơi này hôm qua cũng bị lũ quét qua, nhưng bởi chất lượng Điện Vũ ở đây quá cứng, hơn nữa nằm ở chỗ cao phía đông nam, trận lũ đến đây thì sức công phá đã nhỏ đi rất nhiều, vì vậy nơi này không bị tổn hại quá lớn.

Lúc này, văn võ bách quan tề tụ trong đại điện, một người ngồi trên bậc tam cấp, thân mặc long bào, chính là Lý Trị.

Ông ta nghỉ ngơi cả một ngày, giờ đã hồi phục lại, tinh thần cũng sáng láng.

Một quan viên đột nhiên đứng ra, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, nửa đêm hôm qua số người tử vọng ba trăm sáu mươi mốt, số người bị thương tám trăm năm mốt người, trong đó một trăm hai mươi người bị thương nặng. Ngoài ra, còn phá hủy ba mươi tám gian phòng, ba cây cầu, phòng ốc và lầu các bị tổn hại cũng đạt đến hơn bốn mươi gian."

Lý Trị nghe được gật gật đầu, bây giờ nghĩ đến còn thấy sợ, trên trán lại đổ mồ hôi hột, nói: "Đêm qua đúng là vô cùng hung hiểm a."

"Trời phù hộ bệ hạ."

Quần thần đồng thanh hô lên.

Lý Trị khoát tay nói: "Không phải trời phù hộ trẫm, mà là có hai người đã cứu trẫm, nếu không có hai người này, e rằng trẫm và các khanh đều khó mà toàn thân rút lui." Nói đến đây, y đột nhiên hô: "Người đâu!"

Một thái giám đi ra.

Lý Trị nói: "Tuyên Hàn Nghệ, Tiết Nhân Quý nhập điện."

"Tuân lệnh."

Một lát sau, Hàn Nghệ và Tiết Nhân Quý từ cửa hông đi vào trong đại điện, bọn họ vẫn chưa có tư cách đi cửa chính.

"Mạt tướng (Hàn Nghệ) tham kiến bệ hạ."

"Mau mau miễn lễ."

Lý Trị giơ tay ra, cho hai người sự đãi ngộ đầy đủ.

Hai người đứng dậy.

Lý Trị nhìn Hàn Nghệ cười nói: "Hàn Nghệ, sức khỏe tốt chứ?

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, tiểu tử cũng không có bị thương, ngủ một giấc là không sao rồi."

"Vậy là tốt rồi!"

Lý Trị cười gật gật đầu, nói: "May có hai người bọn họ kịp thời đánh thức trẫm, nếu không thì trẫm cũng không thể ngồi ở đây nữa. Đặc biệt là Hàn Nghệ, may mà đêm qua ngươi có cảnh giác, không chỉ đã cứu trẫm, cũng đã cứu bách quan văn võ của trẫm, hơn nữa là cứu được tất cả mọi người ở Vạn Niên cung. Tiết tướng quân cũng không thể bỏ qua công lao, nếu không phải khanh quyết định nhanh chóng, lựa chọn tin tưởng Hàn Nghệ, chỉ dựa vào Hàn Nghệ thì e cũng là lực bất tòng tâm, hôm nay trẫm nhất định phải đáp tạ khanh xứng đáng."

Hàn Nghệ nói: "Bảo vệ bệ hạ an toàn, vốn là chuyện mỗi một bách tính Đại Đường ta đều nên làm, Hàn Nghệ không dám kể công." Trong lòng lại nói, nếu ngươi con mẹ nó chỉ cho ta chút tiền, vậy tốt hơn là ngươi bị nước lũ cuốn đi cho xong.

Tiết Nhân Quý cũng khẩn trương khiêm tốn một phen.

Lý Trị cười nói: 'Hai người các khanh có ân cứu mạng đối với trẫm, đừng nói là trẫm, đổi lại là bất cứ người nào cũng đều nên hậu báo, đây chính là đạo làm người, nếu ngay cả có ân tất báo cơ bản nhất này mà trẫm cũng không làm được, vậy trẫm còn có tư cách gì để ngồi ở đây."

Nói đến đây, y dừng môt chút, nói: "Tiết tướng quân."

"Có mạt tướng."

Lý Trị nói: "Bây giờ trẫm thăng khanh làm Bách Kỵ tướng quân, thống quản Bắc nha cấm quân, và thưởng một con tuấn mã, mười nô dịch."

Bách Kỵ tướng quân chính là quan quân chính tứ phẩm, trước đó Tiết Nhân Quý ở đây là Trung Lang tướng, cũng chỉ là tòng tứ phẩm, tương đương với tăng lên một cấp bậc, nhưng đây cũng không là gì, mấu chốt là Bắc Nha cấm quân chẳng khác nào võ trang tư nhân của hoàng đế, cũng tương đương với Ngự lâm quân, đây là sự tín nhiệm lớn lao a, thông thường có năng lực đến đâu, chưa chắc hoàng đế đã để ngươi đến bảo vệ mình, chức vị này quan trọng vẫn là phải trung tâm.

Tòng long chi nhân ( ý chỉ người đi theo hoàng đế), sau này nhất định là một bước lên mây a!

Điều này không cần suy nghĩ cũng biết.

Trong xã hội phong kiến, hoàng đế tin tưởng ngươi thì căn bản là người không cần lo lắng điều gì.

Tiết Nhân Quý mừng rỡ, vội vàng bái tạ hoàng ân.

Sau khi Lý Trị kêu Tiết Nhân Quý miễn lễ, lại nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ."

"Có tiểu tử."

Lúc này tâm trạng của Hàn Nghệ giống như đang gọi cô em gái vậy, lại ảo tưởng cô em gái này rốt cuộc là ngực nở, hay là "sân bay".

Lý Trị quét mặt một lượt, cười nói: "Bây giờ trẫm phong ngươi là Giám sát Ngự sử, và thưởng năm mươi lượng vàng, mười nô dịch, nữ tỳ."

Lời này vừa nói ra, quần thần trong đại điện đều đại kinh thất sắc.

Giám sát Ngự Sử? Đùa gì vậy?

Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu phương diện này, nhưng thấy quần thần người nào người nấy đều trơn mắt há hốc mồn, lúc nãy khi phong thưởng Tiết Nhân Quý, những người này cũng không như vậy, thầm nghĩ, làm gì vậy, lẽ nào là một đại quan?

Nhưng còn chưa đợi hắn kịp tạ ơn, một người đột nhiên đứng ra, kích động nói: "Bệ hạ, việc này tuyệt đối không thể."

Hàn Nghệ suýt nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn lên, người đứng ra nói chính là Chử Toại Lương.