Bây giờ đang là cuối thu mát mẻ, hơn nữa đám nam nhân cũng đã nghẹn khuất nhiều ngày rồi, không cần nghĩ cũng biết, một khi Phượng Phi Lâu khai trương trở lại, kiểu gì cũng sẽ bị chen chúc chật ních.
Vì vậy, cho dù là mỏng phát, cũng phải bắt đầu từ chế độ bán vé, bằng không thì không thể nào buôn bán bình thường được.
"Tiểu Nghệ ca, vé đã làm xong rồi."
Trà Ngũ thần thần bí bí đưa một miếng vải trắng dài chừng ba tấc, rộng một tấc cho Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cầm xem, chỉ thấy trên đó viết Bạch Sắc Sinh Tử Luyến, hồi 30, hàng thứ nhất, số một, bên dưới lại còn có hơn mười văn tự hoàn toàn không trọn vẹn bên cạnh.
Trà Ngũ hỏi: "Tiểu Nghệ ca, như vậy là được rồi sao."
"Được hay không còn phải kiểm tra một chút."
Hàn Nghệ đi vào trong phòng, một lát sau thì đi ra, chỉ thấy trên tay còn có thêm một hộp gỗ nhỏ, hắn mở hộp gỗ ra, bên trong còn có một con dấu gỗ và một đĩa thuốc nhuộm nhỏ bằng sứ.
Hàn Nghệ cầm con dấu chấm vào chút màu nhuộm, ấn lên miếng vải trắng kia, một lát sau, hắn mới buông ra.
Chỉ thấy tấm vé nửa trắng nửa đen vừa rồi lập tức trở nên vô cùng phức tạp, kích cỡ con dấu và miếng vải vừa hay khớp nhau, phía bên cạnh tấm vé là từng vết cuộn sóng, bên trái là hình chân dung một người, hơn nữa còn là mặt nghiêng, chính là hình chân dung của Hàn Nghệ. Còn góc bên phải lại là một con phượng hoàng nhỏ, nhưng vô cùng trừu tượng, là từ đường cong tạo thành, không phải là hắn không có tay nghề, mà là hắn sợ con phượng này quá chói mắt mà thôi. Dù sao thì phượng hoàng trước nay đều là biểu tượng của Hoàng hậu, nên trừu tượng chút chắc sẽ không sao. Cứ tựa phượng mà không phải phượng, tựa chim mà không phải chim.
Còn chuyện tại sao hắn khắc hình chân dung lên, đó là vì chân dung này bao gồm một số kiến thức phác họa, người đương đại không hiểu kiến thức về mặt này, muốn bắt chước sẽ rất khó.
Mặt khác còn có một vài hoa văn hình hoa, rất tinh tế, còn những con chữ đen kia thì vừa hay xuất hiện ở những khe hở của hoa văn, kết cấu vô cùng xảo diệu.
Mặt khác, màu nhuộm này cũng là màu tím hơi đỏ, rất là độc đáo.
Trà Ngũ ngây người nhìn, nói: "Đây...đây là... Tiểu Nghệ ca."
Hàn Nghệ cười gật đầu, xem ra kỹ thuật khắc chữ của ta vẫn chưa xuống nha.
Trà Ngũ kinh ngạc nói: "Vì sao Tiểu Nghệ ca lại muốn in hình chân dung của mình lên."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất đẹp trai sao."
"Hả."
Trà Ngũ sững ra, sau đó liên tục gật đầu nói: "Đẹp, rất đẹp, quả đúng là..." Không có cách nào, không được đọc sách, lượng từ vựng quá ít, nói được một nửa đã ấp úng.
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Tuy ta biết ngươi đang vỗ mông ngựa, nhưng ta nghe vẫn rất vui, chỉ là lần sau khi vỗ mông ngựa, biểu hiện phải phong phú hơn một chút, đừng có cứng ngắc như vậy. Hơn nữa, nhớ học thêm nhiều từ ngữ nịnh hót vào, nịnh được một nửa lại dừng sẽ khiến hai bên mất thoải mái. Ngươi tuyệt đối đừng vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, thật ra biết nịnh sẽ làm cho người ta rất vui vẻ, đây là chuyện tốt, nhưng phải nịnh chuyên nghiệp một chút."
Trà Ngũ nghe mà choáng váng, mồ hôi lạnh tuôn đầy đất, nịnh nọt là không sai, nhưng mà giáo dục như vậy rõ ràng như vậy là không tốt đâu.
"Muốn trở thành một quản gia thành công, ngươi còn một con đường rất dài phải đi."
Hàn Nghệ cổ vũ vỗ bờ vai gã, lại cầm tấm vé trên bàn kia nhìn xem, đây chính là tấm vé kịch nói đầu tiên của Phượng Phi Lâu tương lai.
Thật ra kỹ thuật khắc chữ của hắn là lợi hại hàng đầu, nhưng hắn cũng biết đương thời cũng có rất nhiều cao thủ, vì vậy hắn mới sử dụng kiến thức mỹ thuật của đời sau, còn chuyện điều chế thuốc nhuộm đặc thù thì càng nhẹ nhàng thoải mái, dù sao thì hắn cũng có thể xem là chuyên gia làm giả, đặc biệt là tranh cổ, nên đương nhiên có nghiên cứu về màu nhuộm.
Mặt khác, cũng chính là những văn tự chưa hoàn chỉnh kia, thật ra đây là ám ngữ, đại diện cho ngày tháng, số hàng, số chỗ ngồi.
Bởi vì ngày tháng sẽ thay đổi, do vậy văn tự của mỗi lần đều không giống nhau, hơn nữa còn có thuốc nhuộm đặc thù, con dấu tinh xảo, muốn bắt chước hoàn toàn thật sự không phải là chuyện một sớm một chiều.
Chờ tới khi những người bên ngoài thật sự sao chép ra được, thì Hàn Nghệ chắc chắn đã có cải tiến rồi. Thật ra đây chỉ là kỹ thuật phòng chống sao chép đơn giản nhất trong đầu hắn. Kẻ muốn bắt chước, thì phải tốn không biết bao nhiêu thời gian, mà hắn muốn cải tạo thì lại quá đơn giản, cho nên hắn hoàn toàn không sợ bị người ta sao chép.
Điều duy nhất khiến hắn bực bội là kỹ thuật in ấn hiện, nay vô cùng lạc hậu, cách làm nguyên thủy nhất chính là dựa vào viết tay, may mà Phượng Phi Lâu cũng không lớn lắm, số người có thể chứa được cũng không quá nhiều. Hàn Nghệ đã tìm được một đám người biết viết chữ đến, mỗi người phụ trách viết một hàng, bảo đảm nét chữ mỗi hàng đều phải giống nhau, nhưng cũng không phải là nét chữ của mỗi một tấm vé đều giống nhau, mà là mỗi lần muốn viết văn tự đều phải nói cho bọn họ biết trước một ngày, người viết cũng không biết là có nghĩa gì.
Hàn Nghệ còn chuẩn bị bảo Trà Ngũ tìm mấy người đáng tin đến, chuyên phụ trách kiểm vé, sau đó truyền thụ ám ngữ cho bọn họ.
Hàn Nghệ đột nhiên thở dài.
Trà Ngũ nói: "Tiểu Nghệ ca, có phải có gì không ổn không."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không phải không ổn, chỉ là chúng ta còn có quá nhiều chuyện phải làm."
Từng tấm, từng tấm vé nho nhỏ, khiến hắn cảm thấy khoa học kỹ thuật hiện nay quá lạc hậu, giấy đã đắt thì không nói, lại còn dùng chẳng được, chỉ có thể dùng vải thay thế. Kỹ thuật in ấn cũng vậy, còn phải dựa vào viết tay, không cách nào làm ra sản phẩm hoàn mỹ nhất.
Bây giờ còn kinh doanh nhỏ thì còn chưa thấy rõ lắm, nhưng sau khi quy mô phát triển lớn hơn, thì những khiếm khuyết đó nhất định sẽ lòi ra hết.
Xem ra ta vẫn phải đầu tư thêm một số kỹ thuật vào, ôi chao, thật là phiền toái mà. Hàn Nghệ vừa nghĩ đến còn nhiều chuyện phải làm như vậy, không khỏi cảm thấy vô cùng bực bội, hắn thật ra là một người lười biếng nha.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy có người hét bên ngoài: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, ngươi mau cút ra đây cho bản công tử."
Hàn Nghệ và Trà Ngũ nhìn nhau.
Lần này lại xảy ra chuyện gì vậy.
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, lần này vừa về, dường như chuyện phiền toái cứ ập tới không dứt.
Trà Ngũ lập tức nói: "Để ta ra ngoài xem."
Hàn Nghệ cũng vội vàng cầm tấm vé và con ấn mang vào phòng cất đi.
Vừa mới cất xong thì Trà Ngũ mồ hôi đầy đầu chạy vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, không tốt rồi, bọn Triệu công tử, Lệnh Hồ công tử đã tìm tới cửa."
"Là sao?"
Hàn Nghệ nghe vậy mặt đầy hoang mang.
Trà Ngũ vừa mới hé miệng, thì đã nghe thấy trong viện có người kêu ầm lên: "Hàn Nghệ, ta biết ngươi ở trong phòng, mau cút ra đây."
Cmn, cải tạo cái này, cái kia xong, lại quên mất cải tạo hậu viện này, lão tử nhất định phải làm một cánh cửa sắt lớn ở đây, tránh cho những tên khốn kiếp kia muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật sự là coi nơi này như nhà xí mà. Hàn Nghệ ôm nguyền rủa đầy bụng đi ra ngoài, chỉ thấy trong viện có bảy tám công tử ca, đều là con cháu quý tộc, liên tục chắp tay nói: "Các vị công tử, đã lâu không gặp."
Triệu gia nhị lang - Triệu Bi, vẻ mặt phẫn nộ nói: 'Bản công tử bây giờ có bệnh rất nặng."
Hàn Nghệ hiểu nhưng giả ngu nói: "Không biết Triệu công tử không thoải mái ở đâu, nếu quả thật có bệnh trong lòng, thì ta có thể giúp Triệu công tử coi thử, còn nếu là thân thể có bệnh thì ta không coi được, phải đi tìm lang trung khám."
Lệnh Hồ Tu Nhân kia nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, Triệu nhị ca rất khỏe, làm gì có bệnh, Triệu nhị ca là bị ngươi chọc giận."
Hàn Nghệ nghe vậy thì mơ hồ, nói: "Lệnh Hồ công tử sao lại nói như vậy nha, ta vừa mới quay về, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Triệu công tử, sao có thể chọc giận hắn được."
Triệu Bi tức giận hừ một tiếng, nói: "Thế ta hỏi ngươi, kết cục của Bạch Sắc Sinh Tử Luyến là như thế nào?"
Thì ra là đám mê kịch nói, Hàn Nghệ lập tức hiểu ra, nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Đây là cơ mật tối cao của Phượng Phi Lâu chúng ta, thứ cho ta không thể tiết lộ."
Nếu là lúc trước, thì đúng là thật, còn bây giờ...
Triệu Bi khinh thường nói: "Cái gì mà cơ mật tối cao, bây giờ chúng ta đều biết rồi, ngươi nói đi, Hùng Phi và Tinh Tinh cuối cùng có phải đã chết hay không."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết."
"Ối giời ơi, quả nhiên là vậy, Tinh Tinh của ta."
Mấy công tử ca liền cúi đầu giậm chân, trông rất là đau khổ nha.
Móa không cần phải thế chứ. Hàn Nghệ nhìn thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người khác không biết còn cho rằng các ngươi chết cha mẹ đó nha.
Lệnh Hồ Tu Nhân chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Sao ngươi phải để Hùng Phi và Tinh Tinh chết, không ngờ ngươi lại là hạng ác độc như vậy."
"Ta độc ác á, các ngươi nói ta độc ác á."
Vẻ mặt Hàn Nghệ đột nhiên trở nên bi phẫn, bước lên trước.
Những công tử kia có chút bị hù dọa, liền nhao nhao lui ra sau một bước.
Hàn Nghệ nước mắt rưng rưng, mười phần kích động rít gào: "Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao, rốt cuộc thì kiếp trước đã tạo nghiệt gì mà các ngươi lại đối với ta như vậy chứ, các ngươi dứt khoát giết ta đi."
Đây hoàn hoàn là thức mở đầu của chiêu gào khóc nức nở nha.
Lệnh Hồ Tu Nhân thấy Hàn Nghệ sắp ngã quỵ rồi, không khỏi run giọng nói: "Hàn...Hàn Nghệ, ngươi ngươi khoan hãy kích động, có gì từ từ nói. Chuyến này chúng ta chỉ bàn kịch nói thôi, sao ngươi lại kéo cả kiếp trước vào."
"Chúng ta...chúng ta cũng chỉ là lại hỏi thăm mà thôi, không có ý gì khác."
"Ngươi có nỗi khổ gì, ngươi...ngươi có thể nói ra nha"
Trà Ngũ nhìn mà si ngốc, gã không biết tại sao lần nào những công tử ca này khí thế hùng hổ xông vào, nhưng đều chưa nói được hai ba câu với Hàn Nghệ, thì đã biến thành cừu non cả.
Chỉ với đám công tử ca các ngươi, cmn một giờ ta có thể lừa được chục đứa. Hàn Nghệ nức nở nói: "Các vị công tử, thật ra ta cũng không muốn để Hùng Phi và Tinh Tinh chết, nhưng...nhưng mà thế giới này không dung được đôi tình nhân bọn họ nha. Các ngươi ngẫm mà xem, nếu quý tộc và thứ tộc thông hôn, hơn nữa còn hạnh phúc mỹ mãn, thì sẽ có rất nhiều người vì thế mà không vui. Ta chẳng qua chỉ là dân đen thôi, thực sự chọc không nổi nha!"
Mấy công tử ca nhìn nhau.
Triệu Bi nói: "Nói như vậy, là có ngươi bức ngươi diễn như thế."
Hàn Nghệ lau khóe mắt nói: "Đây là ngươi nói, chứ ta không có nói nha."
Vậy là phải rồi.
Lệnh Hồ Tu Nhận nói: "Đây chẳng qua là kịch nói thôi, những lão già kia sao lại có thể coi là thật cơ chứ."
"Đúng đấy, việc này thì có quan hệ gì với bọn họ chứ. Hùng Phi người ta tuấn tú hào hoa, phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người, là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi với Tinh Tinh, sao mấy ổng lại có thể nhẫn tâm chia rẽ bọn họ cơ chứ."
"Trước đó ta nghe nhị thẩm ta nói đến kết cục, thì đã tức muốn chết, thẩm ta còn nói bà ấy coi mà bật khóc."
"Thật là quá tàn nhẫn."
Hàn Nghệ lén liếc mắt nhìn bọn họ, gật đầu nói: "Đúng đấy, Hoàng thượng cũng cảm thấy quá tàn nhẫn, do vậy cũng hi vọng ta có thể thay đổi kết cục."
"Thật sao."
Mấy công tử ca lại kích động hẳn lên.
Hàn Nghệ gật đầu.
"Vậy thì ngươi đổi đi, dù sao Hoàng thượng cũng đã mở miệng rồi."
"Cái này..."
Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng cũng chỉ là thuận miệng nói thế thôi. Tin rằng các ngươi cũng đã nghe nói, gần đây ta làm quan rồi, nếu những người kia đều không vui, ta e rằng bọn họ sẽ gây khó dễ, à không, chính là cố ý để ý đến ta, các ngươi hẳn là hiểu ý ta chứ."
"Sẽ không đâu."
"Vậy chẳng phải là công tư bất phân sao."
Một đám công tử đều lần lượt khuyên Hàn Nghệ sửa kết cục.
Mấy thằng hỗn đản các ngươi, nói thì hay lắm, nếu mấy lão bất tử kia thật sự tìm đến cửa, phỏng chừng các ngươi đều rời thành tránh nạn cả. Hàn Nghệ miễn cưỡng cố gật đầu nói: "Thật ra ta cũng có chuẩn bị khác, nếu chống đỡ được thì ta sẽ sửa, nếu chống không nổi thì ta không sửa, thế nào."
Những công tử ca kia dĩ nhiên cũng hiểu sĩ thứ thông hôn là đại kỵ, nhưng bọn họ lại không biết, những sĩ tộc kia căn bản không thể vì thế mà gây sự với Hàn Nghệ. Bởi vì bây giờ ai đến gây sự thì chẳng phải là có tật giật mình hay sao, bọn họ đâu có ngu như vậy, ngược lại thì có một vài quý phụ đang thầm trách cứ Hàn Nghệ.
Nhưng nếu có người âm thầm tạo áp lực, thì cũng rất có khả năng. Những công tử ca kia rất hiểu sĩ thứ khác biệt, cho nên cũng không tiện bức bách, chỉ có thể khuyên bảo mấy câu, khuyên hắn cố gắng sửa lại kết cục, thậm chí còn bày mưu tính kế nữa.
Hàn Nghệ tỏ vẻ nhất định sẽ nghiêm túc suy xét đề nghị của bọn họ.
"Đúng rồi, nói hết nửa ngày, rốt cuộc kịch nói của ngươi khi nào thì bắt đầu diễn lại hả?"
"Ặc, việc này còn phải qua mấy ngày nữa, đám người Mộng Nhi vừa quay về, sức khỏe còn yếu, còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Nhưng mọi người yên tâm, một khi mở cửa lại, nhất định sẽ thông báo cho mọi người."
Nói mỏi cả miệng, rốt cuộc cũng tiễn được mấy công tử ca này đi.
"Phù, mệt thật."
Hàn Nghệ ngồi trên ghế đá, lau mồ hôi.
Trà Ngũ lập tức chạy tới, vẻ mặt sùng bái nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi thật là lợi hại."
Hàn Nghệ nói: "Đối với ta, việc ngươi học được những gì càng quan trọng hơn."
Trà Ngũ ha ha nói: "Cũng học được đôi ba phần."
"Vậy thì tốt, ngày mai ta định ra ngoài tránh gió, nơi này giao lại cho ngươi."
"Hả."
Trà Ngũ kinh hỏang nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Ngươi làm không được cũng không sao, đổi người thôi."
Trà Ngũ lập tức nói: "Tiểu Nghệ ca cứ yên tâm, việc này ta nhất định có thể làm được."
"Rất tốt."
Hàn Nghệ cười gật đầu.
Chết rồi làm sao đây ta, trong lòng Trà Ngũ thấp thỏm bất an, thế là lại nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi thật sự định đổi kết cục sao."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đương nhiên là không, ta cũng không có rảnh."
"Vậy vừa rồi sao ngươi còn nói vậy."
"Ngươi động não nghĩ đi, nếu bọn họ đều biết kết cục, vậy thì bọn họ còn đến coi sao. Ta phải cho bọn họ chút ảo tưởng, thì bọn họ mới đến chứ."
Trà Ngũ gật đầu, nhưng sau lưng lại ướt đẫm. Lỡ như ngày mai còn có người đến hỏi chuyện này, người chống đỡ hiện trường là gã nha. Nếu gã lừa gạt giống như Hàn Nghệ, đợi tói khi những công tử ca kia phát hiện ra mình bị lừa, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng nha, thế là mặt như đưa đám nói: "Tiểu Nghệ ca, lỡ như bọn họ thấy kết cục không đổi, chắc chắc sẽ không bỏ qua đó."
Hàn Nghệ nhún vai nói: "Việc này thì liên quan gì đến ta, bởi vì mấy câu này, tương lai đều sẽ nói ra từ miệng của ngươi."
Biết ngay là như thế mà, trong lòng Trà Ngũ kêu than một tiếng, làm tiểu đệ thật khó mà!