Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 343: Tự chuốc lấy nhục




Đây đâu phải là giảm giá gì, rõ ràng là thả dây dài, câu cá lớn nha!

Nếu như vậy mà còn chưa đồng ý, vậy chẳng phải là heo rồi sao.

Nghe một hồi những thương nhân này bỗng cảm thấy Hàn Nghệ đúng là hiền lành thiện lương, giống như một con cừu vậy, thế là đều nhao nhao tỏ vẻ kích động, nguyện ý ủng hộ kế hoạch giảm giá của Hàn Nghệ. So với cái vẻ mặt lạnh nhạt, ích kỷ hồi nãy, quả thật là như hai người khác nhau!

Rama Sayyid đột nhiên nói: "Nhưng mà Hàn đông chủ này, hiện giờ có phải là hơi muộn rồi không, cho dù chúng ta đồng ý giảm giá, thì dân chúng cũng rất khó biết được nha!"

Hàn Nghệ cười nói: "Không muộn, không muộn, các vị đừng quên chúng ta còn có khu chợ lớn Đào Bảo. Hiện giờ quầy hàng ở chợ Đào Bảo cũng đều đã cho thuê toàn bộ rồi, mà người buôn bán ở đó, hơn nửa đều là bách tính trong và ngoài Trường An, bọn họ nhất định cũng mong Ngõ Bắc hưng vượng, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ đồng ý tuyên truyền cho chúng ta."

Rama Sayyid ngẩn người, gật đầu cười nói: "Nếu Hàn đông chủ đã suy nghĩ chu toàn như vậy rồi, ta không có gì để hỏi nữa."

Sau khi tiễn những thương nhân này đi, Hàn Nghệ quay về hậu viện, không khỏi thầm mắng một câu, xem ra thương nhân của bất cứ thời đại nào cũng đều không dễ lừa gạt như vậy, lẽ nào đây là tài năng bẩm sinh của loài người.

"Hàn tiểu ca, bọn họ đi rồi à?"

Lưu Nga thình lình đi tới.

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Lưu Nga nói: "Bọn họ đều chấp nhận chứ?"

Hàn Nghệ cười nói: "Việc này nếu còn không chấp nhận, vậy bọn họ cũng không cần phải buôn bán nữa, về nhà nuôi lợn cho xong."

Lưu Nga gật gật đầu nói: "Vậy cũng phải, Phượng Phi Lâu chúng ta bỏ ra một trăm quan kiếm lời giúp bọn họ, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được chứ."

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: "Tỷ cũng đừng đau lòng nữa, chỉ là một trăm quan mà thôi, tỷ cứ chờ mà xem, vụ mua bán này, chúng ta vẫn là người lợi nhất. Chỉ cần Ngõ Bắc thịnh vượng, tiền sẽ chảy vào Phượng Phi Lâu chúng ta như nước sông, hơn nữa còn là liên tục không ngừng."

Lưu Nga không đau lòng thì cũng đau thịt a. Dù sao trước đây nàng cũng không tưởng tượng mình lại có ngày có thể khí phách như thế này, trực tiếp ném ra một trăm quan, nhưng xét đến thành công lần trước, nàng cũng không có gì để nói nữa, nói: - Vậy bọn họ tính giảm giá thế nào?

Hàn Nghệ đã quá rõ kiểu tâm lý này của Lưu Nga rồi. Một người lỗ, chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nếu biết có một đám người cùng lỗ với mình, trong lòng sẽ dễ chịu rất nhiều. Kỳ lạ là, hắn ta cũng không vì vậy mà bớt lỗ đi một văn tiền, đây chính là nhân tính, có thể một mình vui vẻ, chứ không chịu chia vui với nhiều người, có thể nhiều người cùng khổ, chứ không chịu khổ một mình. Cười nói: "Bọn họ cũng là người sĩ diện, ta đã ném ra một trăm quan rồi, nếu bọn họ chỉ đưa ra một chút ưu đãi, bọn họ còn có mặt mũi buôn bán ở đây sao. Tỷ yên tâm, bọn họ đều là người thông minh, biết nên làm thế nào."

Lưu Nga tuy có chút không yên lòng, nhưng Hàn Nghệ đã nói như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.

Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, chuyện bán vé đã lo xong chưa?"

Lưu Nga vội vàng nói: "Tất cả đã làm xong rồi, ngày mai tuyệt đối sẽ không có sai sót gì."

Hàn Nghệ "ừ" một tiếng, hỏi: "Trà Ngũ đã về chưa?"

Lưu Nga nói: "Chưa, mấy ngày nay Trà Ngũ luôn đi sớm về muộn, nhưng có hơn trăm hộ gia đình, việc này nhất thời cũng không xong được."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Chậm một chút cũng không sao, chỉ cần đừng có sai sót gì là được rồi."

Hôm sau.

Đây là một ngày muôn người mong đợi, bởi vì bắt đầu từ ngày này, Phượng Phi Lâu chính thức hủy bỏ chế độ xếp hàng, mà đổi thành chế độ bán vé.

Đây cũng có thể nói là sự ra đời của chế độ bán vé.

Cùng với sự xuất hiện của chế độ bán vé, cũng đã biểu thị rằng cuối cùng nam nhân cũng có thể xem 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 rồi. Mấy ngày nay bọn họ đã không nhịn nổi nữa rồi, thứ này nếu ngay từ đầu đã không có thì sẽ chẳng có cảm giác gì, một khi có, rồi lại không có, như vậy thì khiến người ta vô cùng khó chịu, nhưng mà "Tài tử giai nhân" của Hoa Nguyệt Lâu cũng vì vậy mà nổi tiếng trong mấy ngày.

Không có được thứ tốt nhất, chỉ có thể tìm một thứ tương tự để an ủi tâm hồn cô đơn của mình.

Đương nhiên, mua vé cũng phải xếp hàng, nhưng việc này rất nhanh, không cần phải xếp hàng cả một buổi sáng, dù sao Phượng Phi Lâu cũng lớn như vậy, số vé cũng không phải quá nhiều.

Hơn nữa, mỗi người chỉ có thể mua một tấm vé.

Đúng giờ Tỵ bán vé, nhưng giờ Thìn, trước phòng bán vé đã xếp hai hàng dài, lần này cho dù là những con cháu quý tộc kia cũng không sai tôi tới đi xếp hàng mà đều đích thân xếp hàng, bởi vì trước giờ chưa từng nghe nói đến chế độ bán vé này, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, bản thân cũng muốn thử xem sao.

Giờ Tỵ vừa đến, cửa gỗ lập tức mở ra, mọi người chen nhau đi đến.

Một văn tiền một tấm vé, có thể tự do chọn ghế ngồi còn dư lại, đơn giản tiện lợi.

Vì vậy, quá trình giao dịch rất nhanh chóng.

"Ha ha! Mua được rồi, mua được rồi! Ta mua được vé kịch rồi!"

Chợt thấy một người thanh niên giơ cao một tấm vé xem kịch trên tay, ra sức nhảy cẫng lên.

Hàn Nghệ lánh ở một bên quan sát, có phần đắc ý nói: "Mọi người nhìn những người mê kịch này xem, cũng đúng là điên cuồng a!"

Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy thanh niên kia nói; "Hàng đầu tiên ghế số năm, chỗ ngồi tốt nhất toàn trường, ai muốn, ai muốn."

"Ta muốn! Ta muốn!"

Lập tức có một đám người nhào đến.

"Ta trả năm văn tiền."

"Ta trả mười văn tiền."

Đệt! Tấm vé đầu tiên của lão tử lại bán cho bọn đầu cơ?

Vẻ mặt đắc ý kia của Hàn Nghệ lập tức cứng ngắc, đầu lông mày nhíu chặt lại, biểu cảm đó là muốn bao nhiêu hài hước, có bấy nhiêu hài hước.

Đám Hùng Đệ, Tiểu Dã đều bật cười ha hả.

Duy chỉ có Lưu Nga cũng là vẻ mặt căm giận, nói: "Những người này thật là đáng ghét, lại còn lấy vé của chúng ta đi kiếm tiền."

Tiền này vốn nên là bọn họ kiếm, căn cứ theo nhân tính mà nói, mình không kiếm thì được, nhưng người khác cũng không thể kiếm.

Hàn Nghệ cười nói: "Không sao hết, vé kịch càng bị những người này đầu cơ cao, càng có thể thể hiện văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, với lại người bán vé là người nghèo, người mua vé là người giàu, chúng ta cũng coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo đi."

Hùng Đệ cười he he nói: "Hàn đại ca nói rất có lý."

Hàn Nghệ chợt thấy Đỗ Tổ Hoa đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào những người bán vé chợ đen kia, hai mắt đăm đăm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, cười thầm, suýt nữa thì quên tiểu tử này chính là lão tổ tông của dân phe vé, vỗ vỗ vai y, nói: - Hoa Tử, đệ đã không còn như trước nữa, tuyệt đối đừng kích động.

Đỗ Tổ Hoa ngẩn người, liếc nhìn Hàn Nghệ, cả khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là đã bị Hàn Nghệ nói trúng tâm tư.

Trong lúc mấy người nói chuyện, lại nghe thấy có người gào lên: "Chân dung trên vé này là ai vậy?"

Cái gì mà đầu người, rõ ràng chính là chân dung, không có học hành thì đừng mở miệng nói, như vậy sẽ chỉ làm lộ chỉ số thông minh của mình. Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng thầm mắng.

"Hình như là Hàn Nghệ."

"Cái gì mà hình như, rõ ràng chính là thằng nhãi Hàn Nghệ."

"Ai ôi, Hàn Nghệ này đúng là không biết xấu hổ, lại còn in cả mặt của mình lên nữa."

"Ai nói không phải chứ, nhìn bình thường như vậy cũng dám làm chuyện này, ta còn thấy đỏ mặt thay cho hắn."

"In mặt của ta lên còn đẹp hơn hắn nữa."

"Ta còn nói sao vé này rẻ như vậy, dù gì cũng là làm từ vải, bây giờ ta mới hiểu, với cái mặt này, không thể nhiều hơn một văn tiền."

Đây đã không thể nói là tổn thương lòng tự trọng nữa, mà là lòng tự tôn bị người khác nghiền nát rồi.

Đúng là tức chết mất!

Hàn Nghệ ở đây đợi cái gì? Chính là đợi mọi ngươi khen hắn a, nào biết thứ đợi được lại là châm chọc chê cười, tóc đã dựng đứng lên rồi, thở gấp nói: "Mọi người đừng có kéo ta, ta phải đi liều mạng với bọn chúng. Ồ? Các người... các người... sao đều không kéo ta lại? Ồ không, ta nói là sao các người đều nhìn ta như vậy, có phải là ta nói không đúng không?"

Tiểu Dã lập tức vẻ mặt phẫn nộ, nói: "Hàn đại ca, đệ giúp huynh đi dạy dỗ bọn họ."

"À? Dạy dỗ? Nhất định phải dạy dỗ."

Hàn Nghệ hoảng sợ nhìn Tiểu Dã nghĩa khí ngất trời, thầm nghĩ, Tiểu Dã, bọn họ là miếng cơm manh áo cả chúng ta đấy, đệ dậy dỗ bọn họ, chúng ta ăn gì đây, là huynh đệ, đệ nên ngăn ta lại mới phải chứ.

Lưu Nga thì đã hiểu, nhưng vì bình thường Hàn Nghệ cũng chế giếu nàng không ít, vì vậy cũng không có giải vây cho Hàn Nghệ mà trốn ở bên cạnh cười trộm.

Con người Hùng Đệ tương đối đơn thuần, vốn không hiểu, nhìn Hàn Nghệ, Tiểu Dã phẫn nộ như vậy, vì thế nói: "Tiểu Dã, Hàn đại ca, chúng ta đừng chấp nhặt với bọn họ, chi bằng chúng ta đi chơi kinh tế nửa giờ đi."

"Kinh tế nửa giờ? Được đó, chủ ý này vô cùng được, vậy thì đi chơi bài trước đã."

Hàn Nghệ vội vàng nắm lấy cơ hội, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nể Tiểu Béo lương thiện, Tiểu Dã, chúng ta bỏ qua đi, lần sau khi không có Tiểu Béo, chúng ta lại tìm bọn họ."

"Ồ."

"Tiểu Béo, đệ lại ngăn chặn một trận chém giết lớn rồi, đúng là công đức vô lượng a."

"He he."

"Vậy thì... chúng ta về thôi."

"Đi về đi."

"Ở đây có gì đáng xem đâu, chẳng có lấy một người thành thật, sẽ làm hư chúng ta mất, đi đi đi, chúng ta về chơi bài."

"Vậy đệ muốn cùng Tiểu Dã một nhóm."

"Chỉ cần có thể lập tức tránh xa chỗ này, đừng nói là Tiểu Dã, đệ với thần bài một nhóm cũng được nữa!"

Hàn Nghệ ngây thơ lương thiện cho rằng rời khỏi chỗ thị phi này là có thể rời xa những tiếng cười nhạo kia, nào biết...

Trong hậu viện của Phượng Phi Lâu, chỉ thấy Mộng Nhi các nàng vây quanh Hàn nghệ cười không ngừng.

"Kaka, Tiểu Nghệ ca, ta thật sự vô cùng khâm phục dũng khí của huynh, lại còn dám in mặt mình lên, huynh không sợ bị người ta cười nhạo sao."

Mộng Nhi che miệng cười khanh khách.

Hùng Đệ một tay chống cái đầu mập mạp, thở dài nói: "Mộng Nhi tỷ tỷ, mọi người đừng nói Hàn đại ca nữa, lúc nãy Hàn đại ca đã bị người ta cười nhạo một phen rồi."

Hàn Nghệ một tay che mặt, mập ca, ngươi đây là giúp ta, hay là hại ta thế!

"Vậy sao? Ha ha....! Tiểu Nghệ ca, ngươi đây đúng là tự chuốc lấy nhục a!"

Mọi người càng cười lớn hơn nữa.

Lưu Nga cũng là không nhịn cười được, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi làm cái gì mà không được, lại cứ đem mặt mình lên trên đó?"

"Tỷ nói vậy là có ý gì?"

Hàn Nghệ thật sự giận rồi, đột nhiên đứng dậy nói: "Mặt của ta thì sao nào, tuy ta không được coi là đặc biệt anh tuấn, nhưng cũng coi là anh tuấn chứ, chỉ là kỹ thuật điêu khắc của ta hơi vụng về thôi. Hơn nữa, mấy người cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải chú trọng bên trong. Mấy người có hiểu khuôn mặt này có ý nghĩa gì không, đây là bảng hiệu của Ngõ Bắc chúng ta, đây là kiểu mẫu của thành công, đây chính là sự bắt đầu vĩ đại, bọn họ đều là đố kỵ với ta mới nói như vậy, ta còn không tin đây là xấu, sau này phàm là Phượng Phi Lâu chúng ta xuất phẩm, ta đều sẽ in mặt của ta lên, ta phải cho bọn họ đố kỵ đến chết."

Lời này vừa nói ra, mọi người há hốc miệng thở ra.

Da mặt phải dày đến cỡ nào mới làm ra được chuyện này a!

Mộng Nhi che miệng, rung giọng nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi ... ngươi nói đều là thật sao?"

Lưu Nga kinh hoảng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi chớ có xung động a!"

"Xung động cái gì, mẹ nó, ta vô cùng bình tĩnh!"

Hàn Nghệ hào khí vạn trượng vung tay lên, nói: "Các người yên tâm, con người ta không ăn mảnh, thứ ta theo đuổi là công bằng, bình đẳng, đến lúc đó ta sẽ cho mỗi người một bộ in kỷ niệm."

"Không cần đâu!"