"Lão gia, lão gia, hôm nay buôn bán tốt quá, một canh giờ chúng ta đã kiếm được 50 quan tiền rồi."
"Tiểu tử ngươi muốn chết hả, nói lớn tiếng như vậy, ngươi đừng có quên, chúng ta vẫn đang báo là lỗ vốn đó."
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai rồi."
"Thật sự kiếm được 50 quan rồi?"
"Dạ."
"Xem ra đến hẻm Bắc này là đúng a!"
Bán lỗ vốn lớn, lại còn tặng phiếu rút thưởng, dân chúng sớm đã bị dụ dỗ đến không biết đường nào mà lần, bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Nhất là những con cháu quý tộc kia lại càng coi việc rút thưởng này thành một trò chơi đánh bạc, kêu người về lấy thêm tiền tới tấp, có những kẻ lai lịch lớn, trực tiếp tới ký sổ nợ.
Vốn dĩ trang sức và hương liệu là thuộc loại thương phẩm khá đắt tiền, nhưng vì những con cháu quý tộc này nóng lòng đổi phiếu rút thưởng, kết quả việc kinh doanh của những cửa hàng này ngược lại nóng sốt chưa từng thấy.
"Hàn tiểu ca, ngươi đúng là lợi hại đấy, Lưu Nga ta xem như đã phục rồi."
Lưu Nga đứng trước cửa sổ nhìn cảnh tấp nập dưới lầu, không khỏi quay sang nói với Hàn Nghệ bên cạnh.
Hàn Nghệ cười nói: "Sự náo nhiệt nhất thời này đã là gì, mấu chốt là có thể duy trì lâu dài được hay không."
Nói tới đây, hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Có điều đám con cháu quý tộc này và Trường An Thất Tử nhìn thế nào cũng không giống cùng một loại người."
Lưu Nga cười nói: "Đây là tất nhiên, nếu không bọn họ đã không được gọi là Trường An Thất Tử."
Hàn Nghệ nói: "Sao lại nói câu này?"
Lưu Nga nói: "Con cháu quý tộc, sinh ra đã có tổ tiên che chở, trong nhà cũng là tiền tài vạn quan. Bọn họ không cần cố gắng gì cả, đến độ tuổi nhất định, tự nhiên trưởng bối trong nhà sẽ nghĩ hết cách để bọn họ vào triều làm quan. Đây đã là bí mật công khai rồi, vì vậy bây giờ bọn họ chỉ cần an tâm ăn chơi hưởng lạc. Còn Trường An Thất Tử thì lại ngược lại, tài năng và phẩm hạnh của bọn họ đều là thượng đẳng, triều đình cũng luôn muốn sử dụng bọn họ, nhưng bọn họ nhất định không chịu làm quan, cho nên trông có vẻ vô cùng đặc biệt."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Lát nữa ta còn phải xuống xem thử, việc của Phượng Phi Lâu nhờ tỷ trông coi vậy."
Lưu Nga gật gật đầu.
Hàn Nghệ liền quay người đi xuống lầu, hắn còn phải xem có chỗ nào làm chưa tốt, để có thể sửa chữa kịp thời.
Tiệm thuốc đầu hẻm.
Đây có thể nói là cửa tiệm vắng vẻ nhất hẻm Bắc, một vị khách cũng không có.
Lư Tri Liên bé nhỏ cũng cảm thấy hiu quạnh, ôm lấy cánh tay trước mặt, nói: "Mẹ, cửa hàng của người ta náo nhiệt như vậy, sao hàng thuốc nhà ta đến một người khách cũng không có."
Liễu Cầm cười nói: "Con bé ngốc này, khách đến chỗ chúng ta đều là người bệnh, cho nên không có ai đến mới tốt."
Lư Tri Liên ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nói: "Mẹ nói đúng."
Nhưng giọng điệu vẫn hơi thất vọng, một đứa trẻ choai choai như nó vẫn mong có thể náo nhiệt hơn một chút.
Liễu Cầm liếc nhìn con gái, lại quay sang Lư Sư Quái ở bên cạnh nói: "Sư ca, dù sao bây giờ cũng không có người bốc thuốc, hay là huynh dẫn Liên Nhi ra ngoài đi dạo đi, ở đây để muội trông là được."
Lư Sư Quái liếc nhìn Lư Tri Liên, thấy đôi mắt đẹp ngập tràn khát vọng của nó đang nhìn mình, liền cười ha ha, nói: "Được rồi, ta với Liên Nhi ra ngoài đi dạo, muội phải cẩn thận một chút."
"Ha ha! Sư Quái, hình như huynh làm ăn không được tốt lắm nhỉ!"
Bỗng nghe thấy một tiếng cười thô kệch vang lên, ba người trong phòng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy có mấy người đang đứng ngoài phòng, chính là Trường An Lục Tử.
"Hổ thúc thúc."
Vẻ mặt Lư Tri Liên vui vẻ, lập tức dang đôi tay nhỏ ra, chạy về phía Nguyên Liệt Hổ.
Cô bé từng ở Nguyên gia một thời gian, quen thân nhất chính là Nguyên Liệt Hổ.
"Liên Nhi ngoan."
Nguyên Liệt Hổ cúi người bế Lư Tri Liên lên, sau đó để cô bé ngồi trên cổ mình.
Lư Tri Liên cưỡi trên cổ Nguyên Liệt Hổ, lại hướng tới đám người Vương Huyền Đạo thi lễ với từng người.
Vợ chồng Lư Sư Quái cũng đi ra.
"Sao các người lại đến đây?" Lư Sư Quái cười hỏi.
Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: "Tiệm thuốc này của huynh khai trương, chúng ta có thể không đến sao."
Nguyên Liệt Hổ đột nhiên hét lên: "Còn không mau chuyển đồ vào."
"Dạ."
Chỉ thấy 7~8 tên tùy tùng bưng quà mừng đi về phía tiệm thuốc.
Liễu Cầm lập tức nói: "Nguyên công tử, cần gì phải vậy."
Nguyên Liệt Hổ lễ phép nói: "Tẩu tẩu, đây cũng không phải là thứ quý giá gì, chỉ có một ít chăn đệm, quần áo. Mùa đông sắp đến rồi, đừng để tiểu chất nữ của ta bị lạnh."
Liễu Cầm dường như vẫn không chịu nhận, không khỏi vội vàng nhìn về phía Lư Sư Quái. Lư Sư Quái mỉm cười, nói: "Nếu là của Thiện Hành tặng, ta nhất định sẽ không lấy, nhưng nếu là của Liệt Hổ tặng, vậy thì ta nhận, dù sao thì Liệt Hổ cũng có rất nhiều tiền."
Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: "Sư Quái nói rất đúng, tiền của nhà ta đúng là nhiều đến mức dùng không hết."
Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Vậy cũng không cần phải lấy ta ra phụ họa chứ."
Vương Huyền Đạo mỉm cười, nói: "Lư huynh, hình như huynh buôn bán không được tốt lắm!"
Lư Sư Quái cười ha ha nói: "Tiệm thuốc buôn bán không tốt, nói lên cuộc sống của dân chúng rất tốt nha."
Thôi Tập Nhận cười nói: "Nói như thế, chẳng phải lang trung trong thiên hạ mà nghèo đói, thì đó phúc của bá tánh sao."
Lư Sư Quái cười lớn nói: "Có Liệt Hổ ở đây, không nghèo chết được."
Liễu Cầm nói: "Thôi công tử, Trịnh công tử, mời vào trong."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Tẩu tẩu, không cần phiền phức, chúng ta còn muốn đi xem xung quanh."
"Hay quá! Hay quá!"
Lư Tri Liên nghe vậy lập tức vỗ tay kêu hay.
Lư Sư Quái mỉm cười, nói với Liễu Cầm: "Sư muội, ta cùng bọn họ đi dạo một lát."
Liễu Cầm vội nói: "Huynh đi đi, ở đây để muội trông là được rồi."
Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày nói: "Nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, hình như không được hay lắm đâu."
Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Đơn giản thôi, chúng ta tách nhau ra đi là được, ta đi trước một bước."
Nói xong gã trùm cái áo màu trắng lên đầu, quay người bỏ đi.
Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: "Vô Nguyệt, chúng ta cùng đi đi!"
"Cút!"
Phía xa truyền đến tiếng của Độc Cô Vô Nguyệt.
Nguyên Liệt Hổ đảo con ngươi, cười hì hì nói: "Liên Nhi, chúng ta đuổi theo Vô Nguyệt thúc thúc được không."
"Được ạ! Được ạ!"
"Các vị huynh đệ, ta đi trước một bước. Liên nhi, ngồi cho vững nhé."
Nguyên Liệt Hổ vác theo Lư Tri Liên đuổi theo.
"Huyền Đạo, Trưởng Tôn, chúng ta cũng đi thôi."
"Ừm."
"Thôi huynh, Lư huynh. Chúng ta đi trước."
"Buổi trưa nhớ cùng ăn cơm đấy."
"Biết rồi."
Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Trưởng Tôn Diên cũng rời đi.
"Lư huynh, mời."
"Mời." Trên đường phố, người chật như nêm, Độc Cô Vô Nguyệt cúi đầu đi trên đường, nhưng chỉ một cái áo choàng làm sao có thể che được dung nhan tuyệt sắc của gã.
Còn Nguyên Liệt Hổ vác Lư Tri Liên thì vội vàng đuổi theo phía sau.
"Sao Vô Nguyệt thúc thúc không thèm nhìn chúng ta."
Lư Tri Liên ôm cái đầu lớn của Nguyên Liệt Hổ, có vẻ rất buồn rầu.
Nguyên Liệt Hổ cười nói: "Liên Nhi, con đừng trách Vô Nguyệt thúc thúc, là thúc ấy sợ gây phiền toái cho chúng ta."
Chợt thấy phía trước có hai người đi tới, lại nghe một người trong đó nói: "Khang Sinh, vừa rồi... vừa rồi đệ có nhìn thấy không, nữ nhân đó thật xinh đẹp, chẳng lẽ là Mộng Nhi của Phượng Phi Lâu?"
"Nữ nhân nào?"
"Thì là nữ nhân mặc áo choàng màu trắng đó!"
"Biểu ca, huynh nhỏ tiếng chút, y không phải nữ nhân, y chính là công tử của Độc Cô gia."
"Công tử? Sao... sao có thể được, rõ ràng chính là một nữ nhân mà."
"Lừa huynh làm gì, lần đầu tiên huynh đến Trường An nên không biết, y chính là Độc Cô Vô Nguyệt một trong Trường An Thất Tử."
"Y chính là Độc Cô Vô Nguyệt?"
"Không sai, phàm là con cháu của Độc Cô gia, bất luận nam nữ, đều là tuấn mỹ phi phàm, năm ngoái người đến cầu thân Độc Cô gia đúng là nườm nượp không dứt! Độc Cô Vô Nguyệt này thì lại quá tuấn mỹ, đáng tiếc y là một nam nhan, nếu là nữ nhân, hừ, không chừng đã là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi."
"Thật sự là không thể tin nổi, với bộ dạng đó của y, sợ là cũng có không ít nam nhân động lòng với y."
"Đó còn phải nói, nhưng đệ phải nói cho huynh biết, huynh đừng thấy y nhìn giống nữ nhân, tính khí thì vô cùng nóng nảy, huynh tuyệt đối đừng chọc vào y, nếu không thì... Nguyên... Nguyên công tử."
Nguyên Liệt Hổ trợn trừng mắt, hai người này lập tức chuồn mất.
Lư Tri Liên cưỡi trên cổ Nguyên Liệt Hổ, khuỷu tay chống trên đầu Nguyên Liệt Hổ, bàn tay nhỏ bé nâng cằm, nói: "Vô Nguyệt thúc thúc thật là đáng thương."
Nguyên Liệt Hổ nhíu nhíu mày, thở dài.
"Thật sự không ngờ lại náo nhiệt như vậy."
Vương Huyền Đạo nhìn dòng người đi lại tấp nập bên cạnh, không khỏi cảm khái nói.
Trịnh Thiện Hành thở dài: "Nếu nói về thủ đoạn làm buôn bán, sợ là Đại Đường ta không thể tìm ra người nào lợi hại hơn Hàn tiểu ca."
Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: "Ta thấy cũng không hoàn toàn là Hàn Nghệ lợi hại, huynh nhìn mấy cửa tiệm này, có cái nào không giảo hoạt như hồ ly, mua vải tặng gạo, mua trang sức tặng son, tiêu một trăm văn tiền, không những tặng phiếu thưởng, còn biếu tặng phẩm khác, cùng với rất nhiều người vốn dĩ không định mua nhiều như vậy, kết quả vì tham những thứ đó, ngược lại còn tiêu nhiều tiền hơn, đúng là một đám gian thương."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Trưởng Tôn, ngươi cho rằng những chủ ý này đều là bọn họ nghĩ ra sao?"
Trưởng Tôn Diên nói: "Chẳng lẽ tất cả đều là chủ ý của Hàn Nghệ?"
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
Vương Huyền Đạo cười ha hả nói: "Một người đồng ý đánh, một người đồng ý chịu đòn, cũng không thể trách được ai. Khi ta ra ngoài, cũng thuận tiện đến chợ Đông xem thử, kết quả chỉ nhìn thấy một số trưởng bối ngồi ở đó."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Ta cũng đã đến chợ Tây một chuyến, cũng không có bao nhiêu người, tin là sau ngày hôm nay sẽ có thêm nhiều thương nhân muốn đến hẻm Bắc."
Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày nói: "Nhưng đây đối với hẻm Bắc mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt. Thường hay nói, người nổi bật, xuất chúng thường dễ bị đố kỵ, chỉ trích, hai chợ kia dù sao cũng là triều đình mở ra, nếu như hẻm Bắc cướp hết khách hàng qua đây, lẽ nào triều đình sẽ ngồi yên mà nhìn."
Trịnh Thiện Hành thở dài: "Thật ra ta cũng lo lắng điểm này, nhưng chuyện này cũng thật sự không dễ cân nhắc, nếu như không có người thì bị lỗ tiền, nếu như nhiều người thì sẽ dẫn đến sự bất mãn của triều đình, ngươi nói việc buôn bán rốt cuộc là làm hay là không làm?"
Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: "Trịnh huynh nói có lý, đây vốn là chỉ là dựa vào bản lĩnh, tài nghệ không bằng người thì lợi dụng quyền lực để áp chế, đây có khác gì không chú ý đến pháp kỷ."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Trưởng Tôn, triều đình làm việc, ngươi còn không rõ sao, bọn họ cũng sẽ tìm được lý do, Bình Khang Lý vốn không nên tồn tại, chỉ là triều đình vẫn luôn im lặng đối với việc này, nếu thật sự muốn chỉnh lý hẻm Bắc thì vẫn có cớ thôi."
"Việc này ta cũng biết." Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: "Nhưng hẻm Bắc vừa xuất hiện, hai chợ lập tức đối mặt với quẫn cảnh, triều đình thật sự nên xem lại mình rồi."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Tập Nhận có câu nói đúng a, bộ chính sách đó của thời kỳ Trinh Quán đã đạt đến cực hạn, Đại Đường ta nên từ thời kỳ cầu ổn định bước vào thời khắc cầu biến rồi."
"Tập Nhận, nói một câu ngươi không thích nghe."
"Ta biết huynh muốn nói Hàn Nghệ là một nhân tài."
Lư Sư Quái cười ha hả, nói: "Đúng là không gì giấu được ngươi."
Thôi Tập Nhận cười nói: "Nếu nói ra, sự thành công của hắn, ta cũng có công lao không thể bỏ qua a! Nhưng đây cũng chưa thể chứng minh là hắn đã thắng."
Lư Sư Quái nói: "Tập Nhận, ngươi không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ Oánh Oánh, còn hắn có thể dùng tính mạng để bảo vệ Tiểu Mập, ta nghĩ các ngươi không nên làm kẻ địch."
Thôi Tập Nhận cười một tiếng: "Nếu ta sớm biết một gian hàng thuốc đã có thể mua chuộc huynh, mười năm trước, ta đã tặng cho huynh rồi."
Lư Sư Quái không vui nói: "Ngươi cũng đúng là trâng tráo, với chút bản lĩnh của ngươi thì không thể làm ra tủ thất tinh đấu."
"Điều này ta thừa nhận."
Thôi Tập Nhận cười ha hả, đột nhiên ngưng cười, nghiêm mặt nói: "Lư huynh, ta nghe nói huynh đã trình lên bệ hạ một bản văn chương."
Lư Sư Quái "ừ" một tiếng.
Thôi Tập Nhận nói: "Trước giờ huynh vẫn luôn không màng danh lợi, không muốn làm quan lắm, rốt cuộc là cái gì đã khiến huynh thay đổi suy nghĩ?"
"Biết ngay là hôm nay ngươi sẽ hỏi ta."
Lư Sư Quái cười khổ một tiếng, đang định mở miệng, chợt nghe thấy phía trước có người hét lớn: "Khai Minh, Khai Minh."
Lư Sư Quái giật mình, vội vã lần theo tiếng nói chạy đi, Thôi Tập Nhận cũng vội vàng chạy theo.
"Tránh đường, tránh đường."
Hai người lao đến phía trước bàn quay, một đám người đang chen chúc, chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi nằm trên đất, mí mắt run rẩy kịch liệt, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, vô cùng hoảng sợ.
Lư Sư Quái xông lên, lấy khăn lụa từ trong tay áo ra nhét vào miệng thiếu niên này, quay sang Thôi Tập Nhận nói: "Mau đưa đệ ấy đến tiệm thuốc của ta."
"Tránh đường!"
Thôi Tập Nhận còn chưa nói gì đã thấy mấy người xông ra từ trong đám người, hai hán tử trong số đó khiêng cáng đi lên, một người nói: "Chúng tôi là đội cứu hộ của hẻm Bắc."
Lư Sư Quái không đợi gã ta nói xong, liền cùng Thôi Tập Nhận hợp sức đưa thiếu niên kia lên cáng. Hai hán tử này khiêng cáng, hỏa tốc chạy về phía tiệm thuốc của Lư Sư Quái, còn Lư Sư Quái thì giữ chặt một tay của thiếu niên kia, và còn căn dặn Thôi Tập Nhận và hai tiểu công tử giữa chặt chân và tay của thiếu niên này.
Người vây xem lúc nãy đều có vẻ hơi kinh ngạc, nói: "Đó... đó không phải là Lư công tử sao? Sao y lại ở đây?"
"Nếu như ta không nghe nhầm, lúc nãy y nói tiệm thuốc của mình?"
"Chẳng lẽ y mở tiệm thuốc ở đây sao?"
"Nếu như vậy thì thật là tốt quá rồi, nghe nói y thuật của y còn có thể cải tử hoàn sinh."
"Đi đi đi, đi xem thử, nếu đúng là như vậy, ta phải mau chóng bảo đại bá ta đến xem bệnh."
"Ây ây ây, tiểu ca, đội cứu hộ này là sao vậy?"
"Hồi bẩm vị công tử đây, đội cứu hộ này là đông chủ chúng tôi sắp xếp. Đông chủ chúng tôi đã nói, chỉ cần người ở hẻm Bắc chúng tôi, hẻm Bắc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, đội cứu hộ này chính là để dùng khi khẩn cấp."
"Hóa ra là như vậy à! Đông chủ các ngươi suy nghĩ cũng thật chu toàn a!"
Đáng tiếc Hàn Nghệ lại không có ở đây, nếu không hắn đã có thể kiểm tra đội cứu hộ này có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ hay không.
Lúc này Hàn Nghệ đang đi trên đường dẫn tới chợ lớn Đào Bảo, hắn lo lắng nhất vẫn là chợ lớn Đào Bảo, cửa tiệm bên ngoài, trong lòng hắn đã có chắc chắn, vì vậy, vừa ra khỏi Phượng Phi Lâu là đi ngay sang phía bên này.
Đương nhiên, hắn cũng không đi đường lớn, mà đến bằng con đường chuyên dụng phía sau chợ Đào Bảo.
"Hu hu hu."
Thôi chết, vừa đến đã nghe thấy tiếng khóc. Trong lòng Hàn Nghệ khẽ rùng mình, nghĩ thầm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, không khỏi bước nhanh đến, vừa nhìn, chỉ thấy ba người ngồi xổm ở đó, ra sức lau nước mắt, không phải ai khác, chính là ba cha con Đào lão bá.
Đây là tình huống gì? Hàn Nghệ vội vàng đi lên, hỏi: "Đào lão bá, Đại Lạng, Nhị Lang, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đào lão bá quay đầu lại nhìn, thấy là Hàn Nghệ, vội vàng đứng dậy, nói: "Hàn tiểu ca... hu hu hu."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Ông đừng khóc, xảy ra chuyện gì vậy?"
Đào lão bá đã khóc không thành tiếng.
Trời ạ! Hàn Nghệ chỉ vào Đào Đại Lang nói: "Đại Lang, ngươi nói, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Đào Đại Lang tuy không khóc lóc dữ dội như Đào lão bá, nhưng cũng hơi nức nở, nói: "Hàn tiểu ca, là như thế này, bình... bình gốm của chúng tôi đều bán hết rồi."
"À?"
Hàn Nghệ tưởng là mình nghe lầm, nói: "Ý gì? Ngươi... ngươi nói lại một lần nữa."
Đào Đại Lang lại lặp lại một lần.
Hàn Nghệ hoàn toàn si ngốc, nói: "Không phải chứ, bình gốm đều bán hết rồi, đó là chuyện tốt mà, các người đây cũng không giống như vui đến phát khóc a, rốt cuộc các người đang khóc cái gì."
Đào lão bá khóc lớn nói: "Nhưng đây vẫn chưa qua một canh giờ, sớm biết như thế này, tôi đã làm thêm một ít, tôi đúng là không có đầu óc a."
Hàn Nghệ ngỡ ngàng.
Hóa ra bình gốm của Đào lão bá này vừa mở hàng đã được mọi người yêu thích, trong chốc lát đã tranh giành hết rồi, đây vốn là chuyện đáng vui mừng, nhưng Đào lão bá cảm thấy đây chính là một kiểu lãng phí, phải biết mới hơn một canh giờ ông ta đã không còn gì để bán rồi, nhìn mọi người đều đang điên cuồng kiếm tiền, trong lòng vừa ngưỡng mộ, vừa giận bản thân, thời gian này đã lãng phí vô ích rồi, ông ta thậm chí còn cảm thấy có lỗi với Hàn Nghệ.
Vừa ra khỏi cửa, càng nghĩ càng giận, thế là ngồi ở đây khóc lóc.
Hai đứa con trai thấy cha khóc cũng khóc theo.
Tuy nói là đã kiếm được tiền, nhưng cũng có thể nói là thua lỗ, bởi vì nếu như ông ta mang thêm nhiều hàng đến thì có thể kiếm thêm nhiều tiền rồi.
Hơn nữa bọn họ không có con mắt buôn bán, bọn họ không biết ngày mai có còn bán được hay không. Qua một lát, Hàn Nghệ đã tỉnh lại từ trong mơ hồ, đang chuẩn bị an ủi bọn họ mấy câu, kết quả lại nghe thấy một tiếng khóc, chỉ thấy lại có một đại thúc dẫn theo một tiểu ca khóc thút thít đi ra.
Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói: "Trương lão thúc, không phải ông cũng khóc vì đã bán hết hàng rồi chứ."
"Hàn tiểu ca. Làm sao cậu biết?"
Trương lão thúc lau nước mắt nhìn Hàn Nghệ, bỗng nhiên liếc thấy Đào lão bá, nói: "Lão Đào, sao ông lại ở đây?"
Đào lão bá khóc ròng nói: "Bình gốm ta mang đến đều bán hết rồi."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lớn tiếng khóc thảm thương, lại còn ôm đầu mà khóc.
Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn bọn họ, trôi qua hồi lâu, hắn không nói tiếng nào đi vào trong, việc này cũng thật là không thể quản nổi, trong lòng thầm trách, mẹ nó, nếu hàng của các người không bán được, đến tìm ta, vậy ta còn công nhận, ngươi bán tốt như vậy mà còn khóc lóc thảm như vậy, rốt cuộc các người muốn ta làm sao đây!
Nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng tò mò, hắn cũng không dự liệu được, chợ lớn Đào Bảo lại phát đạt như vậy, một canh giờ đã tan ca rồi, quá kinh khủng rồi.
Đi một vòng bên trong, hắn mới hiểu được, thứ nhất là vì hoạt động rút thưởng đã kích thích những bách tính này mua đồ, thứ hai, trong này có rất nhiều người vốn dĩ chưa từng buôn bán, hàng hóa trong tay bọn họ đều không có ở hai chợ, một số thứ đều là tay nghề gia truyền, đột nhiên xuất hiện khiến người ta có cảm giác hết sức mới lạ, hơn nữa giá tiền cũng tương đối rẻ, vì vậy dẫn đến việc mọi người tranh giành mua hàng.
Điều này cũng đã tạo thành không khí buồn vui tương phản rất lớn, bởi vì bọn họ có rất nhiều người lần đầu tiên buôn bán, khi vừa mới bắt đầu kiếm tiền, ai ai cũng cười đến mức không nhặt được miệng, nhưng sau đó, khách hàng đem tiền đến trước mặt ngươi, cho ngươi kiếm tiền, nhưng ngươi lại chỉ có thể trơ mắt ếch mà nhìn, ngươi nói như vậy có đáng để người ta khóc ròng hay không.
Thiên hạ đâu có chuyện buôn bán không biết đạo lý như vậy.
Điều này cũng chứng minh rất rõ một đạo lý, trong một bối cảnh kinh tế sinh thái nguyên thủy, tất cả ngành nghề đều trong giai đoạn phát triển. Bất luận bọn họ khóc thê thảm đến mức nào, việc này Hàn Nghệ không thể quản, sau khi thấy tất cả đều đã tiến hành đâu vào đấy, hắn liền rời đi.
Nhưng vừa mới đến gần Nữ Sĩ Các, chợt nghe thấy một người hô: "Hàn đông chủ, Hàn đông chủ, xin dừng bước, xin dừng bước."
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Rama Sayyid bước nhanh tới, cười nói: "Là Sayyid tiên sinh à!"
Rama Sayyid cười ha hả nói: "Hôm nay ta đến muộn, nghe nói Hàn tiểu ca còn đích thân đến tiệm tặng tiền mừng, thật là khiến người ta quá cảm động."
Hàn Nghệ thấy ông ta cười tươi như hoa, lòng biết việc kinh doanh của ông ta nhất định là vô cùng tốt, cười ha ha nói: "Đây là việc ta nên làm, nghiêm túc mà nói, các vị chính là khách hàng của ta."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Đúng rồi, Sayyid tiên sinh, việc làm ăn trong tiệm của ông như thế nào?"
"Ai ôi! Ta đang muốn nói chuyện này đây."
Rama Sayyid vẻ mặt cảm kích nói: "Nhờ phúc của ngươi, việc buôn bán sáng nay vô cùng tốt, ta buôn bán cũng đã hai mươi năm nay rồi, nhưng buôn bán tốt như vậy cũng đúng là lần đầu tiên a. Nếu không phải ngươi đưa ra chủ ý, bảo ta làm bảng hiệu gì đó, rao son môi tình nhân gì đó, còn giúp ta làm hộp son hình trái tim gì đó, việc buôn bán của ta đâu có tốt như vậy được."
Hóa ra Rama Sayyid này lúc đầu là nhằm vào ngày nữ nhân, dù sao thì hàng ông ta bán hơn nửa đều là đồ nữ nhân dùng, ngày nam nhân thì hơi khó rồi, vì thế khi ký kết hợp ước, ông ta đã thỉnh giáo Hàn Nghệ. Hàn Nghệ liền đề nghị ông ta làm một thương hiệu, còn đặt tên giúp ông ta, gọi là hiệu "Mỹ nhân". Ngoài ra, ngay trong đêm còn làm hộp son hình trái tim giúp ông ta, lấy chủ đề tình yêu để thu hút nam nhân mua son, hương liệu.
Rama Sayyid cũng nên phát tài rồi, bởi vì 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 tạo nên một phong trào lãng mạn, đặc biệt là những công tử ca kia, bọn họ cũng bắt đầu tràn đầy ảo tưởng đối với lãng mạn, vì vậy chủ đề tình yêu của Rama Sayyid vừa hay trùng khớp với 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, cho nên mọi người đua nhau đến giành mua hộp son hình trái tim này, chuẩn bị tặng cho thê tử của mình, đương nhiên, cũng có thể là ca kỹ.
Rama Sayyid thật lòng cảm kích đến tận mười tám đời tổ tông nhà Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ vốn muốn cự tuyệt, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói: "Như vậy đi, lễ thì thôi, đến lúc đó có thể ta có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."
Rama Sayyid sửng sốt, vội nói: "Được, đến lúc đó Hàn Nghệ cứ việc dặn dò là được, nếu ta có thể làm được, ta nhất định cố hết sức tương trợ."
"Vậy thì ta xin cảm ơn ông trước."
Hàn Nghệ cười nói: "Vẫn là câu nói đó, các vị kiếm được bao nhiêu thì ta kiếm được bấy nhiêu."
"Cũng không thể nói như vậy."
Rama Sayyid nói: "Ta nhất định phải hậu lễ đáp tạ, Hàn đông chủ chớ chối từ."
Trong tiệm thuốc.
Chỉ thấy thiếu niên toàn thân co giật lúc nãy đang nằm trên giường, nhưng đã không còn co giật nữa.
Còn Lư Sư Quái thì ngồi ở bên cạnh, lấy từng cây kim nhỏ trên đầu cậu ta xuống.
Thôi Tập Nhận lo lắng nói: "Lư huynh, Khai Minh thế nào rồi?"
Ngoài hai người này ra, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên cũng đã quay về.
Lư Sư Quái gật đầu nói: "Không sao rồi."
Mấy người nghe xong đều thở phào một hơi.
Trịnh Thiện Hành nói: "Lư huynh, bệnh này của Khai Minh thật sự không trị khỏi sao?"
Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Trước mắt ta vẫn chưa tìm được phương pháp trị tận gốc."
"Khụ khụ khụ!"
Chợt nghe thấy một trận ho khan, chỉ thấy ngực thiếu niên kia phập phồng mấy cái, hơi mở mắt ra: "Đây là đâu?" Nói xong, cậu ta bỗng nhiên nhìn thấy Lư Sư Quái ngồi bên cạnh, vội vàng ngồi dậy, kinh hỉ nói: "Đại ca... đại ca, sao huynh lại ở đây, lẽ nào đệ lại phát bệnh rồi?"
Hóa ra thiếu niên này chính là đệ đệ của Lư Sư Quái, Lư Khai Minh.
Lư Sư Quái hơi nhíu mày, nói: "Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần, việc gì cũng không được kích động, sao đệ không nghe lời."
Lư Khai Minh gãi đầu xấu hổ, cười nói: "Lúc nãy đệ rút thưởng quá hăng say, nhất thời không chú ý."
"Mạng là của đệ, nếu đệ không quý trọng, ta cũng không cứu nổi đệ."
"Ồ, đệ biết rồi."
Lư Khai Minh nói xong, lại vui vẻ nói: "Đại ca, đệ biết huynh về rồi, đã muốn đi tìm huynh, nhưng cha không cho."
Lư Sư Quái gật đầu nói: "Được rồi, ta biết rồi. Đệ còn không mau hành lễ với Tập Nhận ca ca bọn họ."
Thôi Tập Nhận cười nói: "Đâu có đa lễ như vậy, Khai Minh, đệ nghỉ ngơi cho khỏe, những lễ nghi phiền phức đó thì miễn đi."
Liễu Cầm từ trong phòng đun nước đi ra, cầm theo một mảnh khăn nóng, đưa qua, nói: "Khai Minh, lau mặt đi."
Lư Khai Minh lườm Liễu Cầm, hừ một tiếng, quay đầu đi.
Lư Sư Quái hai mắt tóe lửa, trầm giọng nói: "Uống thuốc xong thì lập tức đi khỏi chỗ này."
Lư Khai Minh vội nói: "Đại ca."
Lư Sư Quái trừng mắt, nói: "Đừng gọi ta là đại ca, ta không quen đệ đệ như ngươi."
Liễu Cầm vội nói: "Sư ca, Khai Minh còn nhỏ tuổi, huynh đừng giận đệ ấy."
Lư Sư Quái nổi trận lôi đình nói: "Nếu không phải ta thấy nó nhỏ tuổi, bây giờ ta đã bắt nó cút đi rồi. Nói xong liền đứng dậy, tức giận hừ một tiếng, đi vào bên trong."
"Sư ca... sư..."
"Tẩu tẩu đừng lo lắng, ta đi xem thử."
Thôi Tập Nhận nói rồi chạy theo.
Trịnh Thiện Hành nhìn Lư Khai Minh, nói: "Khai Minh, lần này thì ta không giúp được đệ rồi."
Thôi Tập Nhận bọn họ đi đến tiểu viện phía sau, chỉ thấy Lư Sư Quái ngồi một mình trên hàng rào chắn trong viện, một bộ dạng vô cùng tức giận.
Trịnh Thiện Hành nói: "Lư huynh, thằng bé Khai Minh là tính cách như vậy, huynh hà tất phải chấp nhặt với nó."
Lư Sư Quái cả giận nói: "Phạm Dương Lư thị chúng ta, đời đời đều lấy lễ nghĩa làm đầu, việc này có quan hệ gì với tuổi tác, nhưng ngươi nhìn tiểu tử đó xem, sao có thể đối đãi với đại tẩu nó như vậy, nếu không phải thấy trên người nó có bệnh, ta đã dùng gậy nện cho nó một trận rồi."
Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: "Được rồi, huynh còn nói nó nữa, không phải chính huynh cũng khiến cha huynh tức gần chết đấy sao."
Lư Sư Quái sửng sốt, nói: "Đó là vì ta muốn tốt cho Lư gia, có thể giống nhau sao."
Trưởng Tôn Diên thở dài, nói: "Sư Quái ca, thằng bé Khai Minh này từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, cũng là rất đáng thương rồi, huynh đừng tức giận với nó nữa."
Lư Sư Quái sắc mặt đã hòa hoãn vài phần, thở dài, đột nhiên nói: "Tập Nhận, lúc nãy không phải ngươi hỏi ta, tại sao muốn đi làm quan sao?"
Đám người Trịnh Thiện Hành nghe thấy đều ngẩn ra.
Lư Sư Quái thở dài, nói: "Chỉ là ta không muốn lại xuất hiện một Khai Minh nữa. Tại sao Khai Minh sinh ra đã mắc căn bệnh lạ này, chính là bởi vì cha ta và mẫu thân ta là biểu huynh muội ( anh em họ). Kiểu thành hôn cận thân này, tuy không nói con cái nhất định sẽ mắc đủ các loại bệnh lạ, nhưng có khả năng rất lớn sẽ tạo thành thể chất yếu ớt ngay từ lúc sinh ra cho đứa trẻ. Các ngươi cũng đã biết, ta tuy không mắc bệnh lạ gì, nhưng ta vừa sinh ra cơ thể đã vô cùng yếu ớt, là sư phụ ta đã mấy lần kéo ta từ quỷ môn quan về, ta mới có thể kéo dài hơi tàn đến bây giờ."
Hiện giờ mấy đại sĩ tộc chúng ta chỉ cho phép thông hôn với nhau, huyết thống thế tất sẽ càng ngày càng gần, nếu như còn không ngăn chặn, gia tộc của chúng ta không cần người khác đối phó, chỉ bằng điểm này cũng sẽ dẫn đến diệt vong. Hơn nữa một gia tộc hưng suy, không phải ở chỗ nội tình của nó thâm hậu bao nhiêu, mà là ở cái đầu trí tuệ và cơ thể cường tráng, nhưng còn hiện giờ? Chỉ mấy đại gia tộc chúng ta, trẻ con chết yểu mỗi năm đã có hơn năm sáu đứa, vậy nhưng trưởng bối của chúng ta đều không quan tâm đến việc này, ngược lại còn trầm trọng hơn, chỉ quan tâm đến quyền thế trước mắt. Ta làm quan chỉ có một mục đích, đó là phải phá vỡ thông hôn lẫn nhau của mấy đại gia tộc chúng ta.
Thôi Tập Nhận mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Kỳ thật bọn họ cũng cảm thấy rất sầu lo, nhưng không có cách nào, tôn trọng hôn ước dòng dõi là thủ đoạn mà sĩ tộc Sơn Đông bọn họ dựa vào để sinh tồn, muốn phá vỡ là vô cùng khó khăn a!
"Việc này nói dễ hơn làm a!"
Vương Huyền Đạo thở dài một hơi thật sâu.
Lư Sư Quái nói: "Ta biết rất khó, nhưng cũng chưa chắc là không làm được."
Thôi Tập Nhận nói: "Huynh có cách gì?"
Lư Sư Quái liếc mắt nhìn bọn họ, nói: "Nếu mấy người các ngươi đều có thể trở thành gia chủ, thì có thể làm được điểm này."
Trịnh Thiện Hành nói: "Mà muốn trở thành gia chủ, đầu tiên phải trở thành đại diện cho gia tộc trong triều đình, như vậy thì có thể nhận được sự công nhận của trưởng bối gia tộc."
Thôi Tập Nhận nói: "Nói cách khác, chỉ có chúng ta phải làm chức quan lớn, chúng ta mới có thể có được quyền lực trong gia tộc, mới có thể chấn hưng gia tộc của mình."
Lư Sư Quái nói: "Nhưng chuyện này nhất định cần phải mấy người chúng ta hợp sức, nếu không cho dù một mình ta trở thành gia chủ Lư gia, cũng khó có thể thay đổi hiện trạng."
Trịnh Thiện Hành nói: "Ta tin là các người cũng đã nghe nói, ta và Huyền Đạo chuẩn bị nhập sĩ."
Trưởng Tôn Diên nói: "Ta cũng muốn đi cùng các huynh, nhưng ta có nhập sĩ hay không, còn phải để gia gia ta làm chủ."
Mấy người lại đều nhìn Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận chần chừ một lát, thở dài: "Đương nhiên là đồng lòng với các người, nhưng cổ nhân nói đúng, trước tiên tu thân, trị gia, sau đó mới nói đến chuyện trị quốc, chuyện Hồng Lăng nếu không giải quyết, ta thật sự không thể tĩnh tâm nổi."
Trưởng Tôn Diên nói: "Chuyện Hồng Lăng, ta thấy vẫn phải đi nhờ Vô Y tỷ giúp đỡ, huynh xem Vô Y tỷ vừa trở về, Hồng Lăng liền quay về nhà rồi."
Thôi Tập Nhận tức giận nói: "Nếu cô ta có thể đừng gây trở ngại là ta đã dâng hương rồi, Hồng Lăng về nhà căn bản không phải là tự nguyện, là bị nữ ma đầu cưỡng hàng lôi về, hôm đó Thiện Hành, Huyền Đạo cũng ở đó, nữ ma đầu kia suýt nữa đã đốt miếu của người ta rồi, như vậy thì ai còn dám giữ Hồng Lăng, trị ngọn mà không trị gốc thì có ích gì."
Trịnh Thiện Hành thở dài: "Hồng Lăng yêu Vô Nguyệt sâu đậm, chuyện này chúng ta đều biết, cho nên mấu chốt vẫn là ở suy nghĩ của Vô Nguyệt."
Lư Sư Quái buồn bực nói: "Rốt cuộc Vô Nguyệt này có ý gì?"
"Nếu ta biết tên khốn đó đang nghĩ gì, ta đã không khổ não như thế này rồi."
Thôi Tập Nhận không kiềm nổi giận dữ, nói: "Nếu y không thích Hồng Lăng thì cũng thôi đi, nhưng y lại không nói rõ một câu, nếu không phải niệm tình bằng hữu cũ, ta sớm đã cho y lên núi làm hòa thượng rồi."
Vương Huyền Đạo nheo mắt nói: "Có lẽ có một người có thể giúp việc này."
Thôi Tập Nhận vội vàng hỏi: "Người nào?"
"Hàn Nghệ"
"Hắn?"
Thôi Tập Nhận hừ nói: "Hắn có thể giúp được gì, chuyện này sợ là hắn còn không biết."
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, hôm đó ta và Trịnh huynh đều tận mắt nhìn thấy, hắn giải tỏa nghi hoặc trong lòng cho Lệnh Hồ Tu Nhân, xử lý tranh cãi gia đình, thậm chí vấn đề liên quan đến phương diện tình yêu cũng đều nói lý lẽ rõ ràng, hơn nữa mọi người nghe cũng đều là nhận được lợi ích không nhỏ, bao gồm cả ta và Thiện Hành, hắn còn được mệnh danh là tâm lý học, ta tin chắc Thôi huynh cũng đã nghe nói chuyện này. Vô Nguyệt thích Hồng Lăng, điều này chúng ta cũng nhìn ra, nhưng tại sao y cự tuyệt, nghĩ tất trong lòng nhất định có nghi hoặc khó hiểu."
Trịnh Thiện Hành đảo mắt, cười nói: "Huyền Đạo nói đúng, sao ta lại quên mất Hàn tiểu ca nhỉ, Tập Nhận, chuyện liên quan đến phương diện tình yêu, mấy người chúng ta đều không được, trong thiên hạ, duy chỉ có Hàn Nghệ là am hiểu sâu sắc. Nếu như hắn cũng không thể giải quyết được, sợ rằng muốn Vô Nguyệt và Hồng Lăng cộng kết liên lý ( kết hôn), chỉ có thể dựa vào nữ ma đầu dùng những thủ đoạn bức hôn bỉ ổi thôi."