Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 415: Dân sợ quan? Quan vì dân?




Đêm đã khuya, thế nhưng ánh nến trong hậu viện tiêm thuốc Lư gia vẫn chập chờn như trước, có ba bóng người đang phản chiếu đung đưa trên bức tường trong phòng. Chỉ thấy Trịnh Thiện Hành tay cầm bút lông đang hí hoáy viết thứ gì đó trên bàn, mà đứng bên cạnh chính là Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo. Gã cứ viết một chút lại ngừng một chút, không ngừng hỏi ý kiến của hai người Lư, Vương.

Cộc cộc cộc!

Chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ba người lập tức lộ ra sắc mặt vui vẻ, Lư Sư Quái cười nói: "Nhất định là Hàn tiểu ca đã trở về rồi, để ta đi ra mở cửa."

Nói xong, hắn liền kích động đi ra ngoài.

Qua một lát, liền thấy hắn đi vào cùng Hàn Nghệ, vừa đi vừa cười ha ha nói: "Cố gắng đêm nay của chúng ta, cũng coi như là không uổng phí."

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều mừng rỡ nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Hàn Nghệ may không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng coi như là bước qua được một bước nhỏ này. Thế nhưng có thành công hay không, còn phải trông vào đạo tấu chương này mới được."

Trịnh Thiện Hành hỏi: "Mấy người Quốc Cữu Công cũng không có làm khó dễ ngươi chứ?"

Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "So với tưởng tượng còn thoải mái hơn nhiều."

Vương Huyền Đạo hơi mỉm cười nói: "Một chiêu này cao minh như vậy, bọn họ làm sao có thể từ chối chứ."

Kế hoạch thành lập Dân An cục cũng không phải là việc nhỏ, sao có thể tiến triển cấp tốc như vậy được, kỳ thực đó là do nó có thể thỏa mãn nhu cầu của mọi bên.

Lý Trị thì không cần phải nói rồi. Thứ nhất, cục diện trong triều bây giờ rất đáng buồn, khiến cho y vô cùng khó chịu. Dân An cục vừa xuất hiện, liền lập tức có thể loại bỏ cục diện đáng buồn này rồi. Bất kể nói thế nào, coi như một vị hoàng đế như y cuối cùng cũng có việc để làm rồi. Thứ hai, y cung hi vọng có được một thể chế chính trị đặc sắc của riêng mình. Có thể có ân trạch với dân, để bách tính không còn hoài cựu Lý Thế Dân nữa, để cho họ hiểu rằng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với thời Trinh Quán rồi.



Còn về phần Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Nghệ đưa ra chính sách bảo hộ dân chúng này, chính là vì thỏa mãn Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn có hứng thú với Đường luật, là người đã làm ra cống hiến rất lớn cho Đường luật. Chơi cái trò pháp chế này, đó là thứ ông ta vô cùng am hiểu, chuyện này đối với lý niệm chính trị của ông ta quả thật đúng là không mưu mà hợp. Hơn nữa Dân An cục nếu có quan hệ đến luật pháp, như vậy khẳng định có quan hệ cùng Hình bộ, thậm chí có thể nói nhất định phải về Hình bộ quản lý. Hình bộ lại thuộc sự quản hạt của Tam Tỉnh, tương đương với việc ông ta mới là người lãnh đạo trực tiếp của Dân An cục.

Mà Dân An cục lại có thể thu được một ít quyền lực từ quân đội, tương đương với việc đưa quyền lực của ông ta tăng mạnh lên thêm một bước.

Thế nhưng mặt khác, Dân An cục tuy rằng thuộc Hình bộ, nhưng dù sao cũng là một bộ ngành mới, không thể lập tức để Hình bộ nắm giữ được. Lý Trị khẳng định cung sẽ không dễ dàng buông tay, chuyện này còn phải xem song phương đánh cờ thế nào đã. Tuy nhiên đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ mà nói, ông ta vẫn luôn cho rằng cái trò tranh cướp quyền lực trong quan trường này, Lý Trị làm sao có thể là đối thủ của ông ta được.

Đối với quan văn mà nói, tương tự cung là một tin tức tốt. Bởi vì văn võ tranh chấp, đó là văn hóa của Đường triều, mà chuyện trị an lại càng cùng một nhịp thở với cuộc sống của bọn họ. Nếu như trách nhiệm giữ gìn trật tự Trường An mà đươc giao cho quân đội đến quản mà nói, quả thật bọn họ cung sẽ lo lắng sợ hãi. Thế nhưng nếu như giao cho Hình bộ đến quản, như vậy thì sẽ ung dung hơn nhiều. Dù sao đều là quan văn, mọi việc đều có thể thương lượng, sẽ không kiềm nén giống như hiện tại.

Thoạt nhìn giống như chi co quân đội là phía phải chịu tổn thất, kỳ thực cung không phải vậy. Hiện tại bên trong mười sáu Vệ phủ đều là đám con ông cháu cha, những người này không quá hứng thú với việc đánh giặc, cuộc sống vinh hoa phú quý khiến bọn họ trơ nên cực kỳ sợ chết. Thế nhưng nếu như bọn họ còn muốn kế thừa tổ ấm mà nói, nhất định phải đi lên con đường này. Lúc này tự nhiên lại xuất hiện một Dân An cục văn võ đều có liên quan, quả thật là mở ra một con đường khác càng an toàn hơn cho bọn họ. Như vậy quân đội khẳng định cung sẽ tán thành.

Còn Hàn Nghệ nha, dĩ nhiên là càng không cần phải nhiều lời, cái Dân An cục này khẳng định không thể rời bỏ hắn, như vậy hắn liền có thể nắm giữ thực quyền rồi.

Mọi phương diện đều được thỏa mãn, như vậy thành công tự nhiên là chuyện nước chảy thành sông.

"Vương công tử quá khen."

Hàn Nghệ chắp tay khiêm tốn một câu, lại nói: "Chỉ là làm phiền ba vị công tử, Hàn Nghệ thực sự rất băn khoăn."

Lư Sư Quái phi thường ngay thẳng nói: "Với loại chuyện phiền phức này, thì chúng ta cực kỳ đồng ý giúp đỡ. Mà đạo tấu chương này của ngươi cũng cho bọn ta được ích lợi không nhỏ. Thậm chí ta còn có thể đoán được, một khi Dân An cục này thành công, chính là một chuyện vô cùng tốt đối với bách tính. Hơn nữa còn có thể đẩy mạnh sự phát triển của Đại Đường ta thêm một bước. Nếu có thế ích nước lợi dân, chúng ta tự nhiên cung là bụng làm dạ chịu."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Không sai. Từ xưa tới nay, đều chỉ có dân sợ quan, mà không có chuyện quan vì dân. Thái Tông Thánh Thượng đã từng nói, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Đã như vậy, bảo vệ con dân, càng phải là chức trách của thiên tử, chỉ tiếc không có mấy vị thiên tử có thể chân chính làm được điểm này. Dân An cục xuất hiện, hi vọng có thể thực hiện được điểm này. Bách tính nộp thuế cho triều đình, triều đình cầm số thuế này phát làm bổng lộc cho quan viên, như vậy lẽ ra quan viên nên vì bách tính làm việc, đây vốn là chuyện đương nhiên mà."

Y vốn tâm địa thiện lương, lại tôn trọng tư tưởng " thành đạt tức gánh vác chuyện thiên hạ, nghèo túng tức chỉ lo tấm thân mình ". Trước đây khi y vẫn còn chưa ra làm quan, cũng đã thường xuyên trợ giúp bách tính rồi, bây giờ đã vào được quan trường, y lại càng thêm cảm thấy nên vì bách tính mà làm việc. Vì vậy Dân An cục này quả thật là cực kỳ hợp khẩu vị của y.

Nói xong, y lại cầm lên phần tấu chương kia, đưa về phía Hàn Nghệ, nói: "Đây là tấu chương chúng ta vừa viết, ngươi xem lại một chút, viết như thế này có thích hợp hay không?"

Hàn Nghệ cầm lấy nhìn qua, đột nhiên ồ lên một tiếng, nói: "Đây không giống như bút tích của Trịnh công tử nha!"

Vương Huyền Đạo cười nói: "Hàn tiểu ca liếc mắt một cái là nhìn ra đầu mối rồi, chắc là rất có nghiên cứu đối với thư pháp, lẽ nào ngươi vẫn cố ý ẩn giấu thư pháp của mình."

Lý do mà Hàn Nghệ nhờ bọn họ viết thay phần tấu chương này, còn không phải là vì chữ của hắn cực kỳ xấu sao? Thế nhưng với tư cách là một tên lừa gạt, không thể có chuyện chưa từng nghiên cứu thư pháp được. Ngược lại viết thật hắn không viết được, thế nhưng làm giả thì vẫn có khả năng. Dù sao đối với bút tích, hắn cũng coi như là có sự nhạy cảm trời sinh nha.

Coi như ngươi thông minh. Hàn Nghệ tức giận nói: "Thư pháp thì có gì mà phải ẩn giấu chứ. Ta chỉ là yêu thích thưởng thức thư pháp, thế nhưng lại không biết viết chữ mà thôi. Cũng giống với những người thích xem kịch nói kia, bọn họ cũng chưa chắc biết diễn kịch nha."

Lư Sư Quái cười ha hả nói: "Thư pháp của Thiện Hành cực kỳ tuyệt vời, không chỉ giỏi về mô phỏng, hơn nữa y còn có thể lấy hơn mười loại bút tích để hành văn đấy."

Hàn Nghệ cả kinh nói: "Thật sao?"

Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Đây chẳng qua chỉ là sở thích nghịch ngợm mà thôi, cũng không đáng nhắc tới. Nói chung ta đã đổi lại một loại bút tích khác, cũng vì sợ bị bệ hạ nhìn ra ấy mà. Phiền phức nếu có thể miễn thì nên miễn nha."

Bảy người bọn họ quả thực ai ai cũng là thiên tài. Hàn Nghệ thầm than một tiếng, cười nói: "Bản lãnh này rất là ghê gớm nha, đi làm lừa đảo... không, ý của ta là chỉ có thiên tài mới làm nổi."

Ở đời sau, cũng có một vài cao thủ thiên môn thành danh nhờ việc mô phỏng theo bút tích danh gia. Hơn nữa vào thời đại Internet đấy, loại nhân tài này hầu như đều trở thành động vật hi hữu. Trong một đoàn đội nếu có loại nhân tài này, như vậy đúng là như hổ thêm cánh, sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

Bôn người lại tiếp tục đàm luận về phần tấu chương này. Bởi vì bôn người bọn họ đếu có rất nhiều ý nghĩ không mưu mà hợp, vì vậy nói chuyện cực kỳ chăm chú, một bên đàm luận, một bên viết. Hàn Nghệ chỉ là dựng lên một bộ dàn giáo, còn những chi tiết cụ thể bên trong, vẫn là mọi người cùng nhau thương lượng viết ra. Bản thân Hàn Nghệ chính là người tôn trọng tinh thần đoàn đội, chủ nghĩa anh hùng đối với hắn mà nói, đó chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng mà thôi. Hơn nữa mấy người Trịnh Thiện Hành càng hiểu rõ chế độ và bối cảnh xã hội hiện tại hơn hắn nhiều, ý kiến của bọn họ đối với phần tấu chương này là cực kì trọng yếu.



Trận thảo luận này liền nói đến tận lúc trời sáng. Liễu Cầm cùng Lư Tri Liên đã rời giường rồi, vẫn thấy đám bọn họ còn đang bàn luận hăng say, thực sự là mất ăn mất ngủ nha. Liễu Cầm liền làm vội chút bữa sáng mang lên cho bọn họ. Mấy người lại vừa ăn vừa đàm luận tiếp. Tận tới lúc giữa trưa, phần tấu chương này mới coi như viết xong.

Hàn Nghệ trở về tắm rửa sạch sẽ, thay đổi một thân quan phục sạch sẽ, sau đó liền mang theo tấu chương đến hoàng cung. Việc này phải tận dụng mọi thời cơ, đạo lý chậm thì sinh biến Hàn Nghệ cũng rất rõ ràng.

Bởi vì Hàn Nghệ có lệnh bài vào cung nên thủ tục cũng đơn giản hơn nhiều. Tuy nhiên lần này vị Trương Đức Thắng kia cũng không dẫn Hàn Nghệ đến Lưỡng Nghi điện, mà là dẫn hắn đến một chỗ hoa viên. Chỉ thấy xa xa liền nghe được tiếng nước chảy, đình đài thuỷ tạ, hoa thơm chim hót. Lúc này đã vào đầu mùa đông, thế nhưng vẫn lộ ra sức sống bừng bừng, vô cùng đẹp đẽ. Mà giữa bờ hồ nhân tạo này là một toà đình đài, bên trong đang ngồi một nam một nữ, chính là Lý Trị cùng Võ Mị Nương.

"Vi thần tham kiến bệ hạ, Chiêu Nghi."

Hàn Nghệ bước vào đình đài, cúi mình thi lễ.

"Miễn lễ."

Lý Trị cười hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo sao?"

Không thể nào, hôm qua vừa mới nói xong, hôm nay ngươi liền quên rồi sao? Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, tấu chương về việc thành lập Dân An cục, vi thần đã viết xong, kính xin bệ hạ xem qua."

Lý Trị cả kinh, hỏi: "Đã viết xong rồi sao?"

Hàn Nghệ nói: "Vì bệ hạ làm việc, vi thần sao dám chậm trễ."

Thành lập một cái tân quan nha, đây không phải là chuyện đơn giản, sao có thể nhanh như vậy đã viết xong được. Lý Trị khẽ cau mày nói: "Việc này ngươi cần phải cẩn thận châm chước một chút, trẫm tuy đã nói để ngươi mau chóng trình lên, nhưng cung không có bắt ngươi hôm nay đã phải trình lên."

Hàn Nghệ cung kính nói: "Vi bệ hạ làm việc, vi thần tự nhiên là đem hết toàn lực, không dám thất lễ."

Võ Mị Nương tâm tư cẩn thận, nang thấy Hàn Nghệ lộ ra vẻ mỏi mệt, trong lòng cũng hiểu hắn nhất định là thức suốt đêm. Hơn nữa nang cũng vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ, một khi Hàn Nghệ đã dám trình lên, như vậy khẳng định là đã chắc chắn rồi. Vì vậy liền nói: "Bệ hạ, ngài nhìn Hàn Nghệ mệt mỏi như vậy, nhất định là đã mất ăn mất ngủ cố viết xong đạo tấu chương này. Nếu tấu chương cũng đã đưa tới, vậy sao bệ hạ không thử xem qua một chút, nếu có chỗ nào không thích hợp, bệ hạ lại để Hàn Nghệ sửa đổi là được."

Lúc này Lý Trị mới chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt của Hàn Nghệ, trong lòng tràn đầy cảm động, đây chính là loại thần tử mà hoàng đế thích nhất nha. Trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, nói: "Thực sự là làm khó ngươi. Tiếp theo liền gật đầu một cái, ra lệnh cho Trương Đức Thắng lập tức đem tấu chương đưa lên."

Trương Đức Thắng lập tức đem tấu chương đưa lên cho Lý Trị. Lý Trị vừa mở tấu chương ra liền nói: "Đây cũng không phải ngươi viết đúng không?"

Xem ra chữ của ta đã xấu đến mức thế nhân đều biết rồi. Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu một cái.

Lý Trị lại liếc nhìn, nói: "Đây là do Trịnh Thiện Hành viết đúng không?"

Hàn Nghệ nhất thời liền kích động muốn phun máu, rõ ràng hắn tự nhận là cao thủ mô phỏng mà, sao vừa nhìn đã lộ rồi là sao?

"Hàn Nghệ, coi như ngươi muốn tìm người viết thay, như vậy cung nên cẩn thận một chút, tìm một người mà bệ hạ không quen thuộc mới tốt. Sau đó tấu chương này còn phải đưa cho những đại thần kia xem, tuy rằng cũng không quan trọng, nhưng khó tránh sẽ lải nhải với ngươi vài câu đấy." Võ Mị Nương thấy Hàn Nghệ một mặt lúng túng, liền che miệng cười khanh khách hai tiếng, quả nhiên là bách mị nảy sinh, phong nhũ run rẩy, khiến người thần hồn điên đảo.

Đây chính là Võ Mị Nương, nhìn từ xa phong hoa tuyệt đại, bước lại gần tâm thần đại loạn.

Cũng may Hàn Nghệ cung là một đồng dâm đã tưng va cham xa hôi, liền vội vàng tập trung ý chí.

Bất quá lời này vừa nói ra, ngược lại liền hóa giải sự lúng túng của Hàn Nghệ.

"Mị nương, đây cũng không phải là chữ viết của Trịnh Thiện Hành." Lý Trị cười ha hả nói.



Võ Mị Nương khẽ mở ra đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Như vậy làm sao bệ hạ vừa nhìn là biết được do Trịnh Thiện Hành viết?"

Lý Trị hơi chút khoe khoang nói: "Nàng có chỗ không biết, Trịnh Thiện Hành thư pháp tuy tốt, thế nhưng so với những danh gia thư pháp như mấy người Hữu Phó Xạ mà nói, vẫn là kém không ít hỏa hầu. Mà thư pháp của y sở dĩ khiến người đàm luận say sưa như vậy, là do y có thể lấy hơn mười loại bút tích để viết, hơn nữa y còn rất giỏi mô phỏng. Thế nhưng dù sao chữ cũng chỉ do một người viết, như vậy khẳng định sẽ có điểm tương tự. Kiểu chữ của y vốn vô cùng ngay ngắn, chữ càng nhỏ càng đẹp. Hơn nữa chữ của y còn có một cái đặc điểm hết sức rõ ràng, chính là to nho rất đồng đều, gần như bằng nhau, có lẽ cũng là do tính cách của y. Vì vậy mặc kệ bút tích của y biến hoá ra sao, nhưng chỗ to nho này là không có chút nào thay đổi, do đó trẫm mới đoán ra là Trịnh Thiện Hành viết."

Thì ra là như vậy, xem ra cần phải nhắc nhở Trịnh Thiện Hành một chút, có đôi khi có thể viết lối chư Thảo chẳng hạn, không cần viết ngay ngắn như thế. Hàn Nghệ nghĩ xong liền nói: "Bệ hạ thực sự là anh minh thần võ, vi thần bội phục vạn phần."

"Chuyện này thì có quan hệ gì với anh minh thần võ chứ."

Lý Trị cười ha hả, sau đó liền bắt đầu chăm chú đọc tấu chương.

Võ Mị Nương cung dùng khoé mắt liếc nhìn. Theo lý mà nói, tấu chương này cũng không thích hợp cho nàng xem. Thế nhưng bởi tình huống đặc thù hiện nay của Lý Trị, mặc dù Võ Mị Nương không chủ động xem, đợi lát nữa nhất định y cũng sẽ cho Võ Mị Nương xem. Chỉ bởi vì Hàn Nghệ đang ở đây, Võ Mị Nương cung không tiện biểu hiện quá rõ ràng, vì vậy chỉ đành dùng khoé mắt liếc nhìn.

Đoạn mở đấu của tấu chương, khẳng định là giải thích lý do thành lập Dân An cục, chuyện này Hàn Nghệ cũng đã nói rất nhiều, Lý Trị cung chỉ nhìn qua loa một chút. Cái lý do này có nhìn hay không cũng không đáng kể, chỉ cần phù hợp lợi ích trong lòng y là được. Nhìn đến một đoạn cuối cùng, y đột nhiên thì thầm: "Dân an cảnh huấn, bảo vệ và phục vụ bách tính?" Nói xong, y đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Hàn Nghệ, câu nói này là có ý gì?"

Câu nói này ngươi cũng không hiểu sao? Hàn Nghệ nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng chức trách của Dân An cục liên quan đến sinh hoạt của thiên hạ bách tính. Như vậy với tư cách là một thành viên của Dân An cục, tất phải có một nhân cách và tư tưởng cao thượng. Vì vậy vi thần muốn dùng câu nói này làm tôn chỉ cho Dân An cục. Nếu như không cách nào làm được điểm này, liền không có tư cách trở thành cảnh sát hoàng gia."

Lý Trị gật gật đầu, nói: "Thế nhưng hai chữ "phục vụ" này có phải có chút không thích hợp không?"

Phục vụ là chuyện do hạ nhân làm, người làm quan sao có thể dùng hai chữ "phục vụ" để mô tả được?

Hàn Nghệ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: "Thánh nhân từng nói, dân là quý, xã tắc còn thua, quân là nhẹ, quân so với dân còn kém hơn, huống hồ là quan lại? Bệ hạ ban cho bọn họ làm quan, chắc chắn là hi vọng bọn họ có thể thống trị tốt quốc gia, dành cho bách tính sinh hoạt hạnh phúc. Cảnh sát hoàng gia có thể nói là người hầu của bệ hạ, mà bách tính chính là con dân của bệ hạ, người hầu của bệ hạ phục vụ cho con dân của bệ hạ, đây là chuyện đương nhiên. Nếu không có tinh thần phục vụ vì bách tính, sao có thể để bách tính sâu sắc cảm nhận được mưa móc mà bệ hạ ban cho bọn họ được, đây chính là tinh thần và chức trách của Dân An cục. Dân An cục không phải dùng để quản lý bách tính, mà là dùng đến giúp đỡ bách tính, hai chuyện này nếu như không phân chia rõ ra, vi thần sợ là Dân An cục sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại của nó rồi."

"Nói thật hay! Lời nói này của ngươi, có thể truy theo thánh nhân rồi."

Lý Trị còn chưa mở miệng, Võ Mị Nương đã lập tức khen ngợi một câu. Lại nói: "Từ cổ chí kim, bao nhiêu tai họa đều là xuất từ sai lầm của đám quan lại. Quân chủ dù sao cũng chỉ có là một người, làm sao có thể cáng đáng hết mọi việc được, cuối cùng cũng phải dựa vào quan lại. Thế nhưng có chút quan lại lại dám lợi dụng quyền lực mà quân chủ dành cho bọn họ, liền làm xằng làm bậy, ức hiếp bách tính, làm rối kỉ cương, do đó tạo thành hiện tượng quan bức dân phản, không biết có bao nhiêu quân chủ đã phải liên lụy vì việc này rồi.

Năm ngoái Trần Thạc Chân mưu phản, không phải cũng là vì quan viên bản địa không để ý bách tính chết sống hay sao? Vào thời khắc bách tính bị đại nạn, còn dám đẩy mạnh sưu cao thuế nặng, dẫn đến bách tính Thanh Khê huyện vì bảo đảm tính mạng, chỉ có thể liều chết phản kích, suýt nữa gây thành đại họa. Chuyện này tuyệt đối không phải là tâm ý của bệ hạ, thế nhưng sai lầm này lại do bệ hạ tới gánh, những bách tính kia đêu đem đầu mâu chỉ về bệ hạ, quả thật là quá bất công. Mặc dù vậy chuyện này cũng không có cách nào, dù sao bệ hạ là thiên tử cao quý, phàm là xuất hiện nổi loạn, ngươi ngươi đều nhìn chằm chằm vào bệ hạ. Nếu như muốn ngăn chặn hiện tượng cơ nay lại phát sinh lần nữa, nô tì cảm thấy, tất nhiên phải như Hàn Nghệ nói, người làm quan, nên có loại tinh thần này."

Không hổ là Võ Mị Nương nha, lời này nói ra, ta thật cmn hận không thể lấy thân báo đáp, chỉ là không biết nàng có đáp ứng hay không. Hàn Nghệ nghe thấy thế không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên nha!