Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường - Chương 88




Đến Phong phủ, vẫn là lão bá ngày đó đến mở cửa cho ta. Có lẽ là đã được Phong Tranh dặn dò, nên lần này ông ấy nhìn kỹ ta, sau khi nhận ra ta không phải là Vãn Tình thì liền nói: “Là Lục cô nương đúng không? Công tử đã đợi cô nương rất nhiều ngày!”



Ta chợt cảm thấy rất hổ thẹn. Ta đã hẹn Phong Tranh ngày hôm sau sẽ đến, thế nhưng lại thất hẹn đến mấy ngày, làm hắn phải chờ ta như vậy.



Nhưng Phong Tranh chỉ cười nói: “Bốn năm cũng đã chờ qua, mấy ngày thì có là gì?”



Một câu nói này lại càng khiến ta không biết phải làm thế nào.



Mấy ngày này, tiết trời đang dần ấm lại, sắc mặt của Phong Tranh cũng tốt hơn một chút. Hắn nhìn thấy ta thì tâm tình cũng vui vẻ hơn, còn cẩn thận chuẩn bị điểm tâm cho ta.



“Đây là loại điểm tâm của người dân bản xứ ở vùng biên ải mà trước đây ta trấn thủ, khi đó ta rất thích dùng. Sau này khi trở về, ta nhờ người dân ghi lại cách làm, lại để Vương thẩm học theo.”



“Nghe nói khi đó ngươi đánh giặc như muốn không cần mạng, cho nên lúc này mới mang một thân thương tổn?” Ta hỏi.



Phong Tranh mỉm cười nói, ra vẻ không để tâm, “Lúc trẻ khí lực không nhỏ, muốn kiến công lập nghiệp, cảm thấy một chút tổn thương cũng không có gì đáng ngại.”



Hắn nhấc bình trà châm trà cho ta, cánh tay hơi run run, hai giọt nước trà rơi lên mặt bàn.



Khóe mặt của ta thầm ngấn nước, nhưng nét mặt vẫn cố gắng không biểu hiện điều gì, giả vờ như ta không hề nhìn thấy.



Phong Tranh cũng không nói gì, tay áo nhẹ lướt qua mặt bàn, vết nước kia liền biến mất.



“A Vũ,” hắn hỏi, “Ngươi sẽ ở lại Khúc Giang bao lâu?”



Điều này ngay chính ta cũng không rõ, “Ta đi cùng Nhị sư huynh đến đây. Đợi chuyện của hắn làm xong, có lẽ ta cũng phải rời đi.”



“Nói như vậy, cũng sẽ không ở lại?” Phong Tranh cúi mắt không nhìn ta, nụ cười u buồn, “Thật là đáng tiếc. Ở đây có không ít loại Hải Đường. Ta còn nghĩ, đến khi mùa xuân tới, có thể cùng ngươi ngắm hoa.”



Ta ngẩn ngơ, nói: “Cũng không phải là không thể. Trở về ta sẽ thương lượng với sư huynh.”



Ánh mắt Phong Tranh lộ vẻ vui mừng, hé miệng định nói nhưng lại bỗng nhiên che miệng ho khan.



Một lão phụ bước nhanh đến, bưng theo một bát thuốc, “Công tử nhanh uống thuốc đi.”



Phong tranh nhìn vào bát thuốc đen sì đó, nét mặt đầy chán ghét, nhưng vẫn nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.



“Chầm chậm, đừng uống vội.” Ta vội vàng đưa chén trà đến cho hắn, “Đúng rồi, ta đã gửi thư cho đại tẩu, mời tỷ ấy đến đây xem bệnh cho ngươi. Đại tẩu của ta là nữ nhi của thánh y, mạng của ta hơn phân nửa là do tỷ ấy cứu.”



“Bệnh này của ta…khụ…cũng không phải là bệnh nan y gì, cần gì…khụ…làm phiền đến đại tẩu của ngươi?”



Ta vỗ vỗ lưng cho hắn, “Đợi đến khi ngươi nói chuyện lưu loát, rồi hãy cò kè mặc cả với ta.”



Phong Tranh uống một ngụm trà, dường như trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói thêm nửa chữ.



Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy ở góc tường có một gốc hoa hải đường. Nghĩ thầm nếu như xuân đến hoa nở, từ trong phòng liền có thể trông thấy sắc xuân, rất là thi vị.



Nhân lúc Tiêu Chính bận rộn xử trí chuyện quan lại tham ô, không rảnh tìm ta gây phiền phức, Hạ Đình Thu thì vội vàng mượn cơ hội này giành chút lợi ích cho Hạ gia, cũng không rảnh quản ta, nên ta càng thường xuyên trốn đến nơi này của Phong Tranh.



Phong Tranh về nam dưỡng bệnh chỉ mang theo một tên sai vặt. Hoàng bá cùng Vương thẩm vốn là gia đinh trông nom ngôi nhà này, nhi tử cùng con dâu của hai ông bà cũng làm giúp công việc trong phủ. Một tòa nhà lớn thế này, chỉ có mấy người như vậy, khó trách mà khắp nơi đều trở nên hoang tàn.



Thật ra ta và Phong Tranh nói chuyện cũng không phải rất hợp ý. Ngâm thơ đối đáp ta không thạo, đánh cờ ta luôn thua, giữa chúng ta thật sự không có một điểm chung nào. Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành đem chuyện những năm nay ở trong núi nói cho hắn nghe.



Cuộc sống nơi rừng núi rất tự do tự tại, ta càng nói càng vui vẻ, Phong Tranh nghe cũng rất say sưa. Nhân tiện, chúng ta cũng đem quãng thời gian ở Bắc Liêu nhớ lại một lần. Mỗi khi nhắc đến chuyện xấu của Nhân yêu Vương gia thì hai người cùng vỗ bàn cười to. Cũng không biết ở bên kia vùng biển, lúc này Già Dạ vương gia đang làm gì, không biết có hắt hơi hay không?!




Về phần khoảng thời gian không vui kia, hai chúng ta đều ngầm hiểu không nhắc đến.



Sau này ta lại gặp Vãn Tình vài lần, nói đến Phong Tranh, nàng đều lắc đầu thở dài.



“Rốt cuộc năm đó giữa A tỷ và Phong Tranh xảy ra chuyện gì, hiện tại muội vẫn không hiểu rõ, mà Phong Tranh ca ca cũng chưa bao giờ nói đến. Chỉ là sau khi gặp lại, mỗi khi nhắc đến tỷ, huynh ấy liền buồn bã đau khổ. Vào ngày giỗ của tỷ, Phong Tranh lại càng khổ sở, khi uống say liền luôn miệng nói, nói mình phụ lòng tín nhiệm của tỷ. Có một lần muội nhìn thấy thanh chủy thủ kia, chính là thanh chủy thủ tỷ đâm huynh ấy vào ngày nhà chúng ta xảy ra chuyện. Dường như Phong Tranh vẫn luôn để bên người.”



Ta nhớ lại tình cảnh hỗn loạn ngày đó, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.



Vãn Tình hỏi: “A tỷ, giữa hai người thật sự không có cơ hội tiếp tục sao?”



Ta cười khổ nói: “Nói ra sợ là muội không tin. Trước đây ta yêu thích hắn, nhưng hắn lại không thích ta. Lúc này, hắn có lẽ vì lúc trước lừa gạt ta mà có chút áy náy thôi.”



Vãn Tình lắc đầu nói, “A tỷ, tỷ đừng trách muội muội giảng đạo lý với tỷ. Đối với chuyện tình cảm, một người đã thành thân như muội cũng xem như là có chút hiểu rõ. Phong Tranh ca ca nếu không thích tỷ, thì hiện tại cũng sẽ không trở thành như vậy. Người như Phong Tranh, hai chúng ta đều hiểu rất rõ, tính khí quật cường, chính trực trung quân, là một người luôn cứng rắn đến cùng, dù có chết cũng không cúi đầu. Hắn vì trung với hoàng thượng mà phụ tỷ, cho nên mấy năm nay đều cảm thấy lương tâm cắn rứt, vì thế tự tra tấn mình…”



“Đừng nói nữa…” Ta không muốn nghe.



“Để cho muội nói hết.” Vãn Tình hiếm khi cố chấp như vậy, “Ở trên chiến trường, huynh ấy không màng đến sống chết như vậy, lúc trước khi muội nghe thấy thì trong đầu liền nghĩ đến một khả năng: Sợ là Phong Tranh muốn lấy thân tuẫn táng theo tỷ!”



Bàn tay ta khẽ run rẩy, chén trà nghiêng đổ, nước trà thấm ướt khăn bàn.



Bên ngoài phòng, đứa cháu lớn của ta đang vui đùa với đệ đệ nằm trong lòng nhũ mẫu. Tiếng cười vui của bọn nhỏ tựa như sức sống mang đến cho ngày tuyết âm u thế này.



“A tỷ,” Giọng nói của Vãn Tình lại vang lên ở bên cạnh ta, “Bốn năm trôi qua, tỷ có còn tình cảm với huynh ấy không? Nếu còn, đừng để bản thân phải lưu lại tiếc nuối.”



Theo như đại tẩu gửi thư đến báo, đúng là sau hai ngày liền đến Khúc Giang.




Ta ra khỏi thành đi đón, cũng thuận tiện tiễn Hạ Đình Thu lên đường. Lần này hắn trở về tụ họp với Thuyền Vương ở Khâm Thiên đảo, còn mang theo năm ngàn thủy quân, ba phương liên thủ tiêu diệt hải tặc.



Lần này nhất định sẽ là một cuộc ác chiến. Ta lo lắng mấy ngày này hắn không được ngủ ngon giấc, nhưng xem ra Hạ Đình Thu lại rất dồi dào sinh lực. Hắn là người có chí lớn, đợi qua trận chiến lần này, ở trên biển hay trong Hạ gia đều sẽ lập được uy phong.



Ta dựa theo truyền thống của người trên hải đảo, thêu một hà bao, bên trong đặt một mảnh vỏ ốc. Ta lại lấy ra tiểu bảo bình bằng ngọc, lớn cỡ ngón tay mà lúc trước mua ở Vạn Phật đảo, sau lại mời hòa thượng đến khai quang, cũng đặt vào trong hà bao.



Bảo bình, bảo bình, hy vọng có thể giữ hắn bình an, sớm ngày trở về.



Hạ Đình Thu cầm lấy hà bao lật qua lật lại một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được liền hỏi ta: “Rốt cuộc thì mặt trên thêu cái gì?”



“Hoa hải đường!” Ta cả giận nói, “Huynh không có mắt à?”



“Hải đường?” Hạ Đình Thu mừng rỡ nói thầm, “Ta còn tưởng là bông vải.”



Đại tẩu bật cười trêu chọc, “Hai người các ngươi đúng là vẫn như vậy. Thiếu tiếng ồn ào của cả hai, ta liền cảm thấy không khí trong núi tịch mịch đi rất nhiều.”



Hạ Đình Thu sắp phải lên đường, ta tiễn hắn lên thuyền.



Ta cầm hà bao nhét vào trong ngực áo của hắn, nói: “Bây giờ huynh là gia chủ một nhà, phải có dáng vẻ của đương gia, không cần phải chuyện gì cũng xông ra trước tiên. Có rảnh thì học hỏi Già Dạ một chút, ta thấy hắn rất ra dáng đại lão gia.”



Hạ Đình Thu mỉm cười đáp ứng.



Hôm nay là hắn lặng lẽ xuất phát, Tiêu Chính cũng không đến. Nhìn qua bốn bề vắng lặng, Hạ Đình Thu cầm lấy tay ta, nhỏ giọng nói: “Trước lúc đi, ta đã đề cập với hoàng đế việc muốn đưa muội trở về, nhưng hắn thoái thác để về sau rồi nói. Ta nghĩ là hắn vẫn không chịu thả người, sau này còn không biết phải lấy cớ gì.”



“Không kỳ lạ.” Ta tức tối nghiến răng, “Tà tâm của hắn chưa chết. Ta thật hoài nghi, không biết có phải tổ tiên của mình thiếu tiền hắn không trả hay không nữa?!”




“Ta có thể cho người lặng lẽ đưa muội rời đi.” Hạ Đình Thu nhìn ta nói, “Những thị vệ đi theo hoàng đế xuôi nam đều lưu lại một nửa ở Định Ba, người của ta đưa muội rời đi không khó.”



“Không được.” Ta kiên quyết lắc đầu, “Một nhà của Vãn Tình không là gì trong mắt của hắn.”



“Vậy muội…”



“Đừng nóng vội.” Ta ngăn lại lời nói của hắn, làm ra dáng vẻ của đại tỷ giang hồ, “Ta đã nghĩ rất kỹ, trốn mãi cũng không phải là biện pháp. Chỉ có thể làm hắn tự mình hiểu rõ, tự buông tay, chuyện này mới có thể kết thúc. Ta sẽ nói chuyện với hắn, huynh cứ chuyên tâm đánh giặc đi.”



Hạ Đình Thu mỉm cười, thuận theo thói quen từ lâu, vươn tay nhẹ véo lên gò má của ta, sau đó tung người nhảy lên thuyền.



Dáng người của hắn vững chãi cường tráng, ngay đến thuyền phu cũng phải tán thưởng.



Sáng sớm, mặt biển được phủ một màng sương như mảnh lụa mỏng, dần dần che khuất bóng thuyền đang rời xa. Con chim biển kêu to hai tiếng, bay vụt qua mặt nước, mặt trời mờ ảo lẩn trong lớp mây mù phía chân trời.



Đại tẩu thở dài một hơi, “Nhị đệ vì muội, cũng xem như là hết lòng tận tụy. Muội chính là khối thịt trên quả tim của hắn.”



Tim của ta liền đập mạnh, “Sao đột nhiên đại tẩu lại nói như vậy?”



“Không phải sao?” Đại tẩu nhìn ta, mỉm cười nói: “Không phải trong lòng muội đã rất rõ ràng rồi sao? Nhân sinh có được tri kỷ như vậy, cũng không uổng một kiếp này trôi qua.”



“Đại tẩu…” Ta ngượng ngùng không nói nên lời.



Đại tẩu cười to một tiếng: “Không trêu muội nữa. Đi thôi, đi xem bệnh cho Phong ca ca của muội.”



Ta đưa đại tẩu đến Phong phủ.



Lúc này, Phong Tranh đang phát sốt, hai má ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng ngời, xem ra tinh thần vẫn đang rất tốt. Hắn vừa nhìn thấy ta, liền mỉm cười ấm áp, sau một lúc mới nhìn thấy đại tẩu đang đứng bên cạnh ta.



Đại tẩu đưa mắt đánh giá một lượt rồi nói: “Nghe qua A Vũ nhắc đến công tử từ lâu, hôm nay cũng đã được gặp.”



Phong Tranh nói: “Làm phiền Diệp phu nhân phải vất vả ngàn dặm đến xem bệnh cho tại hạ, thật sự là áy náy.”



“Người mà Phong công tử muốn cảm tạ là nàng.” Đại tẩu chỉ vào ta, “A Vũ rất lo lắng cho công tử, nên vội vàng gọi ta đến.”



Phong Tranh nhìn về phía ta. Ta cúi đầu khẽ nói, “Nhấc tay làm chút việc, không có gì khổ cực.”



Đại tẩu làm việc rất dứt khoát, cũng không nói lời vô nghĩa, liền lập tức bắt đầu xem bệnh cho Phong Tranh. Ta ngồi ở bên cạnh nhìn xem đại tẩu cẩn thận kiểm tra một lượt.



Nụ cười của nàng chậm rãi thu lại, sắc mặt cũng dần nghiêm túc. Đến khi kiểm tra đến lồng ngực, đại tẩu liền nhíu mày.



“Có cái gì không bình thường sao?” Ta bất an hỏi.



Đại tẩu xoay người ra lệnh cho ta: “A Vũ, muội đi ra ngoài trước!”



“Sao vậy?”



Ngược lại, sắc mặt của Phong Tranh lại rất thư thái, “Ta cần phải cởi áo. Nơi này có Diệp phu nhân và Vương thẩm là được rồi.”



Ta đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.