Thanh Phong Tu Tiên Lục

Q.2 - Chương 40: Thai Châu Trú Địa




Lão tiên sinh vừa nói xong. Thái độ già nua nãy giờ hoàn toàn biến mất, ôm lấy Nhậm Thanh Phong. Lão rất nhanh theo phía đông thôn chạy trốn. Thì ra lão cũng là một cao thủ võ lâm.

“Chạy đi đâu!” Một tiếng hét to chợt vang lên. Sáu nam tử thân mặc thiết giáp màu đen cưỡi ngựa đuổi theo rất nhanh. Đây đúng là những quân lính được đương kim hoàng thượng phái đi tiêu diệt phản quân. Nhưng mà không biết tại sao, thôn nhỏ hẻo lánh này họ cũng không bỏ.

Lão tiên sinh nghe thanh âm ở phía sau, chẳng những không dừng, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn. Nhưng mặc dù lão có chạy nhanh đến cỡ nào, cũng không thể nào thoát khỏi đám binh mã kia.

“Các ngươi không nên ép lão phu ra tay.” Lão tiên sinh rốt cục cũng bị sáu nam tử vây quanh. Nhưng dường như lão thực sự không muốn giết người nên mới nói như vậy.

“Ha ha, lão thất phu nhà ngươi dám giết quân binh của triều đình, chẳng lẽ không sợ Lục Phiến Môn chúng ta đuổi giết? Tuy nhiên, ta cũng không nghĩ ra, một cái thôn sơn dã nho nhỏ như vậy lại có một cao thủ bậc này.” Một nam tử cười lạnh nói. Đối phương quả thật là cao thủ nên bọn hắn chỉ cần vây khốn một lúc là được, cũng không cần đến nỗi liều mạng. Mà bọn hắn muốn lui cũng không thể, quân lệnh như núi, nếu cấp trên đã truyền lệnh xuống là không thể lưu lại người sống thì với những tiểu binh như bọn họ làm sao dám trái lệnh.

“Hừ, muốn chết.” Lão tiên sinh cũng biết rõ đối phương chỉ là muốn kéo dài thời gian, nhìn thoáng qua Nhậm Thanh Phong đang ở trong lòng. Sau đó, quát lạnh một tiếng, sáu gã quân binh theo tiếng cùng lúc ngã xuống. Đến khi chết, bọn họ cũng không thể biết rốt cuộc là mình chết như thế nào. Nhưng dựa vào cảm giác mát lạnh từ trên cổ truyền tới, bọn họ biết, nhất định chính mình đã trúng ám khí của đối phương.

Sau khi hời hợt giết mấy tên quân binh, lão tiên sinh không dừng lại mà nhanh chóng đoạt một con ngựa, giục ngựa phi như bay về hướng đông. Chạy được vài dặm thì xuống ngựa mang thiếu niên đang hôn mê để vào trong một bãi cỏ hoang cách đó hơn trăm trượng. Lão than nhẹ một tiếng, lấy ra một khối ngọc bội và một phong thư nhét vào trong lòng thiếu niên rồi một mình một ngựa theo hướng bắc chạy đi.

Một lát sau, ba gã người mặc áo đen cưỡi khoái mã chạy lại. Nhìn thoáng qua vó ngựa trên mặt đất rồi mới thúc ngựa theo hướng bắc đuổi theo.

-----o0o-----

Bên trong đám cỏ hoang, khi thiếu niên tỉnh dậy đã là giữa trưa.



“Đây là nơi nào? Tiên sinh ở đâu? Thôn ở đâu? Trời đã sáng, ta phải trở về cùng Đại Ngưu và Tam Nữu bắt dế. Rốt cuộc đêm qua là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại đột nhiên ngất xỉu ở đây?”

Nhậm Thanh Phong xoa xoa cái đầu còn chút choáng váng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Sau khi quan sát bốn phía, hắn mới phát hiện nơi này chính là một bãi đất hoang cách phía Đông thôn vài dặm. Tất nhiên, nếu đã biết ở nơi nào, hắn nhất định muốn lập tức trở về.

“Ta đã làm cha mẹ lo lắng rồi. Còn có bọn Đại Ngưu hẳn đã sớm đợi ta đi cùng.” Nhậm Thanh Phong nhĩ tới đó. Liền nhanh chóng xác định phương hướng rồi chạy đi. Do nơi này bọn họ cũng đã từng đến chơi một hai lần nên cũng không sợ lạc.

Chỉ vài dặm đường ngắn ngủi mà thiếu niên chạy mất gần hai canh giờ. Đến khi trời sắp tối, rốt cuộc hắn cũng tới đầu thôn đang lập lòe ánh lửa. Bất chấp sự hoảng sợ trong lòng, thiếu niên vẫn vội vàng xuyên qua đám lửa mà tiến về phía trước.

Cuối cùng, tới một căn nhà đất đã bị hỏa hoạn thiêu thành tro bụi, trước đống hỗn độn, thiếu niên thở “Phù phù” rồi ngã nhào xuống mặt đất, ngất xỉu.

Rất lâu sau, thiếu niên tỉnh lại, lúc này, hắn mới bắt đầu khóc ồ lên.



Bóng đêm sâu thẳm, thiếu niên tựa hồ đã khóc hết nước mắt. Giờ đây, hắn đang nằm trên mặt đất, nặng nề ngủ. Trong bóng đêm của thôn nhỏ, cú mèo vẫn từng tiếng kêu vang.

Mưa to kéo tới, sắc trời trở nên bàng bạc.

“Tất cả mọi người đều chết hết rồi sao? Cha, mẹ, Tam Nữu, Đại Ngưu, Tam thẩm...” Trên mặt thiếu niên in vết nước mắt, vẻ mặt thẫn thờ, mặc kệ mưa to rơi trên người, hắn đi lại khắp nơi trong thôn, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm.

Trải qua tìm kiếm hắn mới phát hiện cả thôn nhỏ chẳng những đã chết rất nhiều thôn dân hiền lành lương thiện. Hơn nữa đại đa số thân thể của họ cũng bị đốt cháy hơn phân nửa. Một lượng lớn bộ phận thi thể tìm khắp nơi cũng không thấy.

Nhậm Thanh Phong đi lại mấy lần khắp mọi nơi trong thôn nhưng thế nào cũng không thể tìm ra thi thể cha mẹ hắn. Ngay cả Tam Nữu, Đại Ngưu cùng lão tiên sinh hắn cũng không tìm thấy. Từ đống tro tàn và phòng ốc đổ nát, hắn thỉnh thoảng tìm thấy vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày. Từ đó hắn mới biết, toàn bộ những thân nhân, bằng hữu đều chết hết rồi.


Rốt cuộc, hắn cũng cảm giác được cái giá lạnh của cơn mưa bên ngoài. Ôm cái bụng đói meo, Nhậm Thanh Phong tới một vườn rau tìm mấy cây cải củ rồi trốn ở góc tường của một gian nhà còn khá tốt mà ăn ngấu nghiến.

Mưa vần vũ suốt bảy ngày đêm. Bảy ngày này, Nhậm Thanh Phong vẫn ngồi ngây ngẩn ở góc tường đó, một lời cũng không phát. Đói bụng thì tùy tiện vào vườn rau trong thôn tìm kiếm đồ ăn, mệt nhọc lại cuộn mình trong góc để ngủ.

Vào buổi sáng ngày thứ tám, cơn mưa rốt cuộc cũng ngừng lại. Lúc này chân trời phía xa hiện lên một cái cầu vồng mỹ lệ. Dưới chân núi, ngoại trừ đống đổ nát của thôn nhỏ, những nơi khác vẫn bừng bừng sinh cơ.

Sau bảy ngày trời ngây ngốc trong căn nhà nát, Nhậm Thanh Phong rồi cũng đi ra. Nhưng lần này, hắn không đi vườn rau tìm đồ ăn, mà là ngẩng đầu nhìn cầu vồng ở phía chân trời xa xa, cuối cùng cũng mở miệng: “Tất cả những thứ này, hẳn là đều do sơn tặc làm ra, ta nhất định phải giết chết chúng. Vì cha, vì mẹ và những người đã chết báo thù.” Khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của thiếu niên hiện lên vẻ kiên định.

Nói xong lời ấy, hắn đi tới tới một cái hố đất chứa đầy nước, cởi quần áo bắt đầu tắm rửa. Khi đang cởi quần áo, hắn phát hiện trong quần áo lại có một khối ngọc bội màu trắng cùng một phong thư đã mềm nhũn."

Nhậm Thanh Phong không tắm nữa, hắn nhanh chóng cẩn thận từng chút một mở phong thư ra. Đáng tiếc, nét mực trên phong thư sớm đã phai mất hơn nửa. Tuy vẫn còn có thể phân biệt một vài chữ, nhưng những chữ Nhậm Thanh Phong có thể hiểu được lại càng ít.

"Đại đô...Hàn lâm học sĩ... Cổ, có ý gì đây? Chẳng lẽ là tiên sinh muốn nói tới Đại đô? Mấy chữ này hình như cũng là tiên sinh viết, tiên sinh muốn ta đi Đại đô sao? Đúng rồi, nhất định là như vậy. Có lẽ tiên sinh cũng chưa có chết mà hiện tại đang ở Đại đô chờ ta?”



Thiếu niên đầu tiên thì thầm vài câu, cuối cùng như thể đoán ra được cái gì đó. Nhưng cũng vì vậy mà tâm tình cũng tốt lên một chút. Thậm chí hắn còn có chút hoài nghi đối với cái chết của cha mẹ mình.

“Chẳng lẽ bọn họ đều chưa chết và đang đợi ta ở Đại đô?” Thiếu niên tự an ủi chính mình, cuối cùng lòng tin cũng dần dần tăng lên. Vẻ mặt chán nản lúc trước cũng giảm đi nhiều.

Có một chút hy vọng, Nhậm Thanh Phong rốt cục phấn chấn hơn lên. Không hề nghĩ ngợi gì nữa, hắn liền quyết định trước hết đi đến trước Đại đô. Ngay cả việc muốn tìm sơn tặc báo thù cũng tạm thời quên hết. Sau một hồi vội vàng rửa mặt, hắn lần nữa mặc lại quần áo, cất kỹ ngọc bội cùng phong thư, chuẩn bị lên đường.


Đến lúc sắp đi, Nhậm Thanh Phong lúc này mới nhớ tới, ở trên đường còn phải ăn, phải ở khách điếm. Mặc dù, chưa chưa bao giờ xa nhà, nhưng mà trốn nhà đi thì thiếu niên nào cũng từng nghĩ tới, Nhậm Thanh Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cho nên, việc đi xa cần phải có lương khô và ngân lượng, hắn cũng biết.

“A, thiếu chút nữa ta đã quên, còn phải chuẩn bị một chút lương khô, nếu không trên đường sẽ đói bụng. Rồi lúc gặp lại Tam Nữu cùng Đại Ngưu, nếu tặng hai con dế mèn chắc chắn bọn họ sẽ rất vui.” Thiếu niên nghĩ tới đó, bước chân cũng tạm dừng lại.

Sau đó, hắn chạy vào vườn rau trong thôn, rốt cục tìm được khoảng mười mấy củ cà rốt. Nhìn bấy nhiêu đó, thiếu niên rốt cuộc cũng gật đầu hài lòng. Vừa thở hỗn hển, lòng lại thầm nghĩ: “Nhiêu đây chắc đã đủ rồi ăn hai ba ngày rồi, mang nhiều hơn vừa mệt mà không thể ăn nữa.”

Ở một nơi như thế này, trong mùa này, ngoài những thứ như vậy cũng không còn thứ nào khác để ăn. Nếu như vào rừng săn thú như cha, với hắn thì không thể được rồi. Vào mùa xuân, cà rốt quả thật rất khó ăn, mà phải ăn chúng nhiều ngày như vậy, tự nhiên hắn sẽ không muốn mang theo nhiều.

Sau khi cởi áo khoác bọc đống cà rốt lại, một lần nữa, Nhậm Thanh Phong lại tiến vào đống đổ nát tiếp tục tìm kiếm. Hắn mong tìm được một ít đồng tiền, trang sức còn sót lại. Với thôn làng có sơn tặc xông vào, Nhậm Thanh Phong đủ thông minh để không ôm nhiều hi vọng. Nhưng không ngờ hắn lại tìm được hai đồng tiền và hai món trang sức bằng bạc.

Tuy rất kinh hỉ nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không có suy nghĩ nhiều, thu lấy đồ vật. Hắn trở lại rừng cây nhỏ ở phía đông thôn. Sau một hồi lâu, hắn cũng bắt được một con dế mèn, dùng mấy sợi cỏ bện thành một cái lồng nhỏ, bỏ con dế vào. Quay đầu lưu luyến nhìn thôn nhỏ vài lần, tại giữa một buổi trưa mùa xuân, thân ảnh nho nhỏ của hắn rời khỏi nơi đã trải qua thời thơ ấu tốt lành.

Ba ngày sau, thiếu niên lại một lần nữa cảm giác được cái thứ gọi là tứ cố vô thân. Sau ba ngày thống khổ ăn cà rốt cùng ba đêm phập phồng lo sợ ngủ ở nơi hoang dã, rốt cục hắn cũng đi tới một cái trấn nhỏ, mà theo lời người lớn chỉ mất một ngày đường. Lúc này, đứng trước cảnh tượng điêu tàn trước mắt, hy vọng của hắn một lần nữa lại tan biến.

Trấn nhỏ này vậy mà cũng thành một đống đổ nát. Đem theo tâm tình bất đắc dĩ, Nhậm Thanh Phong nghỉ lại một ngày tại căn phòng đổ nát trong trấn. Ngày thứ hai, hắn tìm chút đồ ăn gì đó thì lại tìm được hai ba thỏi bạc vụn cùng ba món trang sức. Sau đó, hắn lại rời khỏi trấn nhỏ tiếp tục lên đường.

Mặc dù hắn không biết Đại đô ở đâu, nhưng theo lời lão tiên sinh từng nói với hắn thì qua khỏi trấn nhỏ theo hướng bắc là có thể đến một tòa thành lớn. Cho nên trước mắt, hắn quyết định theo hướng bắc đã.

Lần này đây, đường xá thật xa xôi. Sau bảy ngày trời, lương khô hắn trang bị cũng đã ăn hết. Lại thêm, với cái cảnh sống màn trời chiếu đất như thế này, đôi giầy dưới chân cũng đã rách nát, trên ngón chân cũng nổi lên mấy cái mụn nước. Vào buổi sáng ngày thứ tám, Nhậm Thanh Phong rốt cuộc đi không nổi, té ngã xuống đất. May mắn có một thợ săn đi ngang qua, hắn mới có thể thoát khỏi nguy hiểm. Bất quá khi tỉnh lại, nghe thê tử của người thợ săn nói hắn bị bệnh, phải nghỉ ngơi chừng một tháng mới được.


Trong một tháng này, đôi vợ chồng người thợ săn tốt bụng rốt cục cũng làm cho hắn lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Tắm rửa thay quần áo xong, chân mang vào đôi giày vải không vừa kích cỡ, Nhậm Thanh Phong mang theo con dế mèn, dưới sự hộ tống của người thợ săn, thuận lợi đi tới một trấn nhỏ ở gần đó. Lúc sắp chia tay, người thợ săn tốt bụng này, chẳng những giúp hắn chuẩn bị không ít đồ vật mà còn đưa cho hắn một ít bạc vụn.

Từ đó về sau, trên đường đi, Nhậm Thanh Phong cũng gặp qua không ít người tốt như vậy, và cũng gặp không ít người giàu keo kiệt đến mức ngay cả đồ ăn cho chó cũng không muốn bố thí. Rồi hắn cũng từng bị lừa gạt, bị trộm, bị cướp, bị đánh, bị mắng,… Hắn cũng từng ăn trộm, ăn xin, lao động trẻ em, rồi sinh bệnh. Lúc thì đi nhờ thuyền xe, khi thì ngủ đêm tại núi hoang rừng độc. Trải qua không ít khổ cực, cho dù bị người vũ nhục khinh bỉ hay được người thu nhận, giúp đỡ, hắn vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc tiến về Đại đô.

Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt một cái mà cuộc sống như vậy đã trôi qua được ba năm, rốt cuộc Nhậm Thanh Phong đạt được ý nguyện. Hắn đã trải qua hàng ngàn dặm trên con đường đi đến Đại đô phồn hoa.

Nhậm Thanh Phong của ngày hôm nay đã không còn là một đứa trẻ con ngây thơ năm đó mà tưởng rằng chỉ với mười củ cà rốt là có thể tới Đại đô. Con dế mèn năm đó cũng đã chết trên đường từ lâu rồi. Đối với hy vọng năm đó, hắn cũng biết là không có khả năng. Với lại, sát hại toàn bộ người trong thôn như vậy, tuyệt đối cũng không phải đơn giản là sơn tặc.

Trải qua ngàn nan vạn hiểm cùng nếm đủ trăm cay nghìn đắng, trong thời gian mấy năm trời, đến Đại đô vừa là mục tiêu vừa là động lực để hắn sống sót.

Ở xa xa, nhìn những người tiến vào cửa thành cao lớn, thành tường gạch xanh tang thương cổ xưa, lầu canh đứng đầy lính gác, Thanh Phong thở dài một hơi, chỉ mới mười tuổi mà mắt hắn đã tang thương như người trung niên.




Vô tâm trước cảnh phồn hoa náo nhiệt, Nhậm Thanh Phong tốn biết bao trắc trở mới tới được một đại trạch nhà giàu có. Hai bên, trước cửa lớn bằng đồng là hai con Sư tử đá to lớn. Tấm biển trên cửa đề năm chữ mạ vàng: “Phủ Bác Đại học sĩ”. Nhậm Thanh Phong biết, một nơi như vậy, không phải một thiếu niên quần áo tả tơi như mình có thể dễ dàng đi vào .

Gõ cửa, hồi hộp chờ đợi một hồi, rốt cuộc một ông lão mặc áo vải, mặt mũi hiền lành mở cửa ra. Sau một lúc đánh giá Nhậm Thanh Phong, lão mới nói:“Vị tiểu ca này, không biết gõ cửa có chuyện gì.”

Ông lão vừa cất tiếng, Nhậm Thanh Phong vội vàng đáp lễ. Sau khi ông lão nói xong, hắn mới lão luyện đáp: “Tại hạ là Nhậm Thanh Phong, được người nhờ vả đến đây cầu kiến học sĩ đại nhân, xin lão nhân gia giúp đỡ thông báo một tiếng.”

“Ừ, nhìn ngươi cũng khiêm nhường lễ nghĩa, nhưng mà tiểu hài tử như ngươi, không thể nói muốn gặp là có thể gặp đại nhân nhà ta được. Ngươi có thể đưa ra tín vật gì hay không?” Ông lão gật gật đầu nói.

Nhậm Thanh Phong nghe thấy vậy, vội vàng đem ra ngọc bội cùng bức thư bị hỏng đưa ra.

“Được, ngươi đi theo ta. Ta gọi người đưa ngươi đi tắm rửa, thay đổi quần áo. Đến lúc đó, ngươi sẽ đi gặp mặt đại nhân nhà ta.” Lão nhân nhìn ngọc bội trong tay, sắc mặt khẽ biến đổi rồi nói. Sau đó một già một trẻ hai người, đóng cửa lớn lại rồi tiến vào đại trạch. Ông lão hô một tiếng, liền có hai đứa bé xấp xỉ Nhậm Thanh Phong tiến lại rồi dẫn hắn đi.

Ngâm mình ở trong nước nóng, xuyên thấu qua từng tầng hơi nước, Nhậm Thanh Phong đánh giá bốn phía. Đột nhiên hắn có linh cảm, loại cuộc sống gian khổ như trước kia sẽ chỉ còn là quá khứ. Dù đoán được, cái ngọc bội kia nhất định là món tín vật trọng yếu, hắn cũng không trông cậy vào thứ này thực sự có thể tìm được tiên sinh hay cha mẹ. Sau mấy năm lang bạt, Nhậm Thanh Phong cũng nhận ra những ý nghĩ trước kia của mình quả thật quá ngây thơ.

Nguyện vọng lớn nhất của Nhậm Thanh Phong bây giờ là có được cuộc sống yên ổn, sau đó mới điều tra rõ ràng chuyện năm xưa. Mà phủ học sĩ là một nơi không tồi. Tuy chủ nhân ở đây là đại nhân vật, nhưng từ thái độ của hạ nhân, người này chắc cũng không tệ, ít nhất cũng không giống mấy tên tham quan chuyên bóc lột dân chúng mà hắn đã từng thấy trên đường đi. Lúc Nhậm Thanh Phong đang nghĩ ngợi thì từ bên ngoài truyền vào tiếng thúc giục của một đồng tử.

Mặc bộ quần áo đã được chuẩn bị từ trước lên người, Nhậm Thanh Phong đi ra khỏi phòng, theo đồng tử đứng chờ bên ngoài đi thẳng đến hậu viện. Vòng vo mấy vòng, cuối cùng hắn cũng đi tới một gian thư phòng cổ xưa đầy tao nhã. Lúc này, cửa phòng đang mở ra một nửa.

"Để hắn vào đi, còn lại lui ra hết." Trong phòng là một trung niên nhân khoảng bốn mươi tuổi mặc nho bào màu lam. Nghe được lời của trung niên nhân, hai gã đồng tử không nói một lời liền cung kính lui xuống, mà Nhậm Thanh Phong cũng đi vào với tâm tình thấp thỏm không yên.

"Cậu ngồi xuống trước đã, rồi kể lại chi tiết chuyện của cậu cho ta biết, nhất là những chuyện liên quan đến miếng ngọc bội này." Người trung niên hòa ái nói.

Nhậm Thanh Phong cũng không giấu giếm, nói ra tất cả những chuyện mà mình biết cho hắn. Người trung niên nghe xong, hơi trầm mặc một hồi mới kể cho Nhậm Thanh Phong biết về chiếc ngọc bội.

Nhậm Thanh Phong nghe xong câu chuyện, mới biết người này chính là Bác Cổ, Hàn Lâm Viện đại học sĩ Đại Yến, hơn nữa khối ngọc bội mà mình mang theo tới đây cũng là của hắn. Một lần ra ngoài, hắn gặp phải kiếp phỉ, được một vị hiệp khách giang hồ cứu mạng. Do đó hắn lưu lại miếng ngọc bội này làm tín vật, cũng hứa hẹn với vị hiệp khách kia sẽ làm cho hắn một việc để báo đáp. Sự tình đã qua hơn mười năm, không nghĩ rằng miếng ngọc bội này lại xuất hiện trong tay của Nhậm Thanh Phong.

-----o0o-----