Lúc Trì Nhứ còn ở Thiên Đình, nghe nói Lôi Công cãi nhau với Điện Mẫu, trần gian sét đánh ầm ầm, nhưng nàng vẫn chưa thấy qua sấm sét bao giờ, bởi vậy sau khi ăn cơm xong, nàng liền đi đến phía trước cửa sổ, chuẩn bị chờ sấm sét đến thăm.
Trời càng ngày càng tối, ngoài cửa sổ vẫn một mực im lặng, không có tiếng sấm cũng không có sét. Trì Nhứ ngáp một cái, dường như là chờ đợi quá nhàm chán, nằm nghiêng người trên ghế tre, chống khuỷu tay, lấy ngón tay chầm chậm gõ bệ cửa sổ, được Lê Liễu Phong ngồi bên bàn học thu hết vào trong mắt.
Hắn nói với Trì Nhứ bản thân là thư sinh thi trượt, phải ở nhà làm nông, giải thích cách cư xử và phong độ của hắn một cách hoàn mỹ, sau liền bị Trì Nhứ thúc giục đi đọc sách.
Lê Liễu Phong ngày thường phê duyệt các loại công văn đau cả đầu, quả quyết không chịu nhìn một chữ, tay tùy tiện lật một trang giấy, lúc Trì Nhứ gõ bệ cửa sổ lần thứ mười, đứng dậy.
Dường như cùng lúc đó, một tia chớp cực sáng xẹt qua bầu trời, bầu trời đen tức khắc được chiếu sáng hơn một nửa, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, Lê Liễu Phong nhìn thấy bả vai Trì Như hơi run.
Nàng sợ sao?
Lê Liễu Phong bước nhanh tới, đến gần mới phát hiện hai tay Trì Nhứ tựa vào bệ cửa sổ, mắt không dời nhìn chằm chằm bầu trời đêm, hoàn toàn chính là dáng vẻ nhìn thấy chuyện mới mẻ.
Lê Liễu Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thích xem sét đánh?"
"Ừ!" Trì Nhứ quay đầu nhìn hắn, mắt sáng ngời trong suốt, "Ngươi nhìn bên ngoài xem, thật nhiều tia sáng lộn xộn!"
Đây chính là cảnh tượng mà Thiên Giới không phân ngày đêm luôn luôn không có.
Lê Liễu Phong hơi cúi thấp người, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy tia chớp màu xanh tím từ trên trời xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống, phác họa bóng cây trong bầu trời đêm, gió lớn thổi khiến cỏ cây nhảy múa không ngừng, cùng nhau soạn ra một bản nhạc quỷ khóc sói gào... Khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có Trì Nhứ vui vẻ đến quái lạ.
Được rồi, Lê Liễu Phong nhìn vẻ mặt Trì Nhứ bên cạnh, cảm nhận được khóe miệng mình giãn ra —— thật ra hắn cũng rất vui vẻ.
•
Rốt cuộc cũng là giông bão mà Nam Thiên Môn cảnh báo, uy lực không phải bình thường, có thể so với đại chiến trên Thiên Giới. Trì Nhứ đang xem vui vẻ, thình lình một tia sáng trắng cực kỳ chói mắt xẹt qua trước mắt, khiến nàng phải nhìn qua chỗ khác, tiếng sấm ầm ầm nổ vang, phảng phất như gần bên tai.
Lê Liễu Phong theo bản năng vươn tay, bỗng nhiên dừng lại ở không trung một chút, lại im lặng không lên tiếng bỏ xuống.
Một lát sau, Trì Nhứ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa trên núi thế mà lại có một ngọn lửa lớn bốc lên.
Ngọn lửa kia rất dữ dội, dường như đã đốt hơn nửa đỉnh núi, ước chừng một khắc sau, trên bầu trời đêm bỗng xuất hiện một trận mưa lớn không được báo trước, nháy mắt liền dập tắt ngọn lửa.
Ở Thiên Đình, Lôi Công Điện Mẫu, Phong Bá Vũ Sư có lẽ đã bàn trước, muốn cho Trì Nhứ xem nguyên bộ hiện tượng thời tiết thay đổi như thế nào, để nàng có thể thưởng thức tất cả cùng một lúc.
Mãi cho đến nửa đêm, cơn mưa nhỏ đi khiến màn đêm dần dần chìm vào tĩnh lặng.
Trì Nhứ xoa xoa mí mắt, cảm thấy có chút mệt.
Đúng lúc này, nàng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng động lạ, một tiếng, rồi đến hai tiếng... Dường như có cái gì đó đang chậm rãi gõ lên cửa gỗ liên tục, ở trong tiếng mưa rơi thưa thớt trông cực kỳ quỷ dị.
Lê Liễu Phong hiển nhiên cũng nghe được, hắn đi về phía trước một bước, thuận thế chắn Trì Nhứ phía sau.
Một trận gió to thổi đến, thanh chắn cửa sổ rơi xuống đáp lại cơn gió, "Ba" một tiếng rơi trên bệ cửa đập vào mép tường.
Lê Liễu Phong: "Ai?"
Tiếng cào cửa dần dần dừng lại, tiếp đến vang lên tiếng của một ông lão đang run run rẫy rẫy: "Ta... Ta là một người già cả yếu ớt, ốm yếu nhiều bệnh... Ta... Ta tìm không thấy nhà, ta thật thê thảm..."
Lê Liễu Phong: "..."
Đầu năm nay quỷ hồn đều lưu hành cách gạt người mở cửa như vậy à?
Ốm yếu nhiều bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, trời giông bão đi ra ngoài lắc lư làm cái gì?
Hắn để một tay lên chốt cửa, định đánh tên quỷ hồn không biết tên này cách cửa bay đi hai dặm, nhưng lại nghĩ đến bản thân cách tiêu chuẩn của Trì Nhứ, còn thiếu một cái "Tâm địa lương thiện", liền bất động thanh sắc thu tay lại.
Trì Nhứ lúc này nhẹ giọng nói: "Bên kia cửa không biết là người hay quỷ, để ta đến cửa sổ bên kia nhìn thử."
Lê Liễu Phong gật đầu, trong lòng yên tâm rất nhiều —— đoạn đường đi đến đây Trì Nhứ đều cực kỳ nghe lời, nói đi hướng nào liền đi hướng đó, không hề nghi ngờ cũng không chút phản bác, khiến hắn còn tưởng rằng tâm đề phòng và ký ức của Trì Nhứ cùng nhau biến mất, bây giờ xem ra, ngược lại tạm thời không cần lo lắng.
Hắn theo Trì Nhứ đi qua, ở sau lưng nàng vươn tay, cánh tay nhẹ nhàng mở khung cửa sổ ——
Ngoài cửa sổ rõ ràng là một bộ xương đen như mực đang đứng!
Trì Nhứ nhìn thấy bộ xương, đồng thời bộ xương kia cũng đang thò đầu vào cửa sổ dòm vào trong, hốc mắt trống rỗng một màu tối đen.
Bốn mắt nhìn nhau, nó tựa như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, đột ngột quay người lại, dang chân ra liền chạy như điên, so với người sống còn nhanh hơn!
Trì Nhứ: "..."
Nàng đáng sợ như vậy sao?
Lê Liễu Phong bỏ tay khỏi khung cửa sổ: "Chạy rồi."
Trì Nhứ nhìn hắn thấy quỷ một chút cũng không hoảng hốt, không nhịn được nói: "Ngươi không sợ quỷ à?"
"Ta từ nhỏ âm khí quấn thân, dễ dàng mời gọi những thứ dơ bẩn này, đại khái là nhìn quen không sợ nữa?" Lê Liễu Phong nhìn nàng cười cười, ấm giọng nói, "Nếu nhìn nữa thì trời sẽ sáng mất."
Không đề cập tới còn tốt, hắn vừa nhắc tới, cơn buồn ngủ của Trì Nhứ lại đến, nhưng mà, nàng vẫn không quên chuyện quan trọng: "Âm khí quấn thân có thể đi miếu Thành Hoàng ở đây, nói với thần Thành Hoàng, ông ấy sẽ bắt quỷ thay ngươi."
Tuy nói miếu Thành Hoàng thuộc hệ thống của Minh Giới, Trì Nhứ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng nghe nói thần Thành Hoàng là người thành thật lại tốt bụng khi có người cần sẽ giúp đỡ.
Lê Liễu Phong không biết nghĩ tới điều gì, hơi mĩm cười, lại ho một tiếng nói: "Ừ, đa tạ nhắc nhở."
•
Phòng ở tuy nhỏ, nhưng cũng rất đầy đủ, cách phòng ngủ có một tấm màn, Trì Nhứ đẩy ra liền thấy, chỉ có một cái giường.
Lê Liễu Phong nói: "Ta đi ra ngoài nằm, thuận tiện gác đêm."
Trì Nhứ suy nghĩ một chút: "Ngươi có muốn ngủ trước không, để ta đi gác đêm cho?"
Dù sao nàng cũng là thần tiên, một đêm không ngủ cũng không có việc gì, nhưng Lê Liễu Phong không giống vậy, sáng mai khẳng định hắn sẽ phải dậy làm việc đồng áng.
"Bản thân yên tâm say giấc để ngươi gác đêm, đây đâu phải việc làm của bậc quân tử?" Lê Liễu Phong nhìn nàng mỉm cười, "Ta cũng rất sĩ diện, mau đi ngủ đi."
Hắn đã nói như vậy, Trì Nhứ chỉ đành đáp ứng.
Đệm chăn sạch sẽ không quá mềm, cũng không quá khó chịu, nằm trên đó cực kỳ thoải mái. Có lẽ là do mùi rơm từ giường ngửi vào khá an tâm, Trì Nhứ rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
•
Lê Liễu Phong vén màn lên nhìn thoáng qua, thấp giọng phân phó nói: "Trốn đi, trông nàng ấy cho tốt."
Một người giấy nhỏ hình chữ nhật gật gật đầu, dùng cả tay chân bò lên tấm màn, cuối cùng núp ở trong góc.
Bên ngoài rơi mưa, Lê Liễu Phong đẩy cửa đi ra, trên đầu lập tức xuất hiện một cái dù đen khổng lồ.
Thân hình hắn cao gầy, bước chân vững vàng sãi những bước lớn, người giấy nhỏ lơ lửng giữa không trung, ân cần giơ dù, vui vẻ theo phía sau hắn.
Hai người đi ra khỏi cửa viện, quẹo vào một con đường nhỏ trong thôn, tiếp theo đi vào rừng cây dưới chân núi.
Lá cây dày đặc che hầu hết cơn mưa, bộ xương màu đen vừa chạy khỏi đang quỳ trên mặt đất trong rừng, hai bàn tay, đầu gối và sau gáy đều có một người giấy nhỏ đứng trên đó, nhìn thấy Lê Liễu Phong đi đến, mấy người giấy nhỏ chống nạnh, ngẩng đầu, cực kỳ đắc ý.
"Làm không tồi." Lê Liễu Phong nói.
Bộ xương màu đen bị nhóm người giấy nhỏ đạp, khó khăn ngẩng đầu, lại thật nhanh cúi đầu xuống, giống như thà chôn mình dưới đất cũng không muốn nhìn thấy vị trước mặt chút nào.
Lê Liễu Phong giọng trầm thấp: "Núi Thôi Ngôi?"
Núi Thôi Ngôi chính là tên ngọn thiếu phía sau Triệu gia thôn, người của thiên giới ngại hai chữ "Thôi Ngôi" quá mức quỷ khí, phần lớn đều cam chịu nó không có tên.
Bộ xương kia ngay cả đầu cũng không dám nâng, hàm răng trên dưới run cầm cập đập vào nhau: "Tiểu nhân có mắt như mù, còn muốn đụng đến chỗ ở của đại nhân, tội đáng muôn chết! Mong đại nhân thứ lỗi!"
Nó vốn là một quỷ hồn lang thang, may mắn thoát khỏi quỷ sai bắt giữ, mỗi ngày đổi từ quan tài này đến quan tài khác nhau để sống ở Núi Thôi Ngôi —— khi còn sống không mua nổi nhà, ngược lại chết đi lại trôi qua vừa tùy ý lại tiêu sái. Nào ngờ tối nay trời có giông bão, trực tiếp bổ xuống quan tài của nó, sét đánh làm nó đen thêm vài phần, sợ tè ra quần mà lao xuống núi.
Làm một con quỷ, nó chưa từng bị kinh sợ, cũng chưa từng nếm thử tư vị dọa người, đột nhiên có ý định xông vào nhà dân thử một lần, kết quả lại gặp vị đại nhân cả người sát khí trước mặt.
"Sát khí" ở Minh Giới không phải nói "Người" tàn bạo, mà là "Người" cực kỳ mạnh. Mạnh đến mức độ nào, bộ xương từng gặp qua các vị thần trên người đầy sát khí xung quanh đây, nhưng so với vị đại nhân trước mặt này, có lẽ không đáng nhắc tới.
Thật là không may... Không biết có bị kéo đến địa ngục bỏ vào chảo dầu hay không.
Lê Liễu Phong nhìn bộ xương kia một lát, dĩ nhiên đã đoán được tám, chín phần câu chuyện, khoát tay gọi ra một người giấy nhỏ: "Chỗ này Hắc Bạch Vô Thường là đôi nào?"
Người đời chỉ biết Hắc Bạch Vô Thường là người câu hồn dẫn đường, lại hiếm người biết đối với Minh Giới mà nói, đó là một loại nghề nghiệp, giống với thổ địa trong dân gian, địa phương khác nhau, Hắc Bạch Vô Thường cũng khác nhau.
Người giấy nhỏ kia thân hình thon dài, giống một phiến lá trúc, cực kỳ chân chó gật đầu một cái: "Là Hắc Lộ và Bạch Thắng! Chủ nhân, có phải chúng ta nên khấu trừ tiền lương hai người bọn họ không?"
Lê Liễu Phong kiểm tra bộ xương một lần, phát hiện không có vấn đề gì, nhân tiện nói: "Núi Thôi Ngôi là một nơi nguy hiểm, lời này không cần ta nhiều lời, cho bọn họ đến đem người mang đi đi. Truyền lời, lần tới lại có sơ suất, bọn họ cũng đừng làm quỷ nữa, trực tiếp xuống địa ngục trông cửa đi."
"Vâng!" Người giấy nhỏ thân hình thon dài không ngừng nói.
Quỷ hồn ở lại nhân gian, tâm cực kỳ dễ sinh oán giận, dễ sa đọa làm ác quỷ, mà khu vực Núi Thôi Ngôi, dưới lòng đất là nơi quỷ vực tụ tập, trong quỷ vực có hàng trăm hàng triệu yêu ma lòng mang phẫn hận với Minh Giới, vì phong ấn không thể đi ra, nếu quỷ hồn ở lại nơi đây sẽ bị yêu ma lợi dụng, đối với Minh Giới mà nói, không thể nghi ngờ chính là phiền toái lớn.
Lê Liễu Phong hôm nay xuất hiện trong hồ trên Núi Thôi Ngôi, chính là tới kiểm tra phong ấn.
Nhớ tới sau khi bản thân từ trong hồ đi ra thấy một màn kia, Lê Liễu Phong trong lòng nhẹ nhàng động —— Trì Nhứ xuất hiện đối với hắn mà nói là ngoài ý muốn, hắn vốn nên sau khi kiểm tra xong lập tức trở lại Minh Giới, nhưng hiện tại lại không được.
Ai biết sau khi hắn đi, Trì Nhứ sẽ đụng phải nam nhân thô lỗ nào chứ?