Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 33




Hạ ba ba nhìn đồng hồ thấy đã muộn, nói muốn đi tìm chỗ ăn cơm. Một đường lại lái xe ra khỏi khu trường học, tìm thật lâu mới thấy một nhà hàng.



Hạ mụ mụ đưa thực đơn cho con trai, muốn ăn gì thì cứ tha hồ gọi. Lúc ăn cơm, Hạ mụ mụ không ngừng gắp đồ ăn cho con, nói là về sau ở trong trường, thức ăn sẽ không tốt như vậy.



“Nếu cơm trong trường không ăn được thì rủ bạn học cùng ra ngoài ăn, thiếu tiền thì nói với mẹ, mẹ gửi cho”.



Hạ Minh Hiên đối với loại cưng chiều này của mẹ mình tỏ vẻ đã thành quen, hơn nữa chỉ vài phút sau là vứt hết mấy lời vừa nghe ra khỏi đầu.



Hạ ba ba nói Hạ mụ mụ quá chiều con, như vậy về sau làm sao mà con tự lập được, khó có thể nên người. Chuyện này Hạ mụ mụ cũng hiểu, chính là con trai duy nhất của mình về sau sẽ không thường ở bên cạnh, trong lòng đương nhiên sẽ cảm thấy uỷ khuất khó chịu.



Ăn cơm xong, chuyện gì nên làm cũng đã làm hết rồi. Hạ mụ mụ khoé mắt có điểm đỏ lên, đứa con bảo bối nhà mình chưa từng sống xa nhà, tuy rằng biết lên đại học thì phải ở ký túc xá, cũng đã làm tốt chuẩn bị từ trước, nhưng đến giờ phút này vẫn cảm thấy luyến tiếc.



“Minh Hiên, nghỉ quốc khánh nhớ về nhà nhé”. Lúc lên xe, Hạ mụ mụ vẫn không quên mà nhắc lại một câu.



Hạ Minh Hiên gật đầu.



Đã là ba giờ chiều, Kiều Tử Tích vẫn chưa đến. Hai tiếng trước có gọi cho Kiều Tử Tích, y nói ba y có việc đột xuất nên đi trễ, khi đó y vẫn còn ở nhà.



Hạ Minh Hiên lại gọi tiếp. “Tử Tích, đi chưa?”



Đầu kia nói. “Đang trên đường”.



“Bao lâu nữa mới tới?”



“Chắc một tiếng”.



“Nga, vậy tôi ở cổng trường chờ cậu, giúp cậu chuyển đồ”.



“Đến rồi nói sau”.



Kiều Tử Tích bên kia ngắt máy, Hạ Minh Hiên cúp điện thoại, tính toán đi dạo quanh trường một vòng.





Kiến trúc trường học là dựa vào núi, phía trước có một cái hồ, trong hồ còn có vài toà núi đá, cảnh sắc rất đẹp. Giọng hát của Hứa Tung quanh quẩn trong khu vườn trường không lớn không nhỏ, ca khúc thanh xuân về quãng đời sinh viên sắp sửa bắt đầu.



Ngày đầu tiên nhập học còn có sư huynh sư tỷ mở gian hàng, bán mấy đồ dùng sinh hoạt thường ngày, dùng giọng nói phi thường ngọt ngào phi thường chuẩn phổ thông nơi nơi dụ dỗ tân sinh viên đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình.



Tân sinh viên bị bầu không khí nhiệt tình vây quanh, lại cái gì cũng không hiểu, sư huynh sư tỷ nói cái gì thì làm cái đó, mua mấy đồ mà sư huynh sư tỷ bảo dùng bền lắm về, được mấy ngày thì hỏng.



Tiền của sinh viên năm nhất cứ thế mà bị các sư huynh sư tỷ lừa đi. Bất quá những chuyện này phải học đại học mấy tháng rồi mới hiểu được, nguyên lai sư huynh sư tỷ cũng vì muốn kiếm thêm chút thu nhập thôi.



Về sau mới biết được, sư huynh sư tỷ hiện tại đang bán đồ chất lượng kém ngày trước cũng từng là tân sinh viên bị nói lừa mấy câu liền mua này mua kia. Chờ thêm một hai năm, hiện tại đem tiền bị lừa năm đó tất cả đều buôn bán lấy trở về.




Trên bảng thông tin của trường dán đủ các loại tin tức, hướng dẫn nhập học cho tân sinh viên, tư vấn tâm lý cho sinh viên, định hướng nghề nghiệp cho sinh viên. Ở một trang báo nào đó còn có mục giới thiệu về ban lãnh đạo của trường.



Hạ Minh Hiên chính là ở nơi đó thấy được ba của Kiều Tử Tích, Kiều Lỗi, hiệu trưởng Kim đại, nhân vật nổi danh trong giới tài chính. Ba của Kiều Tử Tích Hạ Minh Hiên mới chỉ gặp qua một lần, ấn tượng cũng không quá sâu, nhưng chỉ cần nhìn ảnh chụp một cái là nhận ra ngay, đã thế còn cùng họ với Kiều Tử Tích, cho nên, chuẩn xác không sai được.



Khoé miệng Hạ Minh Hiên giật giật, tiểu tử này, ba làm hiệu trưởng đại học mà cũng không nói cho huynh đệ biết.



Lúc Kiều Tử Tích đến nơi thì rất không khách khí mà gọi Hạ Minh Hiên tới xách đồ. Hạ Minh Hiên chạy tới, vừa lúc thấy được vị hiệu trưởng Kim đại ân cần vĩ đại của chúng ta.



Kiều Lỗi nói với đứa con. “Đi trước làm chuyện của mình cho tốt, sau đó đến ký túc xá dọn dẹp, ba còn có việc bận, không đi cùng được”.



Kiều Tử Tích gật đầu, cái gì cũng không nói.



Hạ Minh Hiên giúp Kiều Tử Tích xách đồ. “Đi lấy chìa khoá phòng trước, đem đồ vào ký túc đã”.



Kiều Tử Tích đi phía sau hắn. “Đồ đạc của cậu thu dọn xong chưa?”



“Đã sớm xong rồi, đều là ba mẹ tôi làm”. Người nào đó còn thực kiêu ngạo mà nói.



Kiều Tử Tích nhìn bóng dáng đắc ý của hắn. “Quen cơm dâng tận miệng áo dâng tận tay rồi, để xem về sau không có cha mẹ bên cạnh cậu sẽ sống thế nào”.




“Không phải còn có cậu sao?” Người nào đó rất tự nhiên đem Kiều Tử Tích trở thành bảo mẫu.



Đổi lại là ánh mắt xem thường của Kiều Tử Tích.



Hạ Minh Hiên đi chậm lại, sóng vai cùng Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu đúng là không biết suy nghĩ”.



“Cái gì?”



“Ba cậu là hiệu trưởng Kim đại cậu cũng không thèm nói với tôi”.



“Ông ấy là hiệu trưởng thì liên quan gì tới cậu?”



“Sao lại không liên quan? Lão ba của huynh đệ tôi là hiệu trưởng, về sau rất nhiều chuyện có thể đi cửa sau một chút”. Ví dụ như điểm chuyên cần, ví dụ như đi thi.



“Tôi thấy cậu nên vứt bỏ cái ý niệm đi cửa sau đi, phi thực tế”.



“Sao lại phi thực tế?”



Kiều Tử Tích liếc hắn một cái. “Tôi đây làm con mà còn chưa được đi cửa sau, cậu nghĩ ông ấy sẽ cho cậu?”




Hạ Minh Hiên há mồm, cuối cùng cảm thán. “Ba cậu, thật tuyệt tình”.



Ký túc xá của Kiều Tử Tích ở toà nhà số 17, đây là khu ký túc tốt nhất của trường, bên trong đều là người nhà hoặc có chút quan hệ với lão sư.



Hai người một phòng, rộng rãi làm sao. Giường đơn đệm Simmons, thoải mái làm sao, còn có tủ quần áo riêng và máy giặt, tiện lợi làm sao!



Cùng phòng với Kiều Tử Tích là một nam sinh cao cao gầy gầy đeo kính, nhìn qua có vài phần thanh tú. Kiều Tử Tích vừa vào cửa liền chào hỏi với cậu ta, sau đó còn hàn huyên trong chốc lát, hoàn toàn đem Hạ Minh Hiên vứt qua một bên. Nam sinh kia tên là Hứa Kiếm Sở, cũng học khoa tài chính, còn cùng lớp với Kiều Tử Tích.



Hạ Minh Hiên vẻ mặt như ăn phải khổ qua. “Tử Tích, thế mà cậu còn bảo ba cậu không cho cậu đi cửa sau, ký túc xá tốt như vậy đều chiếm cho cậu”.




“Ngoại trừ chuyện này”. Kiều Tử Tích không mặn không nhạt đáp lại.



Ánh mắt Hạ Minh Hiên dừng lại trên người nam sinh thanh tú đang sửa soạn bàn học bên kia, quét tới quét lui vài lần, trong lòng khó chịu nói không nên lời. “Sao cậu không nói trước với tôi, để tôi ở chung với cậu thì tốt rồi”.



Kiều Tử Tích đem quần áo treo vào tủ. “Khi đó tôi còn đang ở Mỹ, là ba tôi tự an bài, tôi cũng đâu có biết”.



Hạ Minh Hiên kiếm một cái khăn tới giúp Kiều Tử Tích lau chùi, dọn dẹp ký túc xá của mình hắn còn chưa chăm chỉ như vậy đâu. Hứa Kiếm Sở ở một bên vỗ vai Kiều Tử Tích, nói. “Tử Tích, vừa rồi có người tới bán khoá, tôi tự quyết mua cho cậu một cái, miễn cho sau này lại phải chạy đi mua”.



Kiều Tử Tích cười cười. “Cảm ơn, bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu”.



Hứa Kiếm Sở nói. “Có mấy đồng thôi, không cần trả”.



Hạ Minh Hiên nhìn qua. “Tử Tích, lát nữa thu dọng xong chúng ta đi ăn tối đi”.



Kiều Tử Tích nhìn Hứa Kiếm Sở. “Nếu không, cậu đi cùng luôn đi”.



“Cũng được”. Hứa Kiếm Sở đáp.



Sau ngày khai giảng sẽ tổ chức một buổi lễ chào đón tân sinh viên, hình thức không khác lắm so với cấp ba.



Ở trên bục, ba ba của Kiều Tử Tích dõng dạc lưu loát phát biểu xong một bài về kiếp sống bốn năm đại học, sinh viên bên dưới nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.



Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ngồi khác vị trí, khoảng cách hai lớp còn khá xa. Điện thoại của Kiều Tử Tích vang lên, lấy ra xem, người nào đó nhắn tới một tin nhắn, còn kèm thêm biểu tượng miệng chảy nước miếng mắt hình trái tim. “Trải qua mười lăm phút diễn thuyết ngắn ngủi, tôi đã có được kết luận, ba cậu tuyệt đối là phái thực lực”.



Kiều Tử Tích nhắn lại. “Chứ cậu nghĩ là phái thần tượng à?”



Về chuyện da mặt dày của Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích đã sớm biết. Lên đại học, người nào đó tiếp tục mỗi ngày tới đây cọ máy giặt, có khi cũng tắm rửa luôn ở phòng Kiều Tử Tích, tắm xong thì lại mặt dày dùng máy sấy sấy tóc.



Hứa Kiếm Sở là người nhã nhặn, đối với việc Hạ Minh Hiên sử dụng phí điện nước cùng vật dụng ở nơi này không có giới hạn thì cũng chỉ cười cho qua. Tuy rằng cuối cùng phí điện nước đều là Kiều Tử Tích và Hứa Kiếm Sở phải trả.