Thanh Vân Thê Thượng

Chương 23: Chương 23






"Đúng vậy, khi thuộc hạ đến từng nhà hỏi cung mới biết được việc này, lúc ấy thuộc hạ đã bị dọa cho hết hồn, thuộc hạ còn tưởng là một cô nương thông minh như vậy, gia đình phải là nhà có học thức, nàng cũng nói rằng bản thân đã đọc sách vài năm.



Không ngờ rằng, Phong cô nương vậy mà lại đi giết heo.



Làm sao có thể giết được heo với cái thân thể nhỏ bé kia cơ chứ? Tại sao phụ thân của nàng lại để cho một cô nương như hoa như ngọc đi giết heo cùng mình? Đoán chừng là gia đình cũng đối xử không ra làm sao với con gái." Ngô Vi vừa nói vừa bĩu môi, nhà hắn chỉ có hai đứa con trai, hắn muốn có con gái mà mãi không có được, cho nên hắn ghét nhất những nhà đối xử khắt khe với con gái mắt Ứng Thanh Vân hiện lên vẻ nghi ngờ, một cô nương giết heo sao có thể biết khám nghiệm tử thi? Sao có thể phân định được vụ án chứ?----------------------Phong Thượng Thượng biết chắc chắn bản thân sẽ bị nghi ngờ, nhưng thời điểm này nàng cũng không rảnh rỗi để suy nghĩ đến những vấn đề này.



Bởi vì ngay sau khi người của nha môn rời đi hết, nàng bị toàn bộ người trong thôn tò mò bao vây.






Bọn họ người hỏi một câu, ta một câu, khiến đầu óc nàng đau nhức.




Nàng không có lòng để mà giải thích từng việc một cho những người này, nên chen ra khỏi đám đông rồi chạy ra ngoài.



Nàng chạy về nhà như một cơn gió rồi đóng cửa thật chặt, sau đó thở phào nhẹ nhiên, nàng còn chưa kịp thở phào thì một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi từ trong nhà chạy ra.




Người phụ nữ không nói hai lời, tát một cái vào cánh tay nàng rồi trách cứ: "Nha đầu nhà con chạy đi đâu suốt cả ngày hả? Đã vậy còn không giúp phụ thân con làm việc gì cả.



Buổi sáng lúc đi, phụ thân của con đã rất không vui vẻ."Từ trong ký ức của nguyên thân, Phong Thượng Thượng biết được rằng, vị này chính là mẫu thân của nguyên thân, Phong thị."Ta không đi đâu cả." Dù sao Phong Thượng Thượng cũng không phải con gái của vị này.



Trong chốc lát, nàng cũng không biết phải nói gì cả, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cúi đầu xoay người đi vào phòng của mình."Ơ kìa! Con đi đâu vậy?" Phong thị vội vàng đuổi theo kéo cánh tay nàng lại, nói: "Con không ở nhà cả một ngày, không đi giúp phụ thân con giết heo cũng không sao, ở nhà cũng không làm gì cả, đến lúc phụ thân của con quay trở về biết thì sẽ rất tức giận.




Đúng lúc, nhà không còn củi đốt, con đi lên núi chặt một ít, sau đó ra giếng múc nước, rồi quay về nhà đổ đầy thùng nước nhé."Mặc dù nàng rất mệt mỏi, rất muốn nằm xuống ngay lập tức nhưng Phong Thượng Thượng lại nghĩ đến việc bản thân vẫn còn phải ở đây ăn uống ngủ nghỉ, cái gì cũng không làm thì không được.



Vì vậy, nàng từ bỏ ý định trở về phòng nghỉ ngơi, đi vào phòng bếp, cầm một cái thùng nước ra ngoài đầu thôn có một cây đa rất to, dưới tán cây còn có một cái giếng rất lớn, nước sinh hoạt của người trong thôn đều lấy từ chỗ này.



Bên cạnh giếng có một cái thùng gỗ lớn được buộc bằng dây thừng, nàng bỏ thùng gỗ vào trong giếng múc đầy, sau đó kéo lên, rồi đổ thùng nước vào cái thùng nàng mang tới là được giếng có một bà lão cũng đang đi lấy nước, thấy Phong Thượng Thượng xách ra một thùng nước đầy từ trong giếng, nhìn có vẻ cực kỳ nặng, không nhịn được nói: "Đứa nhỏ nhà con sao lại múc nhiều nước trong một lần như thế? Xách một thùng đầy như thế mệt lắm, con quá thật thà rồi.".