Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 170




Hoàng Tuyết vẫn nhắm mắt mà khụy một gối trên đất Chuột nhìn Hoàng Tuyết giọng đầy giễu cợt:

“Tưởng mạnh như nào hoá ra cũng được như này thôi à”

Chuột nói xong liền xoay người định rời đi thì một cỗ khí lực mạnh mẽ xuất hiện ngay sau lưng, Chuột lập tức xoay lại đưa kiếm ngang đầu để đỡ lại giật mình nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoàng Tuyết mà nghĩ "Cô ta chưa chết sao ".

Chuột bị đánh bật lùi ra xa nhưng vẫn khụy chân mà đứng vững nhìn Hoàng Tuyết tay cầm kiếm miệng không ngừng thở dốc mà hoang mang nghĩ “Gì vậy cô ta ban nãy không phải uống thuốc độc mà là uống rượu sao, hơn nữa sức mạnh hình như đã mạnh hơn ban nãy rồi”.

Hoàng Tuyết cúi gầm mặt không nhìn rõ biểu cảm miệng không ngừng thở dốc gương mặt nguy hiểm nói:

“TRẢ MẠNG CHO EM GÁI TAO NGAY!!!”

Hoàng Tuyết vừa dứt lời thì đã xuất hiện ngay trước mắt của Chuột khiến hắn ta phải bất ngờ và vung kiếm để đỡ thanh kiếm đang lao tới của Hoàng Tuyết, Hoàng Tuyết lúc này gương mặt hiện rõ sự giận dữ chém liên tục về phía của Chuột, Chuột cũng rất nhanh nhẹn đỡ được từng đường kiếm một vừa đỡ vừa tấn công ngược lại nghĩ “Sức mạnh tăng nhanh hơn rồi,là nhờ chai rượu ban nãy sao”.“Không, không phải, không phải do chai rượu mà là do tính cách của cô ta bị thay đổi rồi”.

Chuột vung mạnh kiếm đánh bật Hoàng Tuyết, Hoàng Tuyết như hoá điên mặc kệ các vết chém do dây thép truyền tới và các vết chém của Chuột,mà liên tục xông đến tấn công Chuột.Chuột cũng rất phấn khích liên tục tiếp những đường kiếm của Hoàng Tuyết, vừa vung thật mạnh kiếm của mình vào những chỗ hiểm và cực kỳ dứt khoác.

Chuột nắm bắt cơ hội chém một đường ngang eo của Hoàng Tuyết, Hoàng Tuyết tuy tránh rất nhanh nhưng vẫn bị thương và chảy máu, Chuột liền lộn người ra xa cười khẩy một cái nhìn Hoàng Tuyết.

Hoàng Tuyết lúc này mới ngỡ ngàng nhận ra có hai cơn lốc dây thép khổng lồ đang đánh tới và kèm vói đó là những cơn lốc dây thép nhỏ thậm chí tám phương tứ hướng xung quanh Hoàng Tuyết đều bị mạng lưới dây thép bao bọc hoàn toàn, Hoàng Tuyết không thể tin được vào mắt mình mà trợn lớn mắt nhìn xung quanh toàn là chỗ chết nghĩ “Làm sao đây!!!Bị giết mất!!! Không có chỗ thoát rồi!!!”.

Hoàng Tuyết nhìn xung quanh chỉ còn đường chết đã không có đường lui vết thương ở phần eo cũng đang không ngừng rỉ máu, Hoàng Tuyết thả lỏng người ánh mắt mệt mỏi nghĩ “Được rồi,…”."Ngay từ khi phản bội Trung Gian thì cái kết này đã định sẵn cho bọn mình rồi ".

Hoàng Tuyết nhắm mắt lại sẵn sàng đón nhận cái chết sẽ đến với mình trong vài giây nữa nhưng mà đã có một lực chém rất mạnh chém đứt toàn bộ mạng lưới dây thép sau đó những cơn lốc dây thép cũng bị đứt thành từng mảnh nhỏ mà rơi xuống đất.

Hồ Ly ngạc nhiên thốt lên:

“Cái gì!!!”

Chuột cau mày nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang chắn trước Hoàng Tuyết tay cầm kiếm hướng về phía hắn ta,ánh mắt màu tím có mang theo chút sự lạnh lẽo vô cùng.

Hoàng Tuyết ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng lưng của Ôn Dương, Hoàng Tuyết vui mừng gọi:

“Anh Anh!!!”

Chuột cau mày nói:

“Không phải ngươi đã chết rồi sao”

Ôn Dương không đáp lại hắn ta mà chỉ nhìn hắn ta với đôi mắt chết chóc, gương mặt đen lại cô một tay cầm kiếm một tay dang ngang ra chắn cho Hoàng Tuyết,Ôn Dương bình tĩnh nhìn Chuột nói:

“Chị hai,chị cầm mấu vết thương lại rồi đi tìm Tiểu Thanh đi, ở đây giao lại cho em”

Hoàng Tuyết ngỡ ngàng nói lớn:

“Em nói gì vậy,chị phải,…”

Ôn Dương nghiêm túc nói:

“Chị không đấu lại bọn họ đâu, hơn nữa em đã biết hắn ta là ai rồi”

Ôn Dương vừa nói vừa đưa mắt nhìn Báo Đốm đang rất thản nhiên đứng dựa vào thân cây nói:

“Hắn ta mạnh ngang ngửa với Chó Săn,chị không đánh lại đâu nhanh băng bó vết thương rồi đi tìm Cố Thanh đi”

Hoàng Tuyết cau mày định nói gì đó thì Chuột lên tiếng một cách kiêu ngạo nói bằng giọng ra lệnh:

“Muốn đi đâu có dễ như vậy,trả lời ta tại sao ngươi vẫn còn sống”

Ôn Dương không đáp lại câu hỏi của hắn ta chỉ im lặng nhìn hắn,Báo Đốm đứng bên kia mắt vẫn nhắm nhưng lại thản nhiên giải thích:

“Là kỹ thuật giả chết,cô ta khiến tim và các động mạch tạm thời ngừng đập vì nếu làm như vậy cô ta có thể tạm thời giữ được mạng và điều hoà lại hơi thở,vì lúc đó hơi thở của cô ta đang bị thiếu hụt nghiêm trọng nếu không làm như vậy nhất định sẽ chết ngạt”

Chuột tỏ ra bất ngờ nói:

“Thì ra là như vậy ta chỉ nghe nói có vài người làm được chuyện này thôi, không ngờ con nhóc như ngươi lại có thể làm được đó”

Ôn Dương cau mày khó chịu nhìn Báo Đốm nói:

“Chị đi nhanh đi,chị ở lại chỉ khiến em phân tâm hơn thôi”

Hoàng Tuyết bất đắc dĩ nói:

“Được,chị đi giúp Tiểu Thanh hạ Hoả Điểu và Quạ sau đó quay lại giúp em”

Ôn Dương liền đáp:

“Được”

Hoàng Tuyết lấy tay che đi vết thương cố gắng đứng lên và nhảy lên các cành cây biến mất, Chuột thấy vậy liền lên tiếng:

“Một mình ngươi còn muốn đánh với bọn ta nằm mơ đó à”

Ôn Dương nhìn Chuột cô theo thói quen mỉm cười khinh bỉ nói:

“Một mình ta cũng đủ khiến ngươi nằm dưới đất rồi”

Chuột gân máu giật nói lớn:

“Căm miệng lại cho ta!!!”

Hắn ta lao đến chỗ Ôn Dương mà liên tiếp vung kiếm để tấn công cô,Ôn Dương bắt đà nhảy lên không trung Chuột thấy vậy liền nói một cách khinh bỉ:

“Đừng có trốn tránh bằng cách nhảy lên cây như vậy chứ hèn hạ quá rồi”

Ôn Dương nhẹ nhàng đáp lên cây dùng đôi mắt cá chết nhìn hắn ta khiến hắn ta tức giận gầm lên:

“Biểu cảm gì đó hả!!!Bộ ngươi bị câm rồi sao”

Ôn Dương dùng giọng điệu thản nhiên cười nụ cười thật tươi nói:

“Là ngươi bảo ta câm miệng mà với lại ta nhảy lên cây là vì ngươi thúi quá mũi ta sắp chịu không nổi rồi,còn đứng đó chắc ta bị mùi thúi của ngươi làm cho ngất xỉu mất”

Chuột gân máu nổi lên đầy mặt máu sôi sùng sục gào lớn:

“Đừng có mà nói chuyện kiểu đó với ta!!!”

Chuột lao đến chém mạnh một nhát lên cành cây nơi Ôn Dương đang ngồi,cô nhảy xuống đất để tránh còn cành cây thì bị chém đứt lìa mà rơi xuống, Chuột đáp xuống đất khó chịu nhìn Ôn Dương rồi lên tiếng:

“Ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước”

Ôn Dương đứng đối diện cười đáp:

“Quan trọng là ngươi có cắt được hay không”

Chuột mí mắt và khóe miệng giật giật trên trán mấy cọng gân bắt đầu nhảy lên nhìn Ôn Dương nghĩ "Con mẹ nó, nói câu nào là điên máu câu đó ".