Ôn Tuyền mở cửa cùng Hoàng Thiên bước vào trong nhà, thì nghe thấy tiếng của đám Ôn Dương đang la oai oái kêu gào gì đó,Ôn Tuyền chỉ cười cười nghĩ “Lâu rồi,trong nhà mới náo nhiệt như vậy”.Ôn Tuyền đang có chút vui vẻ nhưng khi thấy Hoàng Thiên đang theo thói quen để giày vào tủ lấy ra hai đôi dép bông,Ôn Tuyền đổ mồ hôi lạnh nghĩ “Thôi chết,…cô bé Hoàng Băng không phải cũng ở đây đó chứ”.
Chưa để Ôn Tuyền có hành động tiếp theo thì cả bọn Ôn Dương từ phòng khách đi ra, những người kia cũng theo sau như một phép lịch sự để chào hỏi thì cả đám nhìn thấy Hoàng Thiên đang đứng cạnh Ôn Tuyền,Cố Thanh đổ mồ hôi nghĩ “Tiêu rồi”.
Hoàng Băng nhìn thấy Hoàng Thiên cũng sững người, Hoàng Thiên cũng bất ngờ khi Hoàng Băng lại có mặt ở đây bầu không khí lúc này của tất cả bọn họ là sượng trân không biết phải nói gì.Hoàng Băng chỉ biết đứng một chỗ môi mấp máy:
“Ch,cha”
Cả đám Ôn Dương ngoại Hoàng Băng đang bất ngờ thì đều lấy tay đỡ trán lắc đầu ngán ngẫm đồng loạt nghĩ " Toan mẹ nó rồi".
Một lúc sau họ cùng vào trong phòng khách để ngồi,Ôn Tuyền và Hoàng Thiên ngồi cùng một chiếc ghế đối diện đám Ôn Dương đang ngồi cùng nhau, không khí rất kỳ lạ bọn họ không ai lên tiếng nói câu nào,Ôn Tuyền nhìn cảnh này cũng lực bất tòng tâm,Cố Thanh vẫn rất nhàn nhã ngồi thưởng thức trà cậu lên tiếng một cách bình tĩnh phá vỡ bầu không khí quỷ dị này:
“Thưa cha,bọn con muốn rũ bạn đến nhà cùng đón giao thừa vì ba mẹ mấy cậu ấy sẽ có việc,để mấy cậu ấy đón tết một mình cũng buồn,…Con không nghĩ đến rằng năm nay cũng có Hoàng tổng đến nên,…”
Cố Thanh nói tới đó liền không biết phải tiếp tục nói thế nào nữa chỉ im lặng,bầu không khí lại tiếp tục quỷ dị, được một lúc sau thì người phá vỡ bầu không khí này lại là Hoàng Thiên:
“Hạ Vũ không cùng con đón Tết sao”
Hoàng Thiên cười gượng gạo nhìn Hoàng Băng, Hoàng Băng nghe hỏi thì có hơi rụt rè đáp:
“Mẹ nói năm nay sẽ không về nhà, vì chị hai bận nên mẹ muốn sang Mỹ đón Tết cùng chị hai”
Hoàng Thiên nghe xong có chút tức giận nhưng tạm thời vẫn không thể hiện ra, Hoàng Thiên liền nói tiếp:
“Vậy sao,Hạ Vũ cũng thật là,…”
Hoàng Băng đang nhìn chằm chằm vào tách trà ở trên bàn nghĩ “Đây,đây là sự thật mình vậy mà lại gặp được cha ở đây,… Mình có nhiều thứ muốn nói quá,…”
Hoàng Băng đưa mắt nhìn Ôn Dương,Ôn Dương hiểu ra vấn đề liền kéo mọi người ra ngoài cả Ôn Tuyền cũng phải ra ngoài cùng,để lại không gian riêng cho hai người họ.Khi mọi người ra ngoài hết Hoàng Băng ăng lúc này mới lên tiếng:
“Ch, cha con,… ừm,…”
Hoàng Thiên thấy con gái ấp úng liền nói:
“Con muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, ta,…Sẽ trả lời toàn bộ”
Hoàng Băng nghe vậy cũng rất kinh nghiệm sau đó liền vội hỏi:
“Cha,Cha tại sao lại,…không đến thăm con”
Hoàng Thiên nghe câu hỏi thì chỉ gục mặt im lặng,bản thân hắn cũng không biết sẽ gặp lại Hoàng Băng vào lúc này.
Hoàng Băng thấy hắn im lặng trong lòng người hụt hẫng và thất vọng, cô vội hỏi tiếp:
“Cha tại sao người lại bỏ mặc con, thời gian qua con,…con,con,… Có rất nhiều chuyện muốn nói với người”
Từ khi còn bé Hoàng Băng luôn cố gắng để có thể hoàn hảo như mẹ mong muốn, bởi vì mẹ cô nói rằng cô phải thật xuất sắc để có thể giống chị gái thì như vậy cha mới đến gặp cô, cô luôn muốn gặp cha mình để được cha yêu thương bảo vệ, cứ mỗi ngày thấy các bạn đến lớp đều có đủ cha và mẹ đưa đi học cô rất tủi thân, cô luôn nghĩ rằng do bản thân yếu kém nên cha mới bỏ mặc mình, nhưng chị gái của cô lại khác Hoàng Tuyết là chị gái sinh đôi của cô, cô ấy không những xinh đẹp lại giỏi giang chỉ mới 10 tuổi đã có thể học vượt lớp và hiện tại đang du học ở nước ngoài.
Từ khi còn bé bất cứ những gì chị gái học, cô đều cố gắng học theo chị để có thể giỏi giang được như chị, để có thể được mẹ khen ngợi để có thể được cha công nhận cô vẫn luôn cố gắng từng ngày, nhưng mà dường như chị gái cô quá lấp lánh cô chỉ là cái bóng của chị ấy,mẹ luôn so bì mọi thứ giữa cô và chị gái.Hoàng Băng chưa từng trách họ nhưng cô lại rất tủi thân rất đau lòng và rất nhìu sự mất mát,dần dần hình thành một vết thương trong tim cô, cô luôn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cha bởi vì nếu như có cha bên cạnh thì chắc chắn mẹ sẽ công nhận cô, cô luôn muốn hỏi tại sao cha lại bỏ rơi bọn con họ, có phải vì cô không được xuất sắc cho nên cha mới bỏ rơi cô và không quan tâm đến mẹ.
Từ đó trở về sau cô luôn bị kiểm soát từng ngày, phải học mọi thứ phải cố gắng để có điểm cao để mẹ không tức giận, phải luôn đạt được những điều mà mẹ mong muốn thậm chí là quên đi cả ước mơ của bản thân cho đến khi gặp được Ôn Dương,…Thì cô mới nhận ra rằng, những điều mà cô đang thắc mắc nhất định phải được Hoàng Thiên trả lời cho từng câu hỏi một của cô, và nhất định không được quên đi ước mơ của bản thân thêm một lần nào nữa, chỉ làm những việc mình mong muốn mà thôi.