Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia

Chương 62




Ôn Tuyền khó chịu với cái thái độ dửng dưng chẳng bao giờ chịu nghiêm túc của người này liền nói:

“Nếu ngài đang nghe tôi nói thì tập trung một chút”

Ôn Tuyền vừa nói tay thì định chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng, nhưng lập tức bị Hoàng Thiên đè mạnh xuống bàn, Hoàng Thiên cố định hai tay Ôn Tuyền ở hai bên cuối mặt xuống hôn người dưới thân, Hoàng Thiên say mê nghĩ “Ha, A Tuyền tại sao lại đẹp đến như vậy,đúng là khiến người ta mê mẩn mà”. Hoàng Thiên trong lòng nghĩ,không ngừng hôn mạnh mẽ hôn người dưới thân,Ôn Tuyền bị hôn đến hoa cả mắt được một lúc cảm thấy thỏa mãn thì Hoàng Thiên mới bỏ ra.Ôn Tuyền được giải thoát thì hít thở rất gấp, Hoàng Thiên liền hôn nhẹ lên trán Ôn Tuyền nghĩ “Thật muốn làm ngay bây giờ, nhưng A Tuyền sẽ rất tức giận vẫn là thôi đi”.

Ôn Tuyền tức giận nhưng mặt vẫn không biến sắc chỉ là giọng nói lại khó chịu:

“Đây là nghiêm túc của ngài à,nếu ngài còn không tập trung thì tôi sẽ đi sang phòng khác làm việc dù sao ở đây ngài cũng không có việc gì giao cho tôi hết”

Hoàng Thiên trầm mặt,mắt loé lên tia nguy hiểm nói:

“A Tuyền,…Anh nói cho em biết,bây giờ đã chính thức đối đầu với Tu La hội và Dao Bang sẽ không có nhiều thời gian,cho nên tốt nhất là em nên đút cho anh ăn no,…Nếu không, thì anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì trước mặt cấp dưới đâu”

Ôn Tuyền nghe Hoàng Thiên nói mà đơ người,ai thì Ôn Tuyền không biết nhưng riêng Hoàng Thiên hắn nói được làm được nếu thật sự không đút hắn ăn no nhất định không biết hắn sẽ làm gì trước mặt bàn dân thiên hạ.

Ôn Tuyền thở dài mặc cho Hoàng Thiên làm gì thì làm bản thân quay lại nhìn vào giấy tờ tiếp tục xử lý công việc, Hoàng Thiên thì tiếp tục việc hôn và cắn trên làn da như tuyết trắng của người đang nằm trên bàn làm việc.Lúc này điện thoại của Ôn Tuyền lại reo lên, Hoàng Thiên đưa mắt thì thấy cái tên hiện lên liền khó chịu,Ôn Tuyền nhấc máy nói:

“Lão Vương chuyện gì”

Lão Vương bên đầu dây bên kia nói:

"Ôn Tuyền con gái cưng của cậu đánh người còn đá bay cửa nhà vệ sinh Nam của trường tôi nữa,con bé còn đấm nứt vách tường,tôi điện đòi phí sửa chữa và phí bồi thường tinh thần "

Ôn Tuyền vừa nhìn sấp giấy giấy vừa bình thản nói:

“Vậy sao,Anh Anh không phải người tùy tiện ra tay đánh người”

Lão Vương tức giận hét vào điện thoại:

“Cái gì mà tùy tiện với không tùy tiện,con bé đánh sáu thằng con trai mặc mũi bầm dập,phụ huynh người ta bắt đền tôi kìa,cậu mau đưa phí bồi thường đi”

Ôn Tuyền mắt cá chết theo thói quen để điện thoại tránh xa lỗ tai tội nghiệp của mình,định để lại lên tiếng thì Hoàng Thiên đã lấy đi mất, Hoàng Thiên lên tiếng giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ:

“Lão Vương,ông dạo này cũng rãnh rỗi thật nhỉ”

Lão Vương ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng nói lạnh đến thấu xương này còn phải giật mình đổ mồ hôi lạnh:

“Hoàng, Hoàng Tổng,…”

Hoàng Thiên tay cầm điện thoại nhưng vẫn bận hì hục tạo ra vết đỏ trên người Ôn Tuyền, Hoàng Thiên vừa cắn mạnh vào xương quai xanh của Ôn Tuyền vừa nói:

“A Tuyền đang rất bận ông lại nhàn nhã gọi điện cho em ấy,ông còn cần cái chức Hiệu trưởng hay không,hay muốn sang Châu Phi tiếp nhận dự án mới”

Lão Vương liền vội nói:

“Hoàng, Hoàng Tổng xin lỗi vì đã làm phiền ngài và Ôn Tuyền thật ngại quá,…”

Hoàng Thiên liền nói:

“Nếu sau này là chuyện bồi thường kinh phí cứ tìm thư ký Vy,…”

Hoàng Thiên nói xong liền cúp máy, Lão Vương bên này để điện thoại xuống sa sẩm mặt mài nghĩ"Đây là lý do mình chẳng bao giờ muốn gọi cho Ôn Tuyền, chưa nói chuyện được mấy câu thì Hoàng Thiên đã từ đâu chui ra ".

Tới tối đám Ôn Dương tập trung ở ký túc xá của nhóm Hạ Kiêu cùng nhau viết Bản Kiểm Điểm, Hàn Tử Diên ngồi cạnh Hoàng Băng nói:

“Băng Băng,nếu thấy mệt thì cậu nghĩ một lát đi,tớ giúp cậu viết”

Hoàng Băng chỉ gật gật đầu theo thói quen liền dựa vào vai Hàn Tử Diên khiến Hàn Tử Diên ngại ngùng mà tay vẫn ngoan ngoãn viết Bản Kiểm Điểm,Hạ Kiêu nước mắt hai hàng nói:

“Tử Diên tốt bụng, viết giúp tôi với”

Hàn Tử Diên liền mặt lạnh đáp:

"Không "

Cố Thanh ngồi bên cạnh chỉ cạn lời thở dài một cái rồi lấy tờ giấy của Hạ Kiêu ngồi viết,Hạ Kiêu liền vui vẻ ra mặt bám lên người Cố Thanh dính như xam ở trên đó không chịu xuống.

Hàn Diệt Phong nhìn Ôn Dương đang rất tập trung ngồi viết, liền nói:

“Mèo con em có cần anh viết giúp không”

Ôn Dương liền phẩy phẩy tay nói vẫn chăm chú viết:

“Không cần đâu ạ,anh viết của anh đi em phải tự viết của em mới được”

Ôn Dương vừa nói vừa nở nụ cười gian xảo, Hoàng Băng đang dựa trên vai Hàn Tử Diên liền nghĩ “Sao cứ thấy con bé sẽ làm chuyện xấu vậy ta”.

Hạ Kiêu đang bám trên người Cố Thanh cũng nói:

"Cậu cười nhìn thấy ghê quá đi "

Ôn Dương quay lại nhìn Hạ Kiêu nhướng nhướng mày cười một cách nham nhở nói:

“Vậy hở,…Hè hè hè hè hè hè”

Cố Thanh và Hàn Tử Diên không hiểu sao lại có cùng suy nghĩ “Hy vọng buổi chào cờ tuần sau không bị náo loạn thành chuồng gà”.