Cả đám nghe Hoài Nam Tư Âm nói mà giật cả mình, Hoàng Băng vui mừng trong lòng nghĩ “Cha là vì bọn mình sao”.Ôn Dương nở nụ cười nghĩ “Vẫn là kiểu làm việc như vậy”.Cố Thanh trong lòng rất vui mừng vì họ ít nhất cũng có người lớn che chở.
Hàn Diệt Phong vẫn quay mặt sang chỗ Hoài Nam Tư Âm mặt không biểu tình nhưng trong lòng lại đang nghĩ “Ông già làm việc cũng nhanh thật”.Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu ghét bỏ nghĩ “Ông ta hay ra vẻ quá đi”.Tuy ba người đều không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng lại đang rất tự hào về Hàn Lãng.
Hoài Nam Tư Âm lúc này lên tiếng:
"Được rồi nếu mọi người đã khoẻ thì tôi cũng quay về, ngày mai tôi kiểm tra thêm lần nữa cho mọi người lần nữa là có thể xuất viện rồi "
Ôn Dương nghe vậy liền vui mừng nói:
"Ngày mai nữa là có thể xuất viện rồi sao,vui quá đi!!!Em nằm đây đến người cũng sắp mọc nấm luôn rồi "
Hoài Nam Tư Âm đi ra tới cửa nghe Ôn Dương vui mừng thì quay người lại dịu dàng nói thêm:
“Sau khi về nhà các em cũng phải dưỡng thương cho tốt,đừng chạy lung tung”
Cả đám liền ngoan ngoãn gật đầu nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại thì cả đám liền hú hét vui mừng vì sắp được xuất viện bọn họ nằm trên giường bệnh sắp chán chết rồi.
Tới tối Hoài Nam Tư Âm đến cho họ uống thuốc và nghỉ ngơi cẩn thận rồi mới yên tâm ra ngoài mua ít cà phê để giúp bản thân tỉnh ngủ, Hoài Nam Tư Âm ra khỏi bệnh viện để đi mua cà phê yêu thích và sẵn tiện đi hóng gió.Hoài Nam Tư Âm mặc dù không thể nhìn thấy nhưng mà lại cảm nhận rất tốt đường đi không đụng phải vật gì hay bất kỳ thứ nào ở trên đường,còn có thể phân biệt rõ hướng đi.Tuy không c có thị giác, nhưng những giác quan còn lại đều hoạt động cực kỳ tốt nên mới có thể trở thành sát thủ đứng thứ hai bảng xếp hạng.
Hoài Nam Tư Âm tuy gương mặt nhìn vẫn dịu dàng môi luôn nở nụ cười nhẹ khiến người khác nhìn vào đều phải run động nhưng có vẻ khá mệt mỏi khi phải chăm sóc cho một đám giặc.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên đang ngồi trong một chiếc xe màu đen,đang được đậu ở sau vạch kẻ đường cách bệnh viện không xa mấy,nghe Cảnh Long báo cáo về vụ việc điều tra của Thủy Ngân Đỏ và lời nói của đám Ôn Dương:
“Đại Tá,Tu La hội từ trước đến giờ rất khó nắm bắt được hành tung của họ muốn bắt được họ e là cả một vấn đề,…”
Hoài Nam Vĩnh Xuyên đang nghe Cảnh Long nói thì mắt vẫn cứ nhìn ra cửa xe thì thấy một thân ảnh xinh đẹp với mái tóc màu cam dài mượt mà được buộc gọn gàng,quấn băng vải trắng che cả đôi mắt trong màn đêm với ánh đèn đường mập mờ vẫn có thể thấy người này rất xinh đẹp và nổi bật với nước da trắng như tuyết,trên gương mặt môi không ngừng nở nụ cười dịu dàng nhưng lại có chút mệt mỏi.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên mở to mắt ngạc nhiên nhìn Hoài Nam Tư Âm đang đứng để chờ qua đường mặc dù không có chiếc xe nào hết,mà chỉ có mỗi chiếc xe của Hoài Nam Vĩnh Xuyên đang đậu ở một chỗ mà không di chuyển.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đó mà lẩm bẩm trong giọng nghe ra có chút run rẩy:
“Tư Âm”
Cảnh Long đang báo cáo thì nghe Hoài Nam Vĩnh Xuyên nói gì đó mắt cứ hướng về một phía, cũng tò mò quay ra nhìn thử thì thản nhiên lên tiếng:
“Ô,là Bác sĩ Hoài Nam sao,sao cậu ấy lại ở đây”
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghe Cảnh Long nói trong lòng dậy sóng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hỏi:
“Bác sĩ Hoài Nam”
Cảnh Long nghe vậy cũng giải thích:
“Đại Tá là người chúng ta gặp lúc chiều,cậu ấy là bác sĩ Hoài Nam,là bác sĩ tư của Hàn Thị được đặc biệt gọi đến để chăm sóc mấy cô cậu nhóc lúc chiều,…Quả thật là một người xinh đẹp trước đây ngoài Ôn trợ lý của Hoàng Thị thì đây là lần thứ hai tôi gặp một người đàn ông đẹp như vậy nhìn không khác gì con gái hết”
Hoài Nam Tư Âm khi nghe được tiếng chuyển đổi màu của đèn đường liền chậm rãi đi qua, bước đi nhẹ nhàng toát lên sự ôn nhu thuần khiết.Cảnh Long ngồi trong xe mà nghiêm túc nói:
"Đôi lúc người này khiến tôi tò mò,tuy đôi mắt cậu ấy không thể nhìn thấy nhưng mọi thứ xung quanh đều cảm nhận rất tốt như thể cậu ấy không hề bị mù vậy, bằng chứng đó là cậu ấy là bác sĩ danh giá của các bệnh viện ở hiện tại "
Hoài Nam Vĩnh Xuyên khi nghe Cảnh Long nói thì không hiểu sao lập tức mở cửa xe đi xuống,Cảnh Long ngạc nhiên định hỏi nhưng Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã lạnh lùng nói:
“Đi trước”
Cảnh Long cũng đã quen với tính khí thất thường này của sếp lập tức đi lên ghế lái ngồi nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên đang chậm rãi đi theo Hoài Nam Tư Âm, Cảnh Long không gì nhưng mà không lái xe đi quyết định ở lại đây đợi ông sếp thất thường này của mình.