Thanh Xuân Của Tôi Là Em

Chương 9: Kì Nghỉ Lễ Kết Thúc




Sau khi về nhà, cô liền chào hỏi bố mẹ xong liền phi thẳng lên phòng nằm úp xuống giường. Trời ơi! nam chủ hô cô rồi tin được không. Nụ hôn đầu mất rồi huhu!

Cô:" chắc mình điên lên mất!"

Cô:" Aaaaaaa"

Mẹ cô ở dưới nghe nên cất tiếng hỏi: " Có chuyện gì vậy?"

Cô:" Dạ không có gì đâu ạ!"

Sao cô dám đối diện với anh nữa chứ. Cô nằm nghĩ nhất định sẽ tránh xa anh một chút, rồi có nên xin đổi chỗ luôn không nhưng không được còn Vân Mộng nữa khó khăn lắm mới có một người bạn, cô không nên vì chuyện này mà đổi chỗ được. Càng nghĩ đầu cô càng nhức.

Còn về phía anh, từ lúc hôn cô xong tim anh vẫn đập thình thịch như muốn nổ tung ra vậy. Anh tắm xong, bước ra liền thấy mẹ anh (là Vân Hoa, còn cha anh là Lục Trí)đang bưng ly sữa cho anh!

Bà: " Con có làm sao không? lúc con về mẹ thấy mặt con hơi đỏ !"

Anh:" Dạ, không sao đâu mẹ!"

Bà: " Vạy mẹ về phòng, còn nằm nghỉ ngơi đi!"

Anh: " Vâng, mẹ ngủ ngon!"

Anh uống ly sữa xong liền nằm xuống giường vừa ngắm hình cô vừa mỉm cười, suy nghĩ một lúc liền quyết định nhắn tin cho cô: " Ngủ Chưa!"

Anh vừa chờ tin vừa ngắm hình cô mà không biết giờ này cô đã chìm vào giấc mộng rồi vì suy nghĩ nhiều quá nên thiếp lúc nào cũng chẳng hay. Anh quyết định không chờ nữa, để gặp lại cô anh sẽ cho ra rẽ chuyện này.

Nghỉ lễ kết thúc, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, những học sinh cũng vẫn phải tiếp tục đi học bình thường. Thời tiết đã vào đông rồi nên có chút lạnh, còn hai ngày nữa sẽ tới giáng sinh nhưng đồng thời các bài kiểm tra cũng tăng lên không ít. Cô nhìn một đóng sách vở trên bàn mình được trồng chất như núi mà lắc đầu ngao ngán. Bởi vì sắp tới sẽ kiểm tra các môn nên cô được anh buông tha không làm phiền tới điều này làm cho thoải mái hơn.

Cô quay đi quay lại đều thấy mọi người cúi xuống vùi mặt vào sách vở. Bây giờ nhà trường quy định các học sinh phải học thêm giờ nhằm tăng chất lượng học tập hơn nên gần tối mới có thể về nhà.

Mấy ngày qua học hành khiến cô rất đau đầu, ngày mai sẽ là kiểm tra môn cuối rồi nên cô sẽ cố gắng thêm một chút nữa.

Khi tiếng chuông vang lên đồng thời tất cả các học sinh thi nhau nộp bài ra về. Cô đi ra khỏi phòng đang xuống cầu thang thì tay bị người nào đo nắm lấy rồi kéo đi hướng khác ra cổng. Người đó chẳng ai khác là Minh Triết. Anh kéo cô ra một góc vắng người liền ép cô vào tường.

Anh:" Sao cậu không xem tin nhắn của tôi!"

Cô:" Tớ..tớ ít coi wechat lắm nên không thấy tin nhắn của cậu, hihi!"

Anh:" Vậy sao?" Anh nói xong liền cúi xuống hôn cô một cách bất ngờ.

"ưm..ư..m" cô cố gắng phát ra tiếng kêu để anh dừng lại nhưng miệng cô vừa mở ra anh được nước lấn tới liền cho lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng thơm tho của cô. Anh hôn rất sâu, mặt cô ửng đỏ hết. Đến khi anh nhận ra cô thiếu oxy liền nhả ra rồi hôm thêm lần nữa mới buông tha đôi môi cô.

"Hơ.." cô hít lấy không khí, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, anh mỉm cười nói:" Lần sau tôi dạy cậu cách hôn cho đúng!"

Cô:"Cậu..quá đáng lắm!" cô giương đôi mắt long lanh nhìn anh thấy anh đang cười cô, cô giận thật muốn đánh anh một trận nhưng nghĩ lại nên thôi.

Anh:" Lần sau cậu còn không trả lời tin nhắn thì tôi gặp cậu ở đâu tôi hôn ở đó!"

Cô mở to mắt nhìn anh lắp bắp nói:" Cậu..Cậu..dám!"

Anh:" Được rồi! về thôi!"

Sau đó liền nắm tay cô kéo đi, cô muốn buông tay ra anh càng siết chặt hơn, nếu để người khác thấy họ sẽ nghĩ gì chứ. Anh cứ mặc kệ cô đang nháo mà nắm tay cô rất chặt nếu người khác nhìn thấy thì đúng ý với anh rồi.

Anh cùng cô đứng trước cổng chờ xe mà không biết Kiều Đan đang đứng nhìn hai người tay trong tay khiến cho nước mắt chảy dài xuống. Tỉnh Dao là người bạn của cô ấy nhưng học khác lớp thấy cô cứ nhìn hai người, cô liền an ủi: "Cậu đừng khóc, chắc có hiểu lầm thôi, Minh Triết cậu ấy lúc trước còn không thèm nhìn cô ta một cái nữa nên sẽ không có chuyện hai người đó quen nhau đâu!"

Tỉnh Dao càng nói nước mắt cô ấy càng

chảy ra nhiều hơn. Đợi một lúc lâu Tỉnh Dao mới dỗ được Kiều Đan và hai người ra về.

Hôm sau, cô bước vào chỗ ngồi, cô cảm nhận được ánh mắt không được tốt đẹp của Kiều Đan. Cô cảm thấy rất hiếu kì vì sao nữ chính lại nhìn cô như vậy. Lát sau , Vân Mộng đi vào lớp liền nói với cô: "Hiểu Hiểu! sau khi học xong chúng ta đi mua sắm đi!"

Cô: " Được a!"

Cô giáo bước vào liền kêu lớp trưởng phát bài kiểm tra ra, nhìn xuống bản điểm, cô rất hài lòng nhưng có môn lý vẫn không cao được chỉ được 100/150 điểm.

Vân Mộng:" Hiểu Hiểu! không ngờ nha, cậu học giỏi như vậy!"

Cô:" Cậu cũng giỏi mà! Nhưng môn lý vẫn không cao bằng cậu được!"

Trương Kiệt:" Mẹ nó! Triết ca cậu có phải là người không vậy, tất cả các bài đều full điểm tuyệt đối!"

Vân Mộng quay xuống :" Thật sao! Vạy cậu ấy là thủ khoa của khối, ngưỡng mộ cậu thật!"

Cô cũng quay xuống để hóng chuyện theo nhưng không mở miệng nói chuyện.

Trương Kiệt:" À! hồi nãy mình nghe được, chiều nay ra học hai người đi chơi à, cho hai bọn này đi chung với!"

Vân Mộng:" Vậy được, hai người người cũng đi!"

Cô tính nói với Vân Mộng đừng đồng ý cho bọn họ theo, nhưng thấy ánh mắt anh nên cô im lặng luôn. Sau khi phát xong người quay lên bắt đầu giờ học.