Thanh Xuân Là Anh

Chương 13




Sáng sớm ngủ dậy, nhìn đồng hồ ủa sao mới có hơn 5h mà, báo thức còn chưa kêu mà nó đã tỉnh rồi. Tính ngủ tiếp một chút nhưng lại nghịch điện thoại, lướt bảng tin chỉ có thấy nói hôm nay là ngày Cá, ủa ủa hôm nay đã là mùng 1 tháng 4 rồi sao. Vậy ra tròn 1 tuần thi học sinh giỏi rồi, tức là sắp có kết quả rồi, nó nằm lướt bảng tin trong vô thức, trong lòng hơi lo sợ, nhỡ may lát mà có biết điểm nó mà có mệnh hệ gì rồi sao, nó còn ba mẹ già và em nhỏ, crush cua còn chưa đổ, chưa kịp uống trà sữa của Trung Kiên, chưa có người eo thì chết uổng quá nhỉ?

"Ting" tin nhắn từ " Sư phụ siêu đẹp trai" ủa không ngủ sao?

" Nay lại dậy sớm vậy ><"

" Long thể bất an, sư phụ cũng thế sao?"

" Linh cảm em đang thức nên anh dậy <3"

" em đang lo lắng"

" Hở? Sao nào? Điều gì khiến đồ đệ siêu cute của anh lo lắng?"

" Sư phụ có biết hôm nay là ngày gì không?"

" 1/4 sao hả?"

" Ngày này tuần trước em đã dại dột thích anh, anh tin không? "

" Act cool... thật ra anh không ngây thơ và dễ bị lừa như em nghĩ đâu nha ><"

" Ơ em đang nói thật đấy:))"

" Không tin không tin"

" Đùa chứ sắp biết điểm rồi, em lo lắng quá"

" Lát 7h người ta làm việc, lên phách các thứ, đi học về anh báo kết quả cho em, chứ báo về trường chắc mai cơ"

" Em có mệnh hệ gì anh có buồn không?"

" Có <3"

" Em đi ngủ tiếp đây ^^"

Sao tự nhiên lại muốn ngủ, đang còn hơn 30 phút nữa, ngủ tiếp vậy. Ném điện thoại qua một bên nó đành đi ngủ tiếp.

Tâm trạng khá là mệt mỏi, cứ nghĩ là mới đầu tháng không nên ủ rũ nên nó đành hít thở thật sâu, ăn sáng uống sữa rồi đi học

Mới đến cổng trường đã gặp Quỳnh bạn thân cùng bàn nó

" Sao dị? Ai làm em yêu của tao khó chịu sao"

Quỳnh nhìn mặt nó phì cười, mặt nó đang khá là không vui mặc dù đã cố vui vẻ
Loading...


" Mệt mỏi" Nó uể oải

" Hôm qua tao mới được tỏ tình" Quỳnh nói nhỏ

" Thật á, đưa tao đi ăn nhanh" Nó tự nhiên hớn hở cả lên, nó cùng cược với mấy đứa bạn đứa nào có người yêu trước phải đưa mấy đứa còn lại đi ăn, cả hội còn mỗi nó và Quỳnh, và giờ Quỳnh có người yêu thì nó là người cuối cùng được đi ăn, đương nhiên là nó vui quá rồi

" Hahaha tao mắc cười quá, ủa sao mài dễ bị lừa vậy, đồ ngây thơ, ngu ngơ nhà mày" Quỳnh ôm bụng cười, đang đi giữa sân trường mà chẳng giữ chút hình tượng nào cả

Nó nhăn mặt, ờ nó quên hôm nay là ngày Cá sao, hừmmm sao lại lừa nó nhỉ? Tại sao nó lại quên chứ?

" Đồ ngây thơ, thứ dễ tin người"

" Đồ con chó, còn cười được" Nó lườm Quỳnh

Nhỏ vẫn cứ cười cười còn nó thì xụ mặt xuống, mới sáng ra đã bị lừa

Vào lớp để balo xuống bàn đã nằm dài ra bàn, mặc kệ cả thế giới nó vẫn nằm im, tự nhiên thấy có bó hoa hồng đặt trước mặt, hừmmm đừng có mà tính lừa nó nữa, nó không chơi đâu, mệt ghê. Nó chẳng thèm ngẩng mặt dậy, thấy Quỳnh ngồi bên cạnh lay lay người nó.

Nó ngẩng mặt dậy, đập ngay vào mắt là anh đẹp trai lớp 12, suýt nữa thì đơ mất vài giây, là vì ngạc nhiên chứ không phải tại đẹp trai.Sau 3 giây định hình nó nhìn người ta bằng ánh mắt không mấy hứng thú, không đẹp trai bằng Hoàng Duy Dương, cũng không đẹp trai bằng nam chính trong phim nó đang xem, tên này cũng không có 6 múi, nó không có hứng thú, đã thế còn học lớp cá biệt, ăn chơi, mặc dù nó thích mấy ảnh kiểu playboy nhưng phải thông minh chứ không như mấy tên ất ơ này.

" Làm bạn gái anh nhé" Tên dở hơi này, làm như nó không biết hôm nay là ngày gì ấy, thấy ở cửa lớp rồi cửa sổ là kín người lại, mấy đứa đang đứng quay video nữa, có gì hay? Mấy bạn xinh gái lớp nó đang nhìn nó bằng ánh mắt chả mấy thích cho lắm, hờ hờ. Tự nhiên mấy đại ca, "hotboy" của trường kéo đến lớp nó nhiều thế chứ.

" Không vui đừng đùa" Nó nói ngắn gọn rồi nằm xuống bàn, đang mệt mỏi mà cứ làm phiền, lại tính troll nó chứ gì, nó đây thông minh lắm. Mấy tên này chắc lại cược nhau tán tỉnh nó là cùng, tiếc là nó rất biết điều, rất thông minh và đặc biệt không có hứng thú.

Xung quanh bắt đầu ồn ào và cười

" Em có thể suy nghĩ lại không? Làm bạn gái anh nhé"

" Anh bị dở hơi à?" Nó ngẩng mặt dậy nói bằng cái giọng uể oải, xung quanh phì cười

Anh đẹp trai kia tối mặt, bất lực, một tên cũng đẹp trai không kém có vẻ bạn thân vỗ vai

" Chúc mừng mày đã thua cược"

Nó đơ mất vài giây xong thì tức muốn lộn máu, bộ muốn lấy nó ra làm trò cười ư? Hừmmm không nhẽ lại cầm chiếc giày lên phang vào mặt nữa. Cũng may không bị sốc quá vì nó đương nhiên đoán ra vấn đề rồi, chỉ tức còn lấy nó ra làm trò đùa mới điên.

" Haizz tiếc nhỉ? Thua mất rồi. Anh chỉ cược cùng chúng bạn tỏ tình với em cho vui thôi, ai ngờ thua cược, vả lại anh không thích em đâu nên em đừng ảo tưởng nhé" Tên đấy cười cợt nói

Xung quanh lại cười nhìn vào nó

Nó ngẩng mặt dậy, mặt không cảm xúc

" Thế anh nghĩ tôi có hứng với anh à, đồ đã xấu còn ảo tưởng"

Nói xong nó lại nằm xuống bàn, xong như nhớ ra gì đấy lại ngẩng mặt dậy, cầm bó hoa trên bàn dúi vào tay tên kia

" Mang ra thúng rác vứt dùm"

Nói xong lại nằm xuống bàn ngủ, trời má bên ngoài lại xì xào bàn tán, nó mặc kệ. Cũng đúng lúc trống đánh vào lớp nên đã giải tán, phiền phức thật.

Mấy đứa lớp nó cũng cứ nhìn nó chằm chằm

" Trời nãy nhìn mặt mày cool ngầu ghê" Lan bạn bàn dưới nó vỗ vai nó nói

" Thằng cha đấy đẹp trai mà khốn nạn vậy, nhẽ ra mày phải chửi cho trận"

" Nói nhiều với mấy thứ đấy chỉ tốn calo" Nó nhún vai

Cô chủ nhiệm đi vào, nó phải ngồi dậy ngay ngắn, nó là học sinh cưng của cô mà, vừa vào lớp thấy nó không vui đã hỏi ngay rồi, tiếc là nó chỉ cười và không biết nói gì.

Ngày Cá, mọi người lừa nhau cười rất vui vẻ còn nó ủ rủ nằm một đống ở bàn vậy, tâm trạng không vui chút nào.

Ra chơi vẫn nằm một đống ở bàn, lấy điện thoại ra hóng thử, đúng lúc có tin nhắn từ sư phụ siêu đẹp trai

" Lần này phải mở tiệc chúc mừng nhé, đồ đệ siêu cute của anh giỏi thật nhỉ?" Nó ngơ ngác mất 2 giây cuối cùng cũng rep lại

" Em đang buồn :("

" Anh có tin vui này >< liệu có tâm trạng để nghe không?"

" Thôi thì anh cứ nói đi :v"

" Nghĩ sao về việc giờ em được giải nhì nhỉ"

" Đừng lừa em, em thông minh lắm><"

" Không tin anh sao? So sad :(("

" Mọi lời nói trong ngày hôm nay đều không đáng tin"

" Nhưng có một sự thật là, anh hỏi được điểm của em rồi? Không tin sao?"

" Đừng làm em tổn thương ><"

" Thật mà, Trung Kiên giải nhất lí kìa"

" Đã xếp giải đâu"


" Thế điểm max là 19.25/20 thì không nhất là gì><"

" Không đáng tin, đừng lừa em em vào lớp đây^^"

Nói xong nó cất điện thoại vào balo, đúng lúc trống đánh, mặc dù vẫn luôn tự nghĩ rằng anh đang lừa nó nhưng trong lòng có chút hy vọng, đành chờ đợi vậy. Cầu trời khấn phật cho đó là sự thật, nó ngồi khấn bái các kiểu làm bọn lớp nó phì cười. Cuộc đời trớ trêu đến thế là cùng, đi biết điểm đúng ngày nói dối, đáng ghét thật.

Ngày hôm nay, ai nói gì nó cũng không tin cả, tất cả đều cho là lừa dối

Buổi chiều không phải đi học nên nó ngủ một giấc tận 4 giờ, vì mẹ vẫn cứ nghĩ nó học, vì nó kêu nó có nhiều bài tập nên mẹ không gọi. Nó ngủ dậy rồi mới kiếm cái gì đấy ăn

" Vừa ngủ dậy à? Mẹ tưởng học chứ?"

" Con lừa mẹ đấy Ahyhy" Nó cười cười rồi nhảy chân sáo đi lên tầng

" Không có bài tập thì xuống phụ mẹ thanh toán cho khách nhanh"

" Con nhiều bài tập mà, giờ con mới học này, mẹ phải thông cảm cho con chứ ạ, con đang áp lực chết người đây này, sau ngày mai mới quyết định mẹ còn có thấy con không đấy" Nó ra vẻ đáng thương

Mẹ lườm nó một cái, còn nó tí tửng đi tiếp

" Chị Đan, anh Kiên mua trà sữa cho chị này"

Em trai nó dưới này kêu khi nó còn chưa lên hết cái cầu thang, mặt hí hửng

Nó vừa nghe xong bay thật nhanh xuống

" Đâu đâu"

" Em lừa chị đấy " Xong thằng bé ông bụng cười, nó đơ vài giây, hóa ra là bị lừa, cuộc đời nó còn bị cả thằng nhóc lớp 1 lừa mới đáng buồn chứ

" Muốn chết sao?" Nó trừng mắt nhìn em trai.

" Haha cả ngày mới lừa được mỗi chị "

Nó kìm ném, cảm thấy bản thân đúng là chẳng ra gì, đúng thật là... không sao không sao, tự an ủi bản thân là do nó quá ngây thơ thôi mà.

Nó ngồi học nghiêm túc một chút, thấy điện thoại có người gọi, là Trung Kiên

Nó vừa nghe máy đã thấy anh nói

" Xuống nhà lấy trà sữa này"

" Đừng có mà lừa em, em không bị lừa nữa đâu, ta không ngây thơ như các người nghĩ đâu"

" Không lấy à? Vậy thôi đưa cho An Nhi ( em gái ổng) và Tuấn Khải (em trai nó) vậy"

" Okok em đâu có ngây thơ như anh nghĩ đừng mong lừa được em, mà chị Nhi qua khi nào, em vừa dưới nhà có thấy đâu, đừng lừa em"

" Kệ mài vậy, không uống đến lúc đừng bảo không mua đấy"

" Em đã bị lừa quá nhiều, em đâu có ngây thơ"

" Hờ hờ kệ chứ"

Nói xong anh tắt máy, hừmmm tưởng lừa được nó chắc

Vừa quay lại học bài được lúc ngoài cửa có tiếng gọi

" Đan ơi anh Kiên bảo em không uống trà sữa à"

Mở cửa phòng nó ra là hai đứa trẻ con, đúng ra là em trai nó và An Nhi hai đứa tay đang cầm trà sữa uống, mắt nhìn nó. Nó đứng hình vài giây

" Anh Kiên mua à"

" Anh ấy vừa đi mua về cho bọn chị đấy, anh ấy bảo em không uống mà" An Nhi mắt vẫn nhìn nó, tay cầm trà sữa cute vô đối

" Chị Đan ơi nay có kem cheese ngon cực, em đang uống matcha này" Em trai nó tay cầm trà sữa uống ngây thơ nói

Sau vài giây suy nghĩ, nó tức muốn điên lên được

" Đi ra ngoài cho em học nào"

Hai đứa trẻ con nhìn nhau rồi nhìn nó, mãi mới đi ra ngoài, không đuổi ra nó sẽ thèm lắm. Hic hic số nó đúng là bất hạnh mà

Nó lại lấy điện thoại gọi cho Trung Kiên

Anh vừa bắt máy chưa nói gì nó đã vội nói

" Sao anh không mua cho em?"

" Bảo không uống còn gì"

" Hừmmmmm " Nói xong nó lại tắt điện thoại, như kiểu tức quá không biết nói gì

Gàooo.... nó muốn vò luôn mấy tờ giấy trên bàn quá, ngày gì đâu mà bực mình dễ sợ