Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 11: Bạn học mới




Trời hôm nay khá đẹp, những đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh thẫm. Ánh nắng rọi vào lớp học, bầu không khí cũng trở nên tĩnh lặng khi thầy chủ nhiệm bước vào. Hôm nay có vẻ cảnh đẹp cũng làm tâm trạng con người ta vui vẻ hẳn lên. Thầy chủ nhiệm không còn cau có như hôm nào nữa rồi.

"Hôm nay lớp ta có một bạn mới. Nào vào đây."

Dáng người cao ráo cùng với cái khẩu trang đen ấy lại một lần nữa xuất hiện. Thầy vỗ tay nồng nhiệt, cả lớp cũng vỗ theo.

"Em tự giới thiệu bản thân đi nào."

"Xin chào, mình tên là Cao Vũ Ninh, mình là học sinh mới mong mọi người giúp đỡ."

Tiếng vỗ tay của các bạn nữ vang lên vì giọng nói trầm ấm ấy.

"Lớp chúng ta lại có thêm một nam thần nữa rồi." Một bạn nữ phấn khích.

Tiểu Vy trầm ngâm nhìn bạn học mới, đầu óc cứ lơ lửng trên mây. Mắt không chớp một giây. Hàn Dân Khê nhìn qua liền lắc đầu. Có lẽ lại thêm một người mê trai nữa đây. Hàn Dân Khê nhìn bạn học mới rồi lại nhìn Tiểu Vy. Vẻ mặt bỗng dưng khó chịu hẳng ra. Cậu lấy viết gõ lên bàn ra hiệu tập trung. Tiểu Vy cười khẽ cuối đầu xuống bàn làm phần bài tập còn lại. Trong miệng khẽ lên ba tiếng:

"Cao Vũ Ninh."

Cô cảm thấy cái nên này khá ấn tượng và cô đã từng xem trong một bộ phim cũng có nhân vật này, nên cảm thấy trùng hợp. Nhân vật này trong phim là nhân vật cô thích nhất nên nhớ lại là không nhịn được cái nụ cười mê trai đó. Còn cậu bạn đối diện thì sẽ không bao giờ nghĩ là cô đang thả hồn theo thần tượng mà cứ nghĩ cô đã gặp tiếng sét ái tình với Cao Vũ Ninh thật rồi.

"Vào học rồi. Nghiêm túc một chút." Hàn Dân Khê nhắc khẽ.

"Ồ." Tiểu Vy trả lời.

Thầy chủ nhiệm nhìn cả lớp vài vòng để tìm chỗ ngồi cho bạn học mới. Cuối cùng thầy cũng đã tia được một vị trí vô cùng thích hợp.

"Giơi thiệu như vậy được rồi. Em ngồi ở kia." Thầy chỉ tay về phía Hàn Dân Khê và Tiểu Vy. Thì ra phía sau Tiểu Vy còn một chỗ trống. Cao Vũ Ninh tiến lại chỗ ngồi.

Tiểu Vy là một người rất thân thiện nên đôia với ai cô cũng rất hòa đồng. Thấy bạn học mới vừa ngồi sau lưng, cô liền quay xuống làm quen. Tiểu Vy nhanh nhẹn bắt chuyện.

"Xin chào bạn học mới. Chúng ta vừa gặp nhau ở dưới sân trường đấy. Cậu nhớ chứ?"

Cao Vũ Ninh ngướt mặt lên nhìn Tiểu Vy trả lời: "Tớ nhớ."

"Không ngờ chúng ta lại học cùng lớp. Tớ tên Lý Phương Vy. Mọi người hay gọi tớ Tiểu Vy." Tiểu Vy đưa tay ra định bắt tay làm quen với Cao Vũ Ninh.

Nhân lúc thầy chủ nhiệm bận chút việc phải đi ra ngoài, Hàn Dân Khê quay xuống tiếp chuyện:

"Ngoài tớ ra còn ai kêu cậu bằng Tiểu Vy nữa à?"

"Kệ tớ."

"Rất vui được gặp cậu." Cao Vũ Ninh đáp lại cái bắt tay của Tiểu Vy.

"Tớ là Hàn Dân Khê, bạn thân của Tiểu Vy." Hàn Dân Khê cũng bắt tay với bạn mới.

"À, ra vậy."

Nói chỉ được mấy câu là những bạn nữ khác đã ùa lại để làm quen như ong tranh nhau hút mật vậy. Tiểu Vy quay lên thở dài.

"Sao, còn muốn nói chuyện tiếp à? Chưa thỏa mãn với trình độ làm quen của bản thân sao?" Hàn Dân Khê chống tay lên bàn, rồi quay người sang Tiểu Vy.

"Tớ còn chưa kịp hỏi xem lúc sinh, mẹ cậu ấy thích xem phim lắm hả gì? Mà đặt tên cậu ấy giống thần tượng của mình quá vậy." Gương mặt của Tiểu Vy lộ rõ vẻ tiếc nuối. Hai má phệ xuống cùng với cái miệng trề một trăm tám mươi độ làm cho Hàn Dân Khê khó mà nhịn được cười. Thầy chủ nhiệm cũng đã vào lớp, tiết học bắt đầu.

Những tiết học cũng đã trôi qua. Tiếng chuông yêu quý của Tiểu Vy cũng đã vang lên. Khung cảnh tan trường cũng đông đúc như mọi khi, chỉ có điểu hôm nay thêm một người mới. Tiểu Vy đang đứng đợi ở cổng thì Cao Vũ Ninh lại đứng kế.

"Cậu cũng chờ ba mẹ đến rước à?" Lần này là Cao Vũ Ninh bắt chuyện trước rồi. Vẻ ngoài lạnh lùng nhưng cũng rất thân thiện đấy chứ.

"À không, tớ đợi Dân Khê lấy xe á. Cậu đợi ba mẹ sao?"

"Ừa. Tớ đợi ba. Tại hôm nay là ngày đầu đi học nên ba đưa."

"À."

Hàn Dân Khê đã lấy được xe và chạy ra cổng. Đúng lúc thấy hai người đang nói chuyện, có vẻ Tiểu Vy đang rất vui. Cậu chạy một mạch ra khỏi cổng trường. Tiểu Vy tinh mắt, tạm biệt bạn học mới rồi chạy theo Hàn Dân Khê.

"Ê, đợi tớ. Tớ ở đây, ở đây nè." Tiểu Vy la với theo xe.

Hàn Dân Khê thắng lại. Cô thở dốc như vừa chạy maraton.

"Tớ quên mất còn có cậu." Hàn Dân Khê điềm nhiên nói. Tiểu Vy lên xe không nói lời nào. Không phải cô hiền không trả lời lại mà là do cô đang bận thở để lấy lại hơi.

"Hôm nay qua nhà tớ ăn cơm." Hàn Dân Khê nói.

"Ba mẹ cậu kêu à?"

"Ừ."

"Biết lắm mà, có bao giờ cậu tự mời tớ đâu." Tiểu Vy khoanh tay trước ngực.

"Mà hôm nay bác làm món gì thế?" Tiểu Vy hỏi.

"Làm sao tớ biết được. Sáng sớm vừa ra khỏi nhà là mẹ tớ dặn mời cậu qua ăn rồi. Tớ có ở nhà đâu mà biết món gì."

"Ồ."

Tiểu Vy đang suy nghĩ: "Hôm nay hai bác lại cho mình ăn món ngon rồi. Thích quá."