Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 16: Sinh hoạt tập thể




Ánh bình minh dần chiếu sáng khắp thành phố. Chim chóc bay lượn hót vang khắp bầu trời. Hoa lá nặng trĩu những giọt sương ban mai. Không khí đã se se lạnh không còn lạnh tái người như hôm qua. Gần đến bãi cỏ, chổ để cắm trại. Đột nhiên xe gặp đèn đỏ, nhưng bác tài xế không chú ý nên không giảm ga từ xa. Rốt cuộc phải thắng gắp. Cả đoàn ngã người về phía trước. CaoVũ Ninh và Dương Tề Dân ngã người về phía trước đập đầu vào ghế. Còn Tiểu Vy thì vẫn chưa tỉnh hồn. Cô sợ đến không dám mở mắt, chỉ khẽ khí hí một bên. Trước mắt cô là một bàn tay mạnh mẽ của con trai. Thì ra là Hàn Dân Khê đã nhanh tay đỡ trán cho cô trước khi va chạm. Còn cậu thì do chờm người lên quá nên đã bị đập vào ghế. Tiểu Vy quay qua vội xoa vào trán cho cậu, thổi thổi nhẹ nhàng.

"Cậu không sao chứ? Có đau nữa không?" Tiểu Vy liên tục hỏi.

"Không sao, không sao." Hàn Dân Khê trấn tỉnh cô.

"Ấy da, tớ đau quá." Dương Tề Dân cũng làm nũng.

Tiểu Vy quay xuống: "Hai cậu có sao không?"



"Bọn tớ không sao. Cậu ấy làm quá rồi." Cao Vũ Ninh trả lời một cách chắc chắn.

Vượt qua đèn đỏ, cuối cùng cũng đến nơi. Sau một giấc ngủ đủ để nghỉ ngơi thì mọi người đã tỉnh táo để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chơi. Đoàn của Tiểu Vy là đoàn số hai. Ba đoàn kia cũng vừa đến. Mọi người lấy đồ xuống xe, bắt đầu tập hợp để cô hướng dẫn sắp xếp chỗ dựng liều. Nhóm Tiểu Vy đã được bố trí vị trí xong. Cả nhóm liền bắt tay vào công việc đầu tiên. Dương Tề Dân kím mấy cái cây để cột dây liều vào đó. Hàn Dân Khê và Tiểu Vy dựng liều lên. Còn Cao Vũ Ninh ngồi đống cho những cái cây cắm chặt vào đất.

Thế là sau nửa tiếng vất vả nhóm của Tiều Vy đã dựng xong liều và có thể vào sắp xếp đồ đạc.

Mỗi người để đồ một góc, sau đó bày đồ ăn ra ăn sáng vì sáng đi gắp nên chưa được ăn.

"Phương Vy, ăn cơm cuộn không? Mẹ tớ nấu mà tớ thì ăn rồi. Cái này cho cậu." Cao Vũ Ninh đến chỗ Tiểu Vy đưa hộp cơm. Rồi quay sang mời luôn hai người còn lại.

"À, cảm ơn nha." Tiểu Vy hai mắt sáng rực vì cơm cuộn. Cô quay sang cười cười với Hàn Dân Khê như đang muốn nói có cơm ăn rồi. Dương Tề Dân cũng lên tiếng vì bụng đã kêu ầm ĩ.

"Tớ cũng muốn ăn."



"Vậy cậu ăn chung tớ đi, dù gì chắc tớ cũng ăn không hết." Tiểu Vy mời.

"Ăn của tớ nè. Để cậu ấy ăn một mình đi." Hàn Dân Khê đưa cơm đã mua cho Dương Tề Dân. Vì không muốn cho cậu ấy ăn chung Tiểu Vy.

Dương Tề Dân đành ăn chúng Hàn Dân Khê. Còn Tiểu Vy thì hưởng trọn hộp cơm cuộn. Sau khi ăn xong, Tiểu Vy thở dài vì quá no. Cô lấy mền gối ra nằm ngay tại chỗ, trong lúc thầy cô đang chuẩn bị các hoạt động sinh hoạt. Hàn Dân Khê và Dương Tề Dân thở dài.

"Cậu ấy ăn no lại làm biếng nữa rồi."

Tiếng còi tập hợp vang lên. Tiểu Vy lếch xác đi ra khỏi liều tập hợp cùng mọi người. Cả khối ngồi thành một vòng tròn lớn, cô phụ trách đứng giữa. Hoạt động sinh hoạt cho buổi dã ngoại đầu tiên bắt đầu. Đầu tiên cô thông qua những nội quy cũng như là những điều phải tuân thủ khi đi dã ngoại. Sau đó là đến phần hát hò tập thể. Đây không phải là nhạc con nít mà là nhạc trẻ hiện đại nên ai cũng rất thích. Sau đó là phần trò chơi. Mọi người rủ nhau chơi kéo co. Trò chơi quen thuộc lại dễ chơi nhất. Thắng sẽ được đội thua cũng chạy một vòng. Cả đoàn chỉ chia làm hai đội lớn, cho sức cạnh tranh cao và chơi nhiều người thì vui hơn. Tiểu Vy, Dương Tề Dân và Hàn Dân Khê cùng đội còn Cao Vũ Ninh bị tách ra đội còn lại.

"Một hai ba, bắt đầu." Hiệu lệnh vang lên, hai bên liền dùng hết lực để kéo. Cả hai đều dùng sức trâu để đấu với nhau. Ai cũng tay thì nắm chặt miệng thì la hét. Thầy cô đứng ngoài cổ vũ. Miếng vải đỏ ở giữa lúc thì nghiêng qua bên này lúc thì nghiêng qua bên kia. Khi đội Cao Vũ Ninh sắp thắng, đội Tiểu Vy bị kéo đến chân ai cũng lếch trên đất từ từ bị dây kéo theo. Cho đến khi thành viên to lớn nhất dùng hết sức kéo lại một hơi thì cả đội bên kia bị kéo qua bên đây hết luôn. Vải đỏ đã được kéo về phía đội Dương Tề Dân. Thế là cả đoàn mệt đừ người. Ai cũng thở hơi hóp. Nhưng do thua nên đội bên kia phải cõng đội thắng chạy một vòng. Cao Vũ Ninh đến chỗ Tiểu Vy. Dù gì đội cậu ấy cũng thua nên cậu ấy có cơ hội đến cõng Tiểu Vy. Hàn Dân Khê đứng bên kia nhìn với ánh mắt biết người. Còn Dương Tề Dân thì vẫn mãi mê với việc trên đùa bạn cõng, không hề hay biết sắp có án mạng xảy ra. Trò chơi kết thúc với biết bao tiếng cười và những giọt mồ hôi mệt mỏi. Thầy cô đã tìm được nhà vệ sinh công cộng cho việc tắm rửa. Ai về liều nấy, mọi người nghỉ ngơi để tối tiếp tục đi sở thú và chuẩn vị nghiên cứu cho bài kế hoạch của mình. Bốn người về liều sắp một hàng bắt đầu từ Cao Vũ Ninh, Dương Tề Dân đến Tiểu Vy và cuối cùng là Hàn Dân Khê. Tiểu Vy đi lấy quạt mini để quạt cho đỡ mệt, dù bên ngoài se lạnh nhưng bây giờ cô đang rất nóng và cần quạt. Dương Tề Dân lấy chai nước suối đưa cho Tiểu Vy, bắt cô uống. Riết rồi Hàn Dân Khê giống cha của cô luôn, việc gì cũng lo chu đáo. Nghỉ ngơi xong rồi, lần lượt từng người đi thay đồ tắm rửa, chuẩn bị ăn trưa. Tiểu Vy gội đầu và như mọi ngày cô mặc một cái áo thun rộng với quần ngắn. Trên đường về liều, cô lấy cái khăn đang quàng ngang cổ lên lâu tóc, cùng mấy bạn nữ khác nói chuyện vui vẻ. Hàn Dân Khê từ sau đi tới mặc một cái áo thun cùng màu ngà với Tiểu Vy phối với quần jogger hai túi đơn giản. Cậu đi tới lấy cái khăn của Tiểu Vy đang cầm chùm đầu cô lại rồi kéo đi.

"Có chuyện gì à?" Tiểu Vy hỏi.



"Tại thấy con gái mấy cậu nói chuyện nhiều quá nên cắt ngang thôi. Trời se lạnh vậy mà cậu dám mặc quần ngắn."

"Chỉ se lạnh thôi, đâu có sao. Chừng nào lạnh như hôm qua mới là có vấn đề."

Về liều Hàn Dân Khê lấy khăn khô lau tóc cho Tiểu Vy. Dương Tề Dân và Cao Vũ Ninh đều thắc mắc nhưng không dám hỏi.

"Đừng nhìn tớ. Là do cậu ấy làm biếng." Hàn Dân Khê không nhìn cũng biết họ đang thắc mắc nên thuận miệng trả lời. Tiểu Vy cười híp mắt.

Món ăn được dọn ra sẵn sàng. Có vịt quay, tôm xào hạt điều, đồi gà chiên nước mắm, đậu phụ, hoành thánh và cả mì xào. Bốn người hợp lại cũng phải ăn vang da bụng mới hết. Ăn uống no nê, cũng đã đến lúc Hàn Dân Khê buồn chán nên lấy điện thoại ra chơi game. Tiểu Vy thì nghe nhạc rồi cày phim. Cao Vũ Ninh loay hoay với khối rubbit, Dương Tề Dân thì đi hóng chuyện mất tiêu rồi.