Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 8: Đi mua trà sữa




"Học từ nãy giờ cũng gần ba tiếng rồi. Cậu muốn uống gì hôm nay tớ sẽ bao. Coi như công cậu dạy tớ học."

Lý Phương Vy vỗ vỗ ngực nói. Bình thường thì Tiểu Vy cũng đã tía lia, lại có tính hay ăn trực. Nói câu này ra ai mà tin cho nổi, Hàn Dân Khê dư sức biết điều ấy.

"Không cần cậu tốt như vậy, chỉ mong sau này cậu cũng chăm chỉ như hôm nay là được rồi." Hàn Dân Khê sắp xếp sách vở. Nói thế thôi chứ trong đầu cậu đang nghĩ bữa nay mà Tiểu Vy mua cà phê cho cậu chắc trời mưa trôi nhà luôn quá.

"Đi thôi, uống cà phê."

Tiểu Vy kéo tay Hàn Dân Khê. Mặc kệ cậu có uống hay không thì cô đã quyết định rồi thì sẽ đi uống cho bằng được. Chắc chắc cô đã rất thèm rồi mới lôi kéo Dân Khê đi mua như vậy. Bình thường thì sẽ này nỉ Hàn Dân Khê dến khi nào mua cho cô được thì mới thôi, hôm nay tốt như vậy là tại thèm chiệu hết nổi rồi. Haizzz lúc nào cũng có một người bạn cùng nhau đi đây đi đó, ăn uống các kiểu thì tuyệt còn gì bằng. Hàn Dân Khê và Lý Phương Vy quả thật đã có duyên từ kiếp trước ấy. Nên bây giờ mới như vậy nè, khổ thân cho những con người chết mê chết mệt với nhan sắc của Hàn Dân Khê hông

"Tập sách tớ vẫn chưa sắp xong mà." Hàn Dân Khê với với tay về phía chồng tập. Nhưng sức mạnh của Tiểu Vy khi muốn ăn uống là vô địch không thể bàn cãi rồi. Làm sao cậu có thêt lôi lại cô được.

Kéo Hàn Dân Khê ra đến chỗ để xe, Tiểu Vy nhìn lên trời. Hôm nay có vẻ trời rất đẹp mây trong lại có gió nhè nhẹ. Thích hợp để thư giãn. Tiểu Vy liền chỉ vào chiếc xe đạp.

"Lão Khê, hôm nay tớ sẽ chở cậu."

Một câu nói nghe như sét đánh ngang tai. Hàn Dân Khê không nghe lầm đấy chứ. Bình thường cô rất sợ xe ấy mà hôm nay lại đòi chở. Đúng là chuyện lạ có thật à nghen.

"Cậu không bị gì đó chứ?"



Hàn Dân Khê đặt tay lên trán Tiểu Vy rồi đặt tay lên trán mình. Dường như nhiệt độ vẫn bình thường ngang nhau cơ mà, sao cậu ấy lại thế. "Đâu có sốt đâu nhờ."

Tiểu Vy kéo tay Hàn Dân Khê xuống "Ây da, hôm nay trời đẹp như vầy tâm trạng tớ tốt nên nổi hứng chở cậu thôi. Yên tâm tớ sẽ chở cậu đi tới nơi về tới chốn."

Tiểu Vy vỗ vỗ lên vai Hàn Dân Khê vài cái. Gương mặt Hàn Dân Khê lúc này thật xanh xao, không biết điều gì sẽ xảy ra. Hàn Dân Khê đang rất cần sự trợ giúp từ một đồng minh vào chính lúc này, ngay tại thời điểm này và địa chỉ ở đây.

Những lúc nhỏ khi Tiểu Vy tập xe, người đầu tiên Tiểu Vy chở là Hàn Dân Khê. Không may tay lái không vững nên đã đâm thẳng vào cây khi thả dốc. Kết quả là Tiểu Vy chỉ bị trầy ngoài da. Còn Hàn Dân Khê thì trật chân tới một tháng sau mới đi lại bình thường. Từ đó cô vẫn quyết định tập xe nhưng không một ai dám cho cô chở.

"Tiểu Vy à, hay là tớ chở cậu cho. Đường này đông người lắm." Hàn Dân Khê ngồi yên sau níu níu tay áo Tiểu Vy. Một tay thì cầm chặc yên xe Tiểu Vy đang ngồi, tay còn lại cố hết sức nắm áo cô để có gì còn kịp giật cô ngừng lại. Không thôi thì mọi chuyện sẽ muộn mất.

"Ế, lão Khê à, hôm nay sao cậu lắm lời như đàn bà vậy hả?"

Tiểu Vy ở tư thế sẵn sàng xuất phát. Một chân đã đặt lên bàn đạp chân còn lại bắt đầu lấy đà đẩy xe. Tư thế chuẩn không cần chỉnh luôn í. Cô giống như những tay đua đang chuẩn bị xuất phát vậy, chỉ thiếu mỗi cái mũ bảo hiểm nữa thôi là thành tay đua luôn rồi.

"Cầu trời phật cho con lành lặn tới chỗ." Hàn Dân Khê lẩm bẩm. Xá thần linh như sắp lên thiên đàng.

"Đi thôi."

Tiếng còi báo hiệu của Tiểu Vy đã phát. Và đó cũng chính là ý ngầm kêu Hàn Dân Khê thắt dây an toàn.

"Đừng đừng đừng mà.." Hàn Dân Khê la hét. Tiếng la còn kinh khủng hơn những người đang đi tàu lượn siêu tốc nữa các bạn ạ.

Tiểu Vy rất thích chạy nhanh nên cô chạy qua con đường có dốc thả xuống. Thế là tóc của Hàn Dân Khê dựng đứng lên, cậu không biết làm gì hơn ngoài cầm yên xe trước và la hét. Haizzz sau một hồi thả dốc thì cuối cùng cũng xuống dốc an toàn. Hết dốc rồi lúc này Tiểu Vy mới thật sự khổ khi phải chở một người con trai có số kí khá nặng. Tuy khi nhìn vào thì Hàn Dân Khê cao và vóc dáng cũng rất chuẩn không đến mức thừa cân. Nhưng rất lạ là cậu khá nặng. Đều do cậu cao nên nặng ư? Điều này thì cả mọi người cũng đều không biết rồi.

"Hàn Dân Khê à, sao cậu nặng thế?" Tiểu Vy vừa thở vừa hỏi một cách nặng nhọc.

"Cậu đừng đảo qua đảo lại nữa có được không, tớ sợ không tới quán trà sữa mà phải vào bệnh viện đấy."



Nghít, "Không được, không được rồi. Tớ mệt sắp đứt hơi rồi. Tài lái xe của tớ chở cậu tới đây cũng là tiến bộ lắm rồi phải không?" Tiểu Vy xuống xe lấy tay quạt quạt. Nhưng cũng chẳng thấty mát vì tay cô chỉ có chút xíu thôi sao mà mát nổi. Hàn Dân Khê đã lấy bàn tay của một đấng nam nhi đem đến luồng gió cho cô từ khi nào mà cô chẳng hề hay biết.

"Tớ dám ngồi mới là tiến bộ đấy. Cậu chở không biết bao giờ mới uống được trà sữa." Hàn Dân Khê lên yên xe trước ra hiệu cho Tiểu Vy lên xe rồi xuất phát. Một lát sau đã tới tiệm trà sữa.

"Cho cháu hai ly cà phê mang về." Hàn Dân Khê gọi.

"Ơ, sao lại mang về?"

"Chiều rồi, ba mẹ đang về. Mình phải về dọn dẹp nhà cửa."

"Con nhà người ta có khác."

"Bây giờ cậu về hông. Hay là ở đây tớ về một mình."

Hàn Dân Khê lấy trà sữa rồi trả tiền, quay đầu xe định chạy. Lúc này cậu cũng đã yên tâm và biết rằng sẽ về đến nhà an toàn rồi.

Tiểu Vy nhẹ giọng nói: "Về về, đương nhiên là phải về rồi." Cô nhanh ngồi lên xe, để Hàn Dân Khê chạy về.

Bầu trời trong xanh, những áng mây trôi lững lờ. Cùng với không khí thoáng đãng thoải mái dưới hàng cây xanh giúp đầu óc của con người cũng được hòa vào đấy thư giãn.

Lý Phương Vy bỗng dưng cất lên một giọng hát trong veo, cao vút hòa vào bầu không khí trong ấy thư giãn. Hàn Dân Khê cảm thấy thật thoải mái không phải vì lời bài hát mà là do sự say sưa trong từng câu hát của Tiểu Vy như đắm chìm vào từng lời từng giai điệu.

"Người có từng nghe tiếng lá vàng rơi. Là lá thở than khoảnh khắc biệt ly. Giờ chỉ mình em đứng ngắm nhìn. Cảnh non nước, trăng với gió. Người có từng nghe tuyết trắng ngày đông. Là tuyết nhẹ rơi để dấu nghẹn ngào. Bởi thế giới anh chẳng ở đây. Chốn đây đã chẳng còn đông miên."

Giọng hát thật thánh thót và trong veo. Cất lên liền làm xao xuyến lòng người.

"Cậu thích bài này à?" Hàn Dân Khê hỏi khi tiếng hát vừa dứt, xe cũng đã chạy đến ngã ba cuối cùng.



"Tất nhiên là thích rồi. Nhưng còn rất rất nhiều bài mình thích nữa đấy." Tiểu Vy nhìn những quang cảnh thân thuộc xung quanh vừa hít thở rồi trả lời.

Trong một giấy lướt qua Tiểu Vy chợt dừng mắt lại ngay góc nghiêng thần thánh của Hàn Dân Khê. Một góc nghiêng khiến tất cả các cô gái đều mê mẩn. Một luồng suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tiểu Vy "Mình đang sở hữu vẻ đẹp này sao? Cậu ấy có cảm giác như thế nào về mình? Rốt cuộc mình với cậu ấy đang là quan hệ gì? Thanh mai trúc mã hay.."

Một tiếng kèn xe đằng sau đã làm Tiểu Vy thoát khỏi những suy nghĩ ấy. Cô vỗ vỗ mặt lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại. "Tại sao mình lại có những suy nghĩ đó nhờ?" Cô chỉ nói một cách khe khẽ thôi mà cũng đã loáng thoáng lọt vào tay Hàn Dân Khê rồi.

"Cậu nói gì cơ?" Hàn Dân Khê nghe loáng thoáng có tiếng nói đằng sau.

"Không có gì, cậu nghe nhầm rồi."

Tiểu Vy nói để cậu có thể nghe thấy vì gió ngược nên rất khó nói chuyện.

"Ồ."

"Ơ, tới nhà rồi kìa, hôm nay đường cứ dài làm sao í."

Tiểu Vy xuống xe gãi gãi đầu rồi đi lên nhà.

Những suy nghĩ mở mộng, tự hỏi như thế này cũng rất bình thường đúng không? Khi vừa đặt chân vào lớp mười ở tuổi mười lăm. Cái tuổi mà những suy nghĩ vẩn vơ ùa về. Cô bạn Lý Phương Vy này cũng vậy. Dường như cô đã bắt đầu cảm nhận được chút gì đó gọi là tình cảm tuổi học đường.