Trên thực tế đã trải qua chuyện như vậy, đầu tiên cậu nên xử lý mấy người kia, đây là cách xử lý chính xác nhất, nhưng dù sao cậu cũng không phải sát phạt quyết như anh hai, tình cảm hơn mười năm cậu vẫn không xuống tay được, kết quả cuối cùng vẫn để anh hai biết được.
Lãnh Tịch rất buồn phiền, vừa giận vừa cảm thấy nhục nhã, vốn dĩ không có mặt mũi đối diện với anh hai, do đó cậu một tháng không đến trường học, quyết định về trường trốn mấy ngày.
Một tháng này trong đầu Lãnh Tịch hầu như là tên cầm thú Chu Uý Kì kia, mỗi ngày đều nghĩ giết anh như thế nào, do đó đến khi về trường học gặp được Doãn Huyên Huyên, cậu mới bỗng nhiên nhớ ra, cậu đã rất lâu không nhớ đến người con gái tự nhiên tiến vào đầu cậu này, hơn nữa đã trải qua chuyện như vậy, Lãnh Tịch càng không muốn đối mặt với cô ta.
Vì vậy lúc Doãn Huyên Huyên ngạc nhiên mừng rỡ chào hỏi cậu, Lãnh Tịch vô cùng lạnh lùng thậm chí có vài phần không kiên nhẫn lướt qua cô ta, giống như là không thấy.
“Lãnh Tịch cậu làm sao thế? Tại sao lâu như vậy không đến trường, gặp rồi cũng không để ý?”
Lãnh Tịch đen mặt giống như không nghe thấy đi thẳng, không dừng lại chút nào.
Lãnh Tịch lên đại học đương nhiên không phải để học, cho nên đi học toàn dựa vào tâm trạng, hơn nữa đại học khá tự do, mấy thuộc hạ mới bị cậu đuổi đi rồi, Lãnh Tịch nhàm chán đến sân vận động chuẩn bị chơi bóng rổ phát tiết tâm trạng cậu đè ép một tháng.
Cậu đại khái trời sinh là mệnh hắc đạo, tố chất tâm lý này thật ra đã rất mạnh, đổi lại là bất cứ người nào trải qua chuyện như vậy chỉ e là sẽ nhịn đến bệnh luôn. Nhưng trong lòng Lãnh Tịch nhiều hơn là thù hận, là thề sống thề chết quyết tâm giết người đàn ông đó.
Nhưng cho dù như vậy trong lòng cậu vẫn tràn đầy nộ khí, chơi bóng rổ cũng không đủ sức, hơn nữa mọi người đều biết thân phận của cậu, không ai thật sự dám đấu với cậu, Lãnh Tịch lập tức cảm thấy không thú vị, do đó quay đầu đến bệnh viện trường gần sân vận động, chuẩn bị đến đó ngủ một giấc.
Lãnh Tịch đến chỗ đó là vì ở đó có một giáo viên y tế biết mát xa, cậu thường xuyên đến, hai người đó biết thân phận của cậu cũng dốc lòng phục vụ.
Lãnh Tịch đi thẳng đến phòng đặc biệt của cậu, nhìn cũng không nhìn vừa vào đã nằm sấp ở trên giường không động đậy.
“Chú Trương, mát xa cho tôi.” Lãnh Tịch theo thói quen nói.
Nhưng hơi khác với thường ngày, chú Trương không cười hi hi lập tức sán đến, ngược lại rất yên tĩnh. Nhưng không đợi Lãnh Tịch hoài nghi, trên vai đã truyền đến một sức mạnh.
Thân là thiếu chủ hắc đạo, mặc dù Lãnh Tiêu bảo vệ cậu rất tốt, nhưng Lãnh Tịch từ nhỏ cũng đã tiếp nhận huấn luyện, cậu dường như là trong nháy mắt nhận ra hơi thở khác thường đằng sau lưng.
Sau đó đã muộn rồi, ngay lúc Lãnh Tịch phòng bị quay đầu đứng dậy, sức lực trên lưng đột nhiên tăng lên, tiếp đó hai chân của cậu cũng bị áp chế lại, vì vậy trong phút chốc cả người cậu đã bị khống chế không dậy được.
“Ai!” Chuông cảnh báo của Lãnh Tịch vang lên, tại sao! Tại sao hơi thở này lại quen thuộc như vậy.
Một giây sau, giọng quen thuộc sau tai khiến Lãnh Tịch như rơi vào hầm băng.
“Thế nào, tiểu thiếu gia, một tháng không gặp mà thôi, đến người đàn ông thao cậu khóc cũng không nhận ra nữa sao?” Giọng Chu Uý Kì từ tính còn mang theo mấy phần cười khẽ.
Lãnh Tịch lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Chu-Uý-Kì!”
Chu Uý Kì nhếch môi cười: “Là tôi, tiểu thiếu gia nhớ tôi rồi sao?”
“Tao nhớ con mẹ mày Chu Uý Kì!” Lãnh Tịch giãy giụa giống như điên, nhưng cả người cậu bị ấn nằm sấp ở trên giường vốn dĩ không dậy được, cậu đến cả mặt của Chu Uý Kì cũng không thấy.
Chu Uý Kì lại cười khẽ một tiếng: “Đừng kích động, tôi biết cậu luôn vô cùng nhớ tôi, tôi đây không phải chủ động đến tìm cậu rồi sao?”
Ngay lúc đó Lãnh Tịch chỉ muốn giết người!