Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 25: Vĩnh viễn không có hồi kết




Thời điểm Sở Từ chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa rơi vào trong nước, cảm giác rít rít rất không dễ chịu.

Ngọn gió núi trong lành thổi lên mặt y, vô cùng mát mẻ. Y nhắm mắt, bình ổn một chút mơ hồ, cảm nhận cơn đau trên người đã gần như hoàn toàn biến mất, cơ thể chỉ còn sót lại cảm giác mệt mỏi lười biếng sau khi trải qua hư thoát.

“Sở Từ? Sở Từ!” Hàn Việt thấp giọng gọi hai tiếng từ dưới yết hầu, “Mau tỉnh lại! Em có bị thương không?”

Sở Từ miễn cưỡng mở mắt, tầm nhìn nhất thời vẫn mờ mờ ảo ảo, sau mấy giây ổn định mới dần dần rõ ràng hơn. Bọn họ lật xe, rơi xuống sườn dốc bên dưới con đường núi. Loại xe của Đức này so ra rất chắc chắn, đầu xe đâm thủng thành một cái hố to, cửa kính phía trước phủ đầy cỏ dại, cửa kính hai bên toàn bộ vỡ nát, cửa xe mở rộng hợp với đầu xe thành một góc độ quỷ dị, trong xe chật ních túi khí, rất may là không có tổn thất gì nhiều hơn.

Sở Từ giật giật tay chân, thân người y khá gầy, trong kẽ hở nơi đầu xe biến dạng vẫn có thể tự do hoạt động, chính là đầu gối có điểm đau rát, chắc đã bị trầy da.

“Tôi không sao.” Sở Từ trầm mặc một lát, lại hỏi: “…Còn anh?”

Hàn Việt cười khổ: “Tôi phải cố gắng thêm chút nữa mới có thể trả lời em… Trước tiên tôi cần rút chân ra khỏi chân ga đã…”

Sở Từ quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy nửa người Hàn Việt bị túi khí đè chặt, bảng thiết bị điều khiển xe cũng rơi xuống, đại khái đã đem chân hắn chôn vùi bên trong.

Y đút tay vào túi quần tìm di động, liền bị Hàn Việt ngăn cản: “Đừng gọi, vô dụng thôi. Trước đó bọn chúng đã khóa hết tần sóng trong sơn cốc rồi, theo tôi đoán thì ít nhất cũng mất tín hiệu mấy km, chính vì sợ chúng ta cầu cứu.”

“…Đây là có chuyện gì? Bọn chúng rốt cuộc là ai?”

“Chuyện của thằng nhóc mất mẹ kia nói ra dài dòng lắm, tôi mà nói cho em biết thì chính là trái với điều lệ giữ bí mật.” Hàn Việt dừng một chút, nhìn sắc mặt Sở Từ, lại ha ha cười rộ lên: “Nói giỡn thôi nói giỡn thôi, lão tử đối với em một chút bí mật cũng không có… Kẻ ngồi trong xe không ra mặt kia tên Long Kỉ Uy, xử trường cửu xử quốc an*, là phần tử cấp tiến cực đoan phái trẻ trung. Hắn đối với Hàn, Bùi, Vương mấy gia tộc liên hệ chặt chẽ có mâu thuẫn rất lớn, không phải nói quá đâu, giấc mơ chính trị của hắn chính là khiến cho cả đám lão già một đời chinh chiến lui về tuyến hai hết, sau đó thay máu tất cả trung tâm quyền lực… Ờ, là chủ nghĩa dân chủ cấp tiến.”

*từa tựa như Cục trưởng Cục an ninh quốc gia số 9.

Hàn Việt dừng một chút, ngữ khí hơi phức tạp: “Trong quá trình chính đảng phát triển, tất nhiên sẽ có các loại tệ nạn, những người suy nghĩ giống như hắn tự nhiên cũng có rất nhiều, thế nhưng Long Kỉ Uy là đặc biệt cấp tiến. Hắn là người thuộc dân tộc thiểu số Quảng Tây, cực kỳ quái dị. Em đừng nhìn hắn có vẻ ngoài trẻ tuổi, trên thực tế hắn bao nhiêu tuổi thì trong lòng hắn tự hiểu rõ. Tôi chỉ biết mấy chục năm trước hắn đã tồn tại rồi, lúc ấy hắn còn chưa gọi là Long Kỉ Uy, mà là một cái tên cổ quái khác. Hắn có một người chị gái, năm đó ở Quảng Tây bị mấy du khách người Nhật Bản rất có địa vị bắt đi, rồi không biết vì nguyên nhân nhạy cảm gì mà đám quan viên địa phương nơi đó không muốn nhúng tay vào. Vậy nên Long Kỉ Uy liền đơn thương độc mã xông vào khách sạn nơi mấy người Nhật Bản kia ngủ trọ. Cũng không biết hắn đã làm gì, thế nhưng thời điểm điều tra mới phát hiện, mấy người Nhật Bản kia toàn thân cao thấp chẳng còn miếng da miếng thịt nào, quần áo dù vẫn mặc nghiêm chỉnh trên người, thế nhưng cơ thể thì đã biến thành bộ xương khô, hơn nữa còn trắng đục… Lúc ấy, không có ai tìm hiểu được sự thật, rốt cuộc hắn và chị hắn đều bị phán tội cố ý giết người.”

Đuôi lông mày của Sở Từ hơi nhếch lên, giống như biểu thị sự chán ghét nhàn nhạt.

Hàn Việt nhận ra được điểm này, vội vàng giải thích: “Nhưng mà hắn không chết! Người ở cửu xử rất muốn biết điều hắn đã làm, cho nên mới đem hắn từ trong ngục giam ra ngoài, và vì để che mắt thiên hạ nên mới đổi cho hắn cái tên hiện giờ. Kiểu người thù địch cấp tiến như hắn, cá tính chủ nghĩa phái bảo thủ đại khái là dưỡng thành từ khi đó.:Cũng dễ hiểu thôi, thằng nhóc dân tộc thiểu số, cá tính đơn thuần, lại căm ghét cái ác như thù địch…”

“Thế lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta đều bị cái thứ hắn nuôi tấn công.” Hàn Việt nói, “Cái thứ kia… Tôi rất khó giải thích với em, đại khái là một thứ gây nhiễu toàn bộ dải tần số, chẳng qua không phải máy móc, mà là sinh vật sống. Nó là do Long Kỉ Uy khống chế, một sinh vật có thể phát ra hạt năng lượng tần số cao, độ công phá không thể đoán được hạn mức cao nhất. Thời điểm chúng tôi ở Nộ Giang xây dựng hạng mục công trình quân sự, hắn từng biểu diễn cho chúng tôi xem cái gọi là “Đạn hạt nhân có thể hô hấp”. Cái thứ kia từ hồi xa xưa đã được Long Kỉ Uy mang đến từ vùng xa xôi hẻo lánh nhất của Quảng Tây, nghe nói ở nước ngoài cũng có loại sinh vật tương tự. Tuy là hiện nay nó vẫn do Long Kỉ Uy nuôi dưỡng, nhưng trên thực tế đã thuộc quyền quản lý của quốc an cửu xử.”

Nói tới đây, Hàn Việt mắng to một câu, lại dùng lực rút chân ra, đáng tiếc ngoại trừ khiến cho hắn đau đến nổi mặt mày nhăn nhó thì chẳng được tích sự gì, “–Mẹ kiếp, dám tùy tiện đem thứ kia ra hại người nữa, bộ không sợ cấp trên làm thịt sống hắn hay sao?”

Sở Từ im lặng không lên tiếng, nhìn chằm chằm Hàn Việt, nhìn hắn mấy lần muốn rút chân khỏi bảng thiết bị điều khiển xe, nhưng lần nào cũng thất bại.

Trong lúc nói chuyện nãy giờ, chân trái của hắn đã đặt ra bên ngoài thùng xe, miễn cưỡng có thể tự do hoạt động. Thế nhưng chân phải thì lại bị đè chặt bên dưới hàng đống kim khí biến dạng, mặc kệ dùng sức như thế nào cũng không rút ra nổi.

Trên thực tế, chân phải của hắn đã rất khó mà dùng sức. Hàn Việt dù sao cũng từng lăn lộn trong quân đội mười mấy năm, có được kinh nghiệm bị thương phong phú. Hắn ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không cần, chỉ dựa vào cảm giác liền có thể kết luận khớp xương ở cẳng chân bên phải đã bị nứt. Nếu tình hình tệ hơn chút nữa, có khả năng xương cốt đã đâm xuyên da thịt, máu đọng lại trên da, là một loại cảm giác khô dính nhầy nhầy.

Nếu như có người giúp một tay…

Hàn Việt cơ hồ ngay lập tức phủ định ý tưởng này.

Trước mắt, người duy nhất có thể giúp hắn một tay chính là Sở Từ, thế nhưng có khả năng y càng hy vọng hắn cứ như vậy… ở lại chỗ này.

Hoặc là tàn tật, hoặc là phế đi, hoặc là cả đời không đứng dậy nổi, dù sao thì so với sinh khí dồi dào, tiếp tục sống sót để khi dễ y vẫn tốt hơn.

Sở Từ cố sức chui ra khỏi thùng xe, đứng trên sườn núi nghỉ ngơi một chút mới chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Hàn Việt.

Bộ dạng của y mặc dù có điểm chật vật, nhưng so với Hàn Việt vẫn khá hơn nhiều. Tóc tai rối loạn, sắc mặt tái nhợt, quần áo trên người rách thành từng mảnh, cánh tay trầy một đường, nhưng không sâu, máu đã ngừng chảy.

Thân ảnh của y đưa lưng về phía ánh sáng, đối mặt với Hàn Việt. Góc độ này khiến Hàn Việt không thể nhìn rõ gương mặt y, cho dù hắn cố gắng nheo mắt lại, cũng chỉ có thể thấy ánh mắt y bình thản không sợ hãi, tựa như vĩnh viễn không mang theo cảm xúc.

Sở Từ như vậy thực sự khiến cho Hàn Việt yêu thích cực kỳ. Ở bất cứ tình huống nào y cũng đều bình tĩnh, năng lực tự động điều khiển cảm xúc rất mạnh, tư duy lý trí mà thận trọng tinh tế, cho dù gặp phải hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, vẫn có thể duy trì nét tao nhã cùng bình thản đặc biệt. Y khác biệt hẳn so với những người Hàn Việt từng tiếp xúc lâu nay, cùng những thứ như quyền lực, địa vị, tài phú, danh vọng có thể khiến cho người ta điên cuồng hoàn toàn không có nửa điểm liên quan. Cuộc sống của y thoải mái nhẹ nhàng, vĩnh viễn không gợn lên được một cơn sóng; y đối với mỗi người đều ung dung thủ lễ, lãnh đạm mà lại ôn nhu.

Y tựa như đang sống trong một thế giới mà loại người như Hàn Việt không thể bước chân vào, một thế giới thanh thản bình dị, không có chút nào tranh đấu cùng khói súng, mỗi một góc đều sạch sẽ, thư thư phục phục, làm người ta nhịn không được muốn đắm chìm.

Tựa như mặt hồ phỉ thúy, cho dù biết rõ rơi vào sẽ bị dòng nước nhấn chìm, lại vẫn khiến cho Hàn Việt không thể khống chế muốn nhảy xuống.

“…Long Kỉ Uy có khả năng sẽ phái người tới đây.” Hàn Việt thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Em đi đi.”

Sở Từ không nói một lời, nhưng cũng không cử động, tựa hồ đang do dự.

“Bọn chúng phong tỏa quốc lộ rồi, em cứ đi chừng một hai tiếng, men theo lối rẽ là có thể nhìn thấy một trạm xăng dầu.”

“…”

“Nếu em từng có với tôi cho dù chỉ là nửa phần tình cảm, sau khi em thoát thân hãy gọi điện cho gia đình tôi, nói với bọn họ là tôi đang ở chỗ này, chân bị thương.” Hàn Việt trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Bất quá tôi đoán là em sẽ không đâu. Sau khi rời khỏi đây, em khẳng định sẽ làm như cái gì cũng không biết, thậm chí dứt khoát quên tôi đi… Em vẫn luôn hận tại sao tôi không chết quách đi cho rồi mà.”

Sở Từ trầm mặc, từ chối cho ý kiến.

Tia hi vọng mong manh của Hàn Việt dưới sự trầm mặc này từng chút từng chút một biến mất, tựa như vết thương phơi bày trong không khí, dòng máu từ từ chảy đến khô cạn, cơ thể chậm rãi thối rữa, mỗi một giây sống sót là một lưỡi đao đâm vào xương cốt, đem máu thịt cùng cốt tủy của hắn lăng trì ra từng mảnh nhỏ.

Nỗi thống khổ kia kịch liệt như thế, thậm chí so với đau đớn khi bị hạt năng lượng cao trùng kích còn mãnh liệt hơn gấp vạn lần, so với khoảnh khắc cả người cả xe lật xuống dốc núi còn sợ hãi hơn gấp vạn lần, so với cảm giác bất lực chờ đợi cái chết còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn gấp vạn lần.

Trên mặt Hàn Việt không có đến nửa điểm huyết sắc, cả người như tan rã, sau một lúc lâu mới gật đầu, thanh âm khàn khàn: “Tôi biết rồi. Sau khi em trở về, nhớ tìm bao thư tôi cất trong tủ bảo hiểm, bên trong có… chi phiếu cùng lá thư. Chi phiếu là cho em, còn lá thư em giao cho luật sư. Đa số tài sản của tôi để lại cho em, căn nhà kia cũng đứng tên em…”

Hít sâu vào một ngụm khí, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: “Mấy tháng nay, tôi vẫn thường hay đi gặp bác sĩ, kể về những ngày tháng sống cùng em, còn có chuyện của chúng ta trước kia nữa. Hồi xưa tôi quả thật đối xử với em không tốt, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ bù đắp. Còn nếu sau này không có cơ hội… vậy em cứ quên đi.”

Gió thổi qua sơn cốc, cây cối lay động phát ra thanh âm như thủy triều. Hàn Việt chăm chú nhìn Sở Từ không chớp mắt, ánh mắt bình tĩnh dị thường. Hắn nhìn rất lâu rất lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Em đi đi.”

Hắn nghe thấy thanh âm quần áo ma sát, nghe thấy tiếng bước chân rơi trên bùn đất, sau đó chậm rãi bước từng bước đi xa… Nếu đổi lại lúc bình thường, tiếng vang rất nhỏ kia có khả năng không chú ý thì căn bản không thể nghe thấy, thế nhưng vào lúc này hòa lẫn cùng tiếng gió gào thét, vậy mà rõ ràng đến mức làm cho màng tai người ta phát đau.

Bởi vì Sở Từ đi rồi.

Hàn Việt gắt gao nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.

Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đến thấu xương như vậy, giống như dùng dao nhỏ đâm xuyên qua tim gan, ngay cả cái chết cũng không bằng.

“–Cả đời quá dài, có rất nhiều chuyện con không thể đoán trước được đang chờ con phía trước. Con cho rằng sống với nhau đến răng long đầu bạc chẳng qua là mấy chục năm, nhưng trên thực tế, so với vĩnh hằng còn khó đạt được hơn.”

“Chỉ mong con thật sự biết quý trọng. Chỉ mong không có một ngày, con mất đi rồi mới biết hối hận.”

Hàn Việt đem mặt mình chôn sâu trong lòng bàn tay, ngay cả khí lực nhúc nhích một ngón tay cũng không có, ngay cả khí lực muốn sống cũng hoàn hoàn toàn toàn mất đi.

“Anh có thể ngồi nhích lên một chút không?” Thanh âm của Sở Từ vang lên không hề báo trước, “Với lại, đem chân rút ra.”

Hàn Việt chấn động toàn thân, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy trong tay Sở Từ cầm theo một tảng đá, đứng ở ngay kia lạnh lùng nhìn hắn.

“Em… Em không phải…”

Một câu cũng lười nói, Sở Từ dùng sức đẩy cánh cửa xe lồi ra phía Hàn Việt ra ngoài, cúi xuống quan sát một chút tình hình chân phải bị đè chặt của hắn. Bảng thiết bị điều khiển xe rớt xuống, đè lên bắp đùi hắn đặt ở chân ga, một mảnh nhựa lõi thép bị nứt, đâm vào bắp đùi. Máu đã đông lại, nhưng nếu lấy mảnh nhựa ra, nhất định sẽ khiến vết thương nghiêm trọng hơn.

Sở Từ giơ tảng đá lên, nói: “Cố chịu.”

Hàn Việt còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Sở Từ hung hăng đập tảng đá lên khối nhựa kia. Lần này đúng thật là bạo lực, tảng đá cùng khối nhựa lõi thép phát ra thanh âm ma sát chói tai, khiến người ta nghe mà đau hết cả răng. Bất quá Hàn Việt chẳng có tâm tư nào lắng nghe, bởi vì đôi tay Sở Từ dùng lực rất mạnh, khiến cho bắp đùi nãy giờ vốn yên ổn mấy phần bị cắt thêm sâu hơn. Cơn đau ấy khiến người ta tóc gáy dựng thẳng, máu tươi ào ạt tuôn trào.

“Chết tiệt! Đau! Đau! Em nhẹ tay một chút!”

Sở Từ giả đò không nghe thấy, loảng xoảng loảng xoảng mấy cái đem khối nhựa lõi thép vỡ nát kia toàn bộ quăng xuống đất, tiếp tục dùng sức nâng đống kim khí lên, loảng xoảng mấy tiếng nữa, ngay cả dây cáp lẫn kim đồng hồ cũng lách cách rơi.

Hàn Việt không ngờ lực tay của Sở Từ mạnh như vậy, bận rộn chừng mười phút, cơ hồ đem cả bảng thiết bị điều khiển xe và chân ga phá nát, cuối cùng đem được đùi phải đã sắp máu chảy thành sông của Hàn Việt ra ngoài. Lúc này, Hàn Việt đau đến không còn cảm giác, sắc mặt tái nhợt ngã vào nơi nào đó thở dốc, chỗ bắp đùi bị đâm thủng kia quả thực tạo thành cái lỗ, vừa nhìn thấy đã khiến người ta da đầu run lên.

“Anh rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi đau lúc trước anh mang đến cho tôi, tôi cảm thấy hết sức vui mừng.” Sở Từ đưa cho hắn nhánh cây cao bằng nửa thân người, nói: “Chống lấy, bước đi.”

Hàn Việt run run nhận lấy nhánh cây, khó khăn lắm mới đứng lên được, thế nhưng căn bản không có cách nào di chuyển, đôi chân bị thương chỉ cần chạm đất một cái, hắn liền không thể khống chế mà té ngã. Té lên té xuống mấy lần vẫn chưa đi được mấy bước, Sở Từ rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, đem hắn từ dưới đất một phen kéo lên, nửa dìu nửa tha cố sức đi về phía trước.

Với hình thể của Sở Từ, phải chống lưng cho Hàn Việt thật sự là một nhiệm vụ bất khả thi, cho dù chỉ là nửa dìu hắn thì cũng cần gắng sức mười phần. Hàn Việt nhìn trộm gương mặt nghiêng nghiêng của y, thấy y hơi cau mày, mồ hôi thấm ướt những sợi tóc hai bên thái dương, theo gò má chậm rãi chảy xuống cằm…

Giờ khắc này, sườn dốc khe núi gập ghềnh dựng thẳng, ngọn gió mang theo hơi nước ẩm thấp, bầu trời u ám, tựa hồ sắp sửa mưa to. Bọn họ vừa thoát khỏi cuộc đuổi giết nguy hiểm, đằng sau là chiếc Mercedes đã hỏng, đằng trước là mấy km đường núi, trên người tất cả đều là vết thương có sâu có nhạt có lớn có nhỏ… Hàn Việt từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thảm hại như vậy, nhưng mà, cũng chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ.

Hắn hận thời gian không thể cứ như vậy ngừng trôi, hận không thể vĩnh viễn được Sở Từ dìu bên người, cả hai dựa sát vào nhau, nâng đỡ cho nhau, cùng đi hết đường đời.

Hắn thậm chí hận rằng, con đường này tại sao không thể vĩnh viễn không kết thúc.