Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 54




Bộ Sơ này đúng là điên. Nghĩ đến cảnh nàng cùng Trọng Liên đứng cạnh nhau, biến thái cùng biến thái, thật sự là tuyệt phối.

Lại tưởng tượng Trọng Liên tiểu tức phụ trước mặt ta thì ôn nhu săn sóc giặt quần áo nấu cơm kia biến thành đại nam nhân, khiến Bộ Sơ vì hắn giặt quần áo nấu cơm còn bất chợt thưởng cho nàng một nụ hôn, cơn tức của ta không cần tiền cũng thăng lên. Lắc lắc đầu, ta nói:

“Đúng rồi, toàn bộ người Thiên Sơn đều phải nghe lời Diễm Tửu sao?”

“Không cần.”

“Hắn không phải cung chủ Thần Cung sao?”

“Hắn chưa bao giờ quản chuyện người khác, tam quan ngũ môn nhị thập bát lâu chỉ cần đúng hạn đưa bạc hiếu kính lão nhân gia hắn, là có thể tự do hành động, hơn nữa còn nhất trí tiêu diệt Trọng Liên. Đương nhiên, Thiên Sơn cũng có chút quy định, không thể làm trái.”

“Nhưng ngươi nói, hắn tiêu tiền mượn của ngươi.”

“Đúng vậy. Trong tất cả quan chủ môn chủ, chỉ có ta là thật sự lấy tiền.”

Đương nhiên ta không ngốc tới nỗi đi hỏi lý do. Cho y tiền, lại cho người buổi tối ngủ cạnh hắn, gây áp lực biến y thành cái dạng này, hơn nữa lại còn mấy tin tức kia của Quỷ Mẫu, không có lửa làm sao có khói… Diễm Tửu thích y, rõ ràng là chuyện thật.

Xem ra, Bạch Linh tự mình đi mua thuốc, nhất định là có lý do khó mở miệng.

“Lần trước ta thấy ngươi đến Trường An mua thuốc… Diễm Tửu trên phương diện kia cũng quá độc ác rồi.”

Bạch Linh cúi đầu, một lát sau lại đột ngột ngẩng đầu: “Nói bậy bạ gì đó?”

Hóa ra sự thật là thế, Diễm Tửu không chỉ là người thần bí, ngay cả trên gường cũng cao thâm mạt trắc. Nhưng ta nhớ rõ, Quỷ Mẫu nói hắn năng lực không tốt.

Chẳng lẽ là nói, hắn còn thích dùng công cụ?

Đại tôn chủ này đúng là nghiệp chướng, cho ta hỏi lại một câu:

“Diễm Tửu thật sự xấu?”

Bạch Linh nhìn nhìn ta, nghĩ nghĩ, một lúc lâu mới chần chờ nói: “Không có khó coi như trong tin vịt.”

Thì ra là vậy.

“Đúng rồi, chuyện hôm nay, ngươi không cần nổi giận.” Bạch Linh nói.

“Ta giận cái gì?”

“Ở dục đường (phòng tắm)”

Ta nhìn y, có chút không hiểu.

“Quên đi.”

Ta vỗ vai y: “Đừng keo kiệt, nói nghe chút đi.”

Ai ngờ, y còn đặc biệt mẫn cảm, còn rụt lại ngay sau đó. Cánh tay kia của ta buông thỏng xuống, thật không khỏi xấu hổ vạn phần. Bạch Linh đứng lên, nói: “Ta sẽ đi nói rõ, các nàng ấy sẽ không đụng tới ngươi nữa đâu. Nhớ phải tới Thiếu Thất sơn.”

Bạch Linh đi rồi. Kết quả ngày hôm sau đã xảy ra chuyện lớn.

Đỗ Viêm vội vàng chạy lại nói với ta, Quỷ Mẫu bảo ta đi gặp. Nguyên nhân không cần hỏi, bà ta biết ta là Lâm Vũ Hoàng. Ta hỏi hắn là vì sao, hắn nói không biết. Chỉ là Quỷ Mẫu bảo ta đi.”

Ta ngay lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị kim thiền thoát xác, mới vừa oán trách ra ngoài, đã thấy ngay Quỷ Mẫu đứng trước mặt.

“Ngươi là người của Trọng Liên?”

“Không phải.”

“Thật sự không phải?”

Nghe giọng điệu này của nàng, không giống như đã biết điều gì.

“Con nếu phải, chỉ bằng võ công mèo ba chân của con, sao có thể lăn lộn trong này?”

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi không phải là người của Trọng Liên?”

“Không phải.”

“Nếu đúng thì sao?”

Ta cười hắc hắc: “Mặc mẹ nuôi xử trí.”

“Nếu ngươi không phải người bên cạnh hắn, đây là cái gì?” Bà ta cầm lên một phong thư. Thư còn chưa mở ra, trên lưng ta đã vô cùng lạnh lẽo.

Đó là thứ báo ta gửi cho Trọng Liên.

Xem ra Vũ Văn trưởng lão đã không có việc gì. Thở hắt ra một hơi, lại đồng thời làm bộ không rõ mở phong thư.

Thư còn chưa lấy ra, đã trúng một cái tát thật mạch.

Ta ôm mặt. Nhưng chẳng bao lâu, nửa bên mặt đã bắt đầu nóng lên. Thực nhìn không ra Quỷ Mẫu tàn tật mà mạnh bạo như thế, liên tục tát ta bao nhiêu bạt tai. Mà ta đây vốn luôn ăn miếng trả miếng vậy mà không thể đánh trả.

Không phải do võ công của nàng cao cỡ nào, cũng không phải do thân pháp ta không đủ nhanh. Ta đã thông báo Trọng Liên, người bà ấy phái đi giết Vũ Văn trưởng lão khẳng định an tâm làm thần tiên rồi. Tâm địa của ta tuy tính xấu xa hơn bao người, vẫn biết có chút áy náy. Nghĩ lại bà ấy tin ta như vậy, lương tâm cũng có chút lạnh lạnh. Dù sao da ta cũng cứng, năng lực khôi phục mạnh, chỉ cần bà ấy không lấy cái mạng nhỏ của ta, bị đánh chút cũng không sao.

“Ngươi nói đi, ngươi là người nào?”

Hai bên mặt ta đều bị đánh sưng lên, lại tỏ ra gan dạ, ôm lấy hai má liếc mắt nhìn Quỷ Mẫu.

Thế là Quỷ Mẫu dứt khoát đẩy ta xuống đất, dùng gậy đánh.

“Bác gái, ngài dùng gậy đánh thì không sao, đừng dùng đao chém, mất mạng con ngài đừng hối hận.”

“Lão nương đời này giết vô số người, chưa từng hối hận!”

Ta cũng không trả lời, để bà ấy đánh cho lăn qua lăn lại. Rốt cuộc chịu không nổi, dứt khoát đứng dậy lao ra ngoài. Kết quả còn chưa tới cửa, Quỷ Mẫu đi lao tới, dứt khoát kéo ta xuống đất, lôi trở lại.

Lúc này lòng tự trọng của ta thực sự bị sỉ nhục. Nói gì thì nói ta cũng là nam nhân trưởng thành, thế mà lại bị một người đẹp hết thời kéo lê trên mặt đất?

Cánh tay của bà ấy rốt cuộc có sức gì vậy?

Người có võ công một khi đánh người tuyệt không lưu tình. Khi Quỷ Mẫu rời đi, ta toàn thân máu ứ đọng, máu chảy cũng không ít, toàn bộ xương cốt như nát hết, nằm im tại chỗ không nhúc nhích.

Bầu trời tối đen, Quỷ Mẫu lại tới, ta vẫn bất động chỗ này. Có mấy người trên đường không hiểu nhìn ta, đều cho rằng ta đã bị tổn thương *** thần. Thực tế là ta bị đánh cho tới toàn thân bất động, cộng thêm vết thương cũ do đao gây ra trên bụng, thế lả cứ nằm ngay thẳng đơ.

“Ta không thể giết ngươi, ngươi đi đi.”

Quỷ Mẫu đứng trước phòng, mệt mỏi tựa vào thành cửa.

“Bác gái… Ngài cứ thế để ta đi?” Ta vốn muốn rống lên khí thế một chút, nhưng vừa thấy máu trên mặt đất tựa như Trường Giang Hoàng Hà tứ phương thông nhau, ta liền choáng váng. Vì thế, nói chuyện cũng mềm nhũn theo:

“Trọng Liên là ân nhân cứu mạng của ta. Hắn tuy đuổi ta đi, nhưng người không thể vong ân bội nghĩa, lúc này báo ân, lương tâm ta cũng yên ổn. Ta tuy không thích việc ở Hoa Mãn lâu, nhưng mẹ nuôi tốt như vậy, ta cũng luyến tiếc. Vì thế, ta nhất định sẽ không nói ra chuyện của Thiên Sơn, được không?”

May mà bà ấy còn chưa biết ta là Lâm Vũ Hoàng, bằng không ta không chết cũng phải chết.

“Nếu đổi lại là người khác, ta đã sớm đem hắn ném vào đống bọ cạp rồi.” Nàng ngồi xuống, chân gia rất không tác dụng mà co lại. “Hay là nói, ngươi muốn giống như ‘người khác’?”

“Ta ngày mai đi.”

Khoảng canh ba, phòng ta đã xảy ra chuyện vô cùng kỳ quái.

Có người vụng trốm tới đắp chăn cho ta, vừa che vừa nín thở. Ta qua khe mắt mà quan sát, thấy một người bịt mắt. Nhưng mắt người nọ vừa to vừa sáng, khóe mắt có hơi nhăn nheo, còn tóc trong tối thì đều đen như nhau, thật sự khó nhận ra.

Bác gái hành sự thật thiếu cân nhắc, cũng không nghĩ xem nàng đánh ta thành như vầy, còn bảo ta cút đi, ta có thể ngủ sao?

Sau khi đắp chăn xong, nước mắt của bà ấy cũng lã chã rơi xuống. Nghĩ thì cũng không dễ dàng gì, nữ nhân tuổi này người nào mà không sống vì chồng con, bà ấy thì cả hai đều không còn. Bây giờ vất vả lắm mới xuất hiện một đứa con nuôi, còn bán đứng mình. Có đôi khi ta đúng là con mẹ nó không phải người.

Trọng Liên, cái tên yêu *** chết giẫm kia, hồng nhan họa thủy. Ta cùng hắn sớm không còn gì, hắn vẫn cứ vươn bạch cốt trảo tới hại ta.

Sáng sớm hôm sau, ta mang theo đáng kể ngân phiếu rời đi. Nhưng thật sự đi không được, ở trong một tiệm cơm nhỏ ăn một chút. Ta bảo tiểu nhị mang bánh bao, tiểu nhị nói trong miệng ngươi không phải đang ngậm hai cái sao. Ta suýt nữa gây ra tai nạn chết người.

Nghỉ ngơi không bao lâu, nghe được chút tin tức, Trọng Liên sủng ái Bộ Sơ vô cùng, phiền toái rốt cuộc tìm tới Bộ Sơ.

Bây giờ Bộ Sơ là bia ngắm của Thiên Sơn và toàn võ lâm.

Nhưng ta đoán nàng có khi còn rất cao hứng. Dù sao kẻ địch càng nhiều, người đáng để nàng yêu càng nhiều. Nàng cũng không cần vì tuyệt thế mỹ mạo của chính mình mà cảm thấy sức sống trống rỗng.

Sau đó, ta lại biết không ngờ ta cũng có vận may vậy. Bàn bên cạnh có hai người đánh cược, nói Trọng Liên của Hoa Mãn lâu tuyệt đối là cực phẩm, ngươi đi tìm hắn đi.

Ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ bản thân mình tiếp một vị khách kỳ lạ. Vừa vào cửa gã đã muốn phi lên, bị ta đá bay uy hiếp. Gã bông nhiên thốt lên một câu: “Lão tử bị trúng kế của bọn sâu bọ Trương Bạo rồi!” Sau đó chạy mất dạng

Sau đó, thường xuyên sẽ có loại khách nhân không hiểu gì chạy tới. Mỗi lần tựa hồ đều là ái mộ danh tiếng mà tới, lại tuyệt không thất vọng mà đi. Không mất bao lâu ta tự thành danh. Danh quan Hoa Mãn lâu — Trọng Liên.

quan: ở đây là tiểu quan.

“Trọng Liên, người Quỷ Mẫu quan đều đang tìm Trọng Liên! Trọng Liên của Hoa Mãn lâu chạy trốn!”

Tin tức này vừa truyền ra, ta lập tức ngẩng đầu.

“Nghe nói khi Quỷ Mẫu tìm hắn mặt mũi trắng bệch, lời nói không rõ, hình như là do hắn bán đi cơ mật trọng yếu của Thiên Sơn, các ngươi nhanh đi tìm hắn, giải thưởng một vạn lượng đó!”

Chẳng lẽ bác gái hối hận? Giờ muốn giết người diệt khẩu?

May mà người ta đều tìm mĩ nam Trọng Liên, không phải tên mặt biến dạng Lâm Vũ Hoàng. Ta tiếp tục ngồi tại chỗ gặm bánh bao, nhìn mọi người toàn thành lao ra khỏi cửa thành.

Đợi sóng người này ra ngoài, ta mới qua đường nhỏ chuồn ra khỏi Lạc Dương, hướng tới Thiếu Thất Sơn.