Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão

Chương 24




Nhìn bác Trương tinh thần rất tốt, so với mấy năm trước chỉ thêm vài cái nếp nhăn nên Tô Mãn và Chu Bắc Sơn cũng yên tâm.

Ngồi trò chuyện thì mới biết, lúc trước bác nhắc nhở bọn họ là vì nhận thấy được mấy nhà có địa vị của "chế độ cũ" muốn làm sự tình, bác sợ Chu Tô hai người cuốn vào đó hoặc bị liên luy mới bảo bọn họ dọn đi.

Tô Mãn và Chu Bắc Sơn không biết, lúc hay người chuyển đi vài tháng sau, đã có nhiều người đến tìm bọn họ. Sau lại ngài lãnh đạo ra lệnh điều tra "chế độ cũ", cũng có nhiều dân binh xông vào nhà tìm hai người, may mắn hai người đi nhanh mà không để lại bất cứ hình thức liên hệ nào.

Chủ mới căn nhà cũng là quân nhân trong quân đội nên không sợ đám dân binh.

Nếu không Tô Mãn sẽ rất áy náy. Không ngờ đám người đó vậy mà có thể làm như vậy.

Về vợ bác Trương, lúc trước vợ bác gặp bác thì bác Trương chỉ là một tên lính quèn mà thôi. Còn vợ bác là tiểu thư chính hiệu, chuyện tình hai người bị phản đối dữ dội, gia đình bác gái làm mọi cách ngăn cản nhưng không thành. Với điều này bác Trương tự hào đã lâu, bảo là thời trẻ bác rất có mị lực. Bác gái chỉ ngồi bên cạnh cười cười.

Vợ bác Trương mặc dù xuất thân gia đình có điều kiện nhưng không giống Cơ Chiêu như vậy kiêu căng ngạo mạn. Bác gái vừa nhìn liền cho người ta cảm giác như một dòng nước ấm chảy qua, dịu dàng, ôn uyển. Bây giờ đã qua tuổi bốn mươi nhưng gương mặt bác vẫn chưa có dấu hiệu già cả quá nhiều, chỉ xem là biết hồi trẻ bác đẹp như thế nào.

Tô Chu hai người cũng có thể hiểu. Khi còn trẻ bác gái không oán không hối theo bác Trương mặc cho gia đình rào cấm ngăn cản, mấy chục năm sống với nhau êm đềm hạnh phúc thì làm sao bác Trương có thể chỉ vì tránh nạn mà li hôn với vợ, đó đâu phải việc con người làm.

Nói chuyện một chút thì đã đến giờ cơm trưa. Bác gái nhanh nhẹn vào bếp phụ giúp Tô Mãn mặc dù cô mãi chối từ.

Hôm nay bọn nhỏ lại ăn cơm ở nhà Tống Cường nhưng Tô Mãn vẫn nấu một nồi to cơm và thịt kho tàu. Bác gái hỏi thì cô trả lời, phải mang cơm qua cho bọn nhỏ.

Bác gái lúc này mới biết sau lại Tô Mãn đã sinh thêm ba bé, căn nhà nhỏ vậy mà đã có năm đứa nhóc rồi. Bác gái hâm mộ không thôi.

Chuyện tình của hai vợ chồng bác Trương rất đẹp, họ sống với nhau rất hạnh phúc nhưng bác gái mãi vẫn chưa có con, vì vậy mà cảm thấy có lỗi với bác Trương rất nhiều. Nhiều khi bác nghĩ, nếu bác Trương cưới người khác thì có lẽ bác ấy đã con cháu đuề huề rồi. Những lúc như vậy bác Trương đều an ủi bác, bác Trương nói: 

- Tôi yêu bà nên mới cưới bà, bây giờ yêu bà mà cưới người khác thì làm sao mà hạnh phúc được, chuyện con cái không phải không có cách nào, nếu muốn tôi vẫn có thể đi nhận chục đứa về nuôi, tôi chỉ là không muốn có người khác phá hư những khoảnh khắc đáng nhớ của chúng ta, cướp đi sự chú ý của bà.

Bác Trương vừa nói chuyện vừa biểu hiện rất đứng đắn nhưng bác gái lại cảm vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng lại cảm giác trong lòng ngòn ngọt. Từ đây bác không nhắc đến chuyện con cái nữa mà một lòng chăm sóc bác trai, làm bác Trương một thời gian dài cảm giác như đi trên mây, rất là vui vẻ.

Cơm nhanh chóng được lên bàn, lâu ngày không được ăn uống thoả thích nên hai bác cũng không ngại ngùng. Ăn xong Tô Mãn dẫn hai bác qua phòng nghỉ ngơi, sau đó mang thức ăn cho bọn nhỏ còn Chu Bắc Sơn thì phụ trách rửa chén. Quen tay quen việc nên cũng rất là nhanh. Ngó phòng của hai bác thấy đóng cửa liền dùng dị năng làm việc, thật là tiết kiệm thời gian và sức lực.

Bên này hòa hợp êm ấm, bên kia bốn vị thanh thiếu niên đã không có vui vẻ như vậy. Mặc dù ở tạm trong nhà đại đội trưởng nhưng sau khi cho bọn họ ứng trước một phần lương thực, bác đại đội trưởng kêu bọn họ tự nấu cơm, không có ăn cùng với nhà bác để tránh xảy ra mâu thuẫn không cần thiết.

Mấy người dù sao cũng là con cháu ở trong thành phố nên việc sử dụng bếp củi ở quê không được thành thạo, lại thêm ai mà không phải cậu ấm cô chiêu nha, nên anh đùn việc này thì tôi đẩy việc kia, cả nhóm chỉ có hai nam hai nữ mà làm thành cái chợ.

Phải đến bác đại đội trưởng nghe cãi nhau, ngủ không được ra quát một tiếng mới có thể im. Bác thấy vậy thì không hài lòng lắc đầu, trực tiếp phân công công việc cho cả bốn, làm bọn họ thay nhau làm việc, như vậy không ai tị nạnh ai. Lúc này mới ngừng nghỉ chút.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa chiếu những tia nắng đầu tiên thì Tô Mãn đã thức dậy. Cô lấy gần hai mươi cái bánh bao loại to bỏ vào trong nồi hấp. Sau đó nấu một phần nước đậu xanh.

Sáng sớm, mùi bánh bao nhân thịt tỏa ra khắp nơi. Bánh bao vừa thơm vừa mềm, cắn một cái nước sốt bên trong thấm vào trong miệng, ngon không tả hết.

Mỗi đứa bé một cái bánh bao, Tô Mãn và bác gái mỗi người hai cái, phần còn lại Chu Bắc Sơn và bác Trương giải quyết hết.

Ăn no tất cả ngồi đó, uống thêm một ly nước đậu xanh, đều thỏa mãn thở dài.

Xách theo một bình nước to, Tô Chu để bọn nhỏ ở nhà chuẩn bị đi học, còn hai vợ chồng thì dắt hai vợ chồng bác Trương ra đầu thôn chờ đại đội trưởng phân công làm việc.

Lúc này đã gần bảy giờ, trời vào giữa thu, những cơn gió trên đồng đã mang hơi lạnh. Bác đại đội trưởng sắc mặt khó coi từ trong nhà đi ra, dẫn theo người nhà và bốn vị "thanh niên trí thức" kia.

Ở đây người ta gọi những thanh niên có văn hóa từ trong thành xuống là những thanh niên trí thức.

Đến chỗ tập hợp, khi thấy Tô Mãn thì bốn người họ rất là bất ngờ, bởi lẽ Tô Mãn nhìn không giống dân quê nha. Cả đám buổi sáng bị đại đội trưởng quát lớn vài lần nên không dám làm chuyện gì khác người. Khi đại đội trưởng phân công việc khai hoang cũng không dám phản đối. Nhóm người còn tính thành thật làm việc.

Bên kia, vợ chồng bác Trương được phân công làm cùng với những người lớn tuổi trong thôn, những bác Trương không chịu làm công việc nhẹ nhàng, bác bảo bác còn khoẻ mạnh lắm nên bảo đại đội trưởng phân cho công việc khác, nhằm kiếm đầy công điểm.

Đại đội trưởng khuyên vài lần thấy không có hiệu quả cũng phải nghe theo, bởi bác Trương nổi tiếng tính tình quật dữ lắm, lại thêm hồi trước lúc đại đội trưởng làm lính thì không thiếu bị bác Trương thao luyện nên đối với bác Trương, đại đội trưởng đến giờ vẫn có chút sợ hãi.

Từ đây mỗi ngày hai vợ chồng bác Trương đều đi làm việc giống người trong thôn, hai bác thích ứng rất nhanh làm việc bắt đầu thành thạo hơn.

Bên kia bốn vị thanh niên trí thức thấy vậy liền cắn răng mà cố gắng, bởi ngày mấy ngày nay bọn họ đều không hoàn thành được công việc mà đại đội trưởng giao. Thông qua Tô Mãn, bọn họ biết như vậy sẽ bị trừ công điểm thì rất là hoảng hốt. Thậm chí hai người nữ đồng chí còn nhìn Tô Mãn đầy hâm mộ.

Thua hoạch vụ thu qua đi, người trong thôn bắt đầu xây nhà cho thanh niên trí thức và vợ chồng bác Trương.

Theo ý kiến của mọi người, không chừng thời gian tới còn có thanh niên trí thức hưởng ứng kêu gọi mà đến, như vậy hãy xây nhà thành hai căn phòng to, một bên cho nữ một bên cho nam. Nhưng bọn họ không đồng ý, nói cái gì cũng muốn có phòng riêng.

Đại đội trưởng thấy vậy liền yêu cầu bọn họ ra tiền thuê người xây nhà, giống như Tống Thịnh lúc trước vậy. Vì ở càng thêm thoải mái và có sự riêng tư nên cả bốn đều ra tiền xây phòng riêng. Đối với việc này đại đội trưởng rất là vui lòng, thôn dân có thêm khoản thu nhập thêm nha.

Hai vợ chồng bác Trương cũng ra tiền xây một căn nhà gần nhà Tô Mãn, Tô Chu hai người khuyên can mãi nhưng hai bác không đồng ý, nhất định phải dọn ra ngoài ở. Thấy không khuyên được, Chu Bắc Sơn lại đi thị trấn mua vật dụng cần thiết cho hai bác.

May mắn là bác Trương không bị định tội, nếu không phải như những người ở thôn khác ở tại chuồng heo, ngày ngày phải đi đổ phân. Điều này làm bác Trương rất là cảm khái.

Khi hai bên nhà ở xây xong thì đã chuẩn bị bước vào tháng mười, trong thôn lại chuẩn bị đông săn.

Năm nay có thêm nhà bác Trương và thanh niên trí thức, hai bác được xem như một hộ, bốn vị thanh niên trí thức cũng được xem như một hộ. Như vậy lần này đông săn tổng cộng ba mươi lăm người.

Nhà của Trương Lâm thị năm nay tham gia là Trương Thụ, Trương Thụ đã về vài tháng, người cũng được vợ điều dưỡng trở nên khỏe mạnh hơn nhiều. Đáng nói là

Trương Lâm thị đang có bầu bé thứ hai. Vì cô cũng xem như lớn tuổi nên Trương Thụ rất là lo lắng, hai ba ngày thì thỉnh thoảng chạy qua hỏi ý kiến Tô Mãn, Tô Mãn ấn tượng đối với chú rất tốt.

Năm nay cả thôn có Chu Bắc Sơn đi theo nên chỉ có vài người bị thương ngoài da, thu hoạch lại rất phong phú. Bác Trương rất là ra sức, một mình bác săn hai đầu thành niên heo rừng. Bởi vậy năm nay mỗi một nhà được phân đến tận năm mươi cân. Các thôn dân vui mừng hết sức. Năm nay heo rừng đều rất là béo, nhìn là biết đầy đủ thịt mỡ nên ai cũng hào hứng, kể cả thanh niên trí thức cũng giống nhau.

Sau đông săn, tuyết như thường lệ tiến đến. Lúc này Chu Bắc Sơn đi một chuyến thị trấn, lúc về xách gần 700 cân bông đưa cho đại đội trưởng. Cả thôn đều muốn ăn mừng.

Thanh niên trí thức cũng được mua, đại đội trưởng nói với bọn họ đây là Chu Bắc Sơn giúp thôn mua nên bọn hắn nếu muốn phải lấy tiền vs phiếu để đổi. Đây cũng là điều bình thường nên không ai phản đối.

Nhà bác Trương không cần mua vì đã được Tô Chu hai người tặng ba mươi cân qua, mười cân để làm chăn bông còn hai mươi cân thì làm quần áo.

Năm nay nhiều bông như thế phải kể đến công của Chu Ái Quốc đồng chí và Chu Vệ Quốc đồng chí, hai người từ lúc phát hiện có dị năng thì được mẹ giao nhiệm vụ thúc giục cây bông, mỗi ngày đều không gián đoạn. Chu Tô hai người vì thế mà mua hai gói kẹo sữa về thưởng cho bọn họ. Hai anh em cầm kẹo sữa đi khoe khắp thôn, khiến đám con nít nước miếng chảy ròng ròng, đồng thời củng cố vị trí lão đại của bọn họ.