Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 31




Nhưng hôm nay cô bé mới biết, hóa ra làm việc không phải chuyện mất mặt gì, không những không xấu hổ mà còn có lợi, có thể lấy được ngôi sao.



Hàn Tú Tú vui vẻ, Hàn Tiền và Hàn Trình thì có chút buồn bực: “Anh ơi, nếu chúng ta là con gái thì tốt rồi, cũng có thể làm việc nhà.”



Liễu Tố Tố nghe xong lời này mí mắt nhảy dựng: “Ai nói với các con chỉ có con gái mới có thể làm việc nhà?”



Hàn Trình nghĩ rồi nói: “Bà Cẩu Đản nói, bà nói đàn ông thì phải kiếm tiền nuôi gia đình, làm việc nhà không được coi là đàn ông!”



Liễu Tố Tố biết tình trạng này không chỉ bây giờ có, sau này cũng có không ít người nghĩ như thế, dẫn đến bình xì dầu trong nhà đổ đàn ông cũng không chịu đỡ, nhưng tình huống này ở nhà bọn họ không được phép xảy ra: “Bà của Cẩu Đàn lừa các con, đồng chí chủ tịch đã nói, người dân lao động là vinh quang nhất, các con nhìn chú Hàn không phải cũng giúp đỡ mẹ làm việc nhà sao? Chú có thấy mất mặt không?”



“Đúng ạ!” Hàn Trình lập tức vui vẻ: “Mẹ, con cũng muốn làm việc nhà, con muốn có ngôi sao.”



Hàn Tiền cũng không chịu yếu thế: “Con cũng muốn làm.”



“Được thôi được thôi, quét rác, chuyển cái ghế, những việc này đều được. Chỉ cần làm xong, mẹ sẽ cho các con sao!” Bọn nhỏ chịu làm nhiều một chút, cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn!



Bình thường hai đứa nghịch ngợm này chỉ chơi đùa, lập tức chủ động bắt đầu làm việc nhà, kết quả cây chổi ở trong tay, đột nhiên phát hiện mình không biết quét rác.



Hàn Tú Tú vội vàng đi tới: “Em trai, chị dạy em nhé?”



Mà lúc này ngoài cửa:




“Anh Hàn, cậu ăn cơm rồi còn trở về làm gì thế?”



Hàn Liệt cũng không quay đầu lại đi về phía nhà mình: “Tôi lấy đồ.”



Mục đích thật sự của anh dĩ nhiên không phải lấy đồ, mà là muốn trở về thăm một chút, anh sợ một mình Liễu Tố Tố quá bận rộn, dù sao bốn đứa trẻ không phải ít, nhất là còn có ba nam một nữ.



Hàn Liệt ở quân đội, trước có nghe người khác nói con trai không dễ quản, nhất định phải có cha gây áp lực mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.



Mặc dù bây giờ mấy đứa bé đều không để ý anh là cha, nhưng anh cũng muốn gánh vác trách nhiệm, nếu bọn nó không nghe lời, anh muốn...




“Mẹ, mẹ nhìn xem con quét thế này đã sạch chưa?”



“Mẹ, mẹ nhìn con xếp ghế chỉnh tề chưa?”



Hàn Liệt người đang suy nghĩ về cách dạy cho mấy đứa trẻ một bài học, đẩy cửa đã kinh ngạc, chuyện gì thế này?



Hàn Trình ngoan ngoãn quét rác, Hàn Tiền xếp ghế, Hàn Tú Tú thì cầm khăn lau bụi, Hàn Cẩm thì đang dùng quạt hương bồ quạt mát.



Mà Liễu Tố Tố trong tưởng tượng vô cùng chật vật lúc này đang ngồi ở trên ghế, một bên hưởng thụ Hàn Cẩm quạt mát, một bên chỉ huy ba đứa trẻ làm việc nhà. Tư thế kia, so với người gác cổng nhà giàu còn muốn dễ chịu hơn!




“Hàn Liệt? Sao anh lại trở về?” Liễu Tố Tố sững sờ nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện.



Hàn Liệt nghi ngờ không thôi, nhưng lại không dám hỏi nhiều: “Ừ, trở về lấy ít đồ.”



Liễu Tố Tố cho rằng anh huấn luyện mồ hôi ướt áo, cố ý trở về thay, cũng không nghĩ nhiều: “Vậy anh mau đi đi.”



Nếu như nói Hàn Liệt chỉ là có hơi kinh ngạc, thì người thứ hai nhìn cảnh tưởng này phải sửng sốt, đó là mẹ của phó đoàn trưởng Thái trên lầu, bác Thái.



Buổi trưa bà ta đến trước cửa, trong tay có rất nhiều thứ, bộ dáng nhìn qua cực kỳ nhiệt tình: “Tiểu Liễu đúng không, ai nha, hôm qua nhà bác đi lên huyện, chưa kịp chào hỏi cùng cháu! Nào, đây là đồ tự trồng của vườn nhà bác, cháu mới đến cái gì cũng không có, cầm lấy ăn đi.”



Giỏ rau bên trong có ít cây bắp cải và khoai tây, không đáng bao nhiên tiền, Liễu Tố Tố nhận lấy: “Bác khách sáo quá, về sau thời gian mọi người ở chung còn dài, còn nhiều thời điểm gặp mặt.”



“Còn không phải sao, Tiểu Liễu thật biết nói chuyện, trách không được Tiểu Hàn cứ tìm cháu.”



Bà ta trực tiếp ngồi xuống ghế, cầm lấy đậu phộng trên bàn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói, nhưng chủ đề chính là trả vườn rau thì không nhắc đến.



Không phải năm mới cũng chẳng phải ngày lễ, hiện tại mọi người trong nhà sẽ ít bày đồ ăn, Liễu Tố Tố trồng đậu phộng, cũng vì mấy đứa bé và cô sức khỏe không tốt, ăn quả hạch có thể bổ sung dinh dưỡng nhưng quả hạch hạt thông đều không có, cô chỉ có thể lấy đậu phộng trong nhà rang lên ăn.



Tuy là nói như thế, mấy năm nay đậu phộng không phải hàng rẻ, nhìn bác Thái ăn xong một nắm còn muốn lấy trong đĩa ăn, Liễu Tố Tố trực tiếp đẩy đĩa ra xa một chút, cười nói: “Bác à, sắp đến giờ ăn cơm, bác còn phải tranh thủ nấu cơm nhất định không có thời gian, chờ lát nữa cơm nước xong xuôi, cháu giúp bác làm sạch vườn rau được không?”