Liễu Tố Tố chỉ càng thấy đau đầu hơn, nhưng khi bình tĩnh suy xét lại cô không chỉ đã đồng ý với nguyên chủ, hơn nữa trong tương lai bởi vì trẻ con ngày càng ít nên dù cho là ai cũng hết sức chăm sóc để ý đến mấy đứa nhỏ. Liễu Tố Tố cũng vậy, vốn dĩ cô đã thích trẻ con lại còn biết rõ tình hình, nếu như còn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn thì sẽ huỷ hoại cả đời tụi nhỏ, cô làm không được.
Lại còn cả việc đã đồng ý với hôn sự của nguyên chủ nữa.
Nhìn đến thân hình Hàn Liệt cao lớn trước mắt, Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy nguyên chủ có hơi ngốc, còn dám lừa cả sính lễ của quân nhân, cô ấy không biết hôn nhân của người trong quân đội sẽ được chịu bảo vệ sao. Hiện tại Hàn Liệt cũng đã đưa sính lễ tới rồi, báo cáo kết hôn cũng đã được đưa ra, may mắn là chạy trốn không thành công nếu không bị bắt trở về thì sẽ phải ngồi tù!
Muốn từ chối cũng được, nhìn thấy bộ dáng của Hàn Liệt thì chỉ cần trả sính lễ lại rồi uyển chuyển giải thích lý do, anh chắc chắn sẽ không làm khó xử mình. Nhưng Liễu Tố Tố hiểu bây giờ là năm 1959, không nói đến một năm sau sẽ là nạn đói, còn có Cách mạng văn hoá năm 70 thì chỉ có thể ở trong quân đội mới là an toàn nhất.
Hơn nữa Liễu Tố Tố cũng dựa vào quốc gia, trong mình đã học được đầy bản lĩnh, mặc dù hiện tại đã thay đổi thời đại nhưng cô cũng không thể quên cội nguồn của mình được. Chỉ có đi vào quân đội thì mới có thể tìm được cơ hội phát huy khả năng của mình để làm những gì có thể.
Nhưng mà vẫn còn có việc quan trọng nhất trước mắt – Tiền trợ cấp của Hàn Liệt là bao nhiêu, anh có đồng ý giao cho cô hay không. Nếu như không đủ thì những kế hoạch của cô đều như cục đá ném xuống sông hết, vậy nên cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp mở miệng: “Tôi có lời muốn hỏi anh.”
“Hai chúng ta bàn chuyện đi.”
Hai người gần như cùng nhau mở miệng, sửng sốt một chút Hàn Liệt mới nói: “Vậy em nói trước đi.”
Thật ra anh muốn nói nếu không chúng ta không kết hôn nữa, dù sao thì Hàn Liệt cũng nhìn ra được hình như Liễu Tố Tố không được tích cực cho lắm. Lúc gặp nhau cô cũng không nói chuyện nhiều, chờ tới khi quyết định muốn đi báo cáo kết hôn thì cô cứ ấp a ấp úng. Hôm nay muốn tới gặp mặt lại trộm biết được cô chạy theo một người tới huyện thành.
Tuỳ rằng anh không biết vì sao nhưng anh có thể hiểu được biểu hiện đó tuyệt đối không phải là người vừa lòng với cuộc hôn nhân này. Hàn Liệt quả thật vội vã tìm người là vì muốn có người giúp mình trông tụi nhỏ, nhưng anh là một quân nhân, bức bách một đồng chí nữ là loại chuyện anh không thể làm được.
Liễu Tố Tố dựa vào thân cây: “Phó đoàn trưởng Hàn, tiền trợ cấp mỗi tháng của anh có nhiều hay không?”
Đầu Hàn Liệt đầy vẻ mờ mịt nhưng anh vẫn đáp: “Mỗi tháng bảy mươi lăm cũng như tiền trợ cấp và phiếu tương ứng.”
Vậy anh có đồng ý mỗi tháng đưa tiền lên cho tôi nuôi dưỡng con không?”
Hàn Liệt càng khó hiểu nhưng anh vẫn đáp lại trong vô thức: “Đương nhiên.”
Anh ở bộ đội cũng không cần phải tiêu tiền nhiều, muốn để cho cô chăm sóc con cái vậy chắc chắn phải trả tiền, nếu không thì ăn uống bằng gì?”
“Vậy thì tốt rồi.” Liễu Tố Tố yên tâm mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên sau khi cô xuyên qua đây khiến cho Hàn Liệt nhìn thấy đột nhiên cảm thấy chói mắt.
Có tiền để tiêu, có cơm để ăn, ở thập niên mà khan hiếm lương thực này thì không có gì quan trọng bằng chuyện đó.
Còn về phần rắc rối của bốn đứa nhỏ và mớ hỗn độn do nguyên chủ để lại, Liễu Tố Tố tỏ vẻ chỉ cần no bụng thì không phải chuyện phiền toái gì cũng có thể giải quyết được sao?
Được rồi, không rối rắm nữa.
Liễu Tố Tố húng hắng giọng trịnh trọng mở miệng nói: “Vậy đồng chí Hàn Liệt, chúng ta cùng đi lãnh chứng thôi.”
Trực tiếp đi lãnh chứng sao?
Đây vẫn là đồng chí Liễu không muốn gặp anh đấy chứ?