Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 29: 2




Editor: Sweetie

Liễu Tố Tố đưa cái bánh cho hắn∶ “Lại đây ăn một chút đi.”

Ruộng nhà cô gần núi, trốn ở chân núi có thể nhìn thấy tình hình bên ruộng, lại còn có cây cối che phủ, không mệt chút nào.

Nhưng 6 giờ sẽ bắt đầu đại hội giới thiệu, hai người bọn cô không thể vắng mặt, thời gian trôi qua từng chút một, Liễu Tố Tố sợ không kịp, vừa mới định bảo tiền trinh giúp cô gọi Hàn Liệt đến theo dõi thì đột nhiên phát hiện cách đó không xa có bóng người lén lén lút lút.

Tiền trinh tất nhiên cũng nhìn thấy, muốn hỏi Liễu Tố Tố có muốn qua đó không, thì thấy đồng chí Liễu rõ ràng mới nãy còn ở cạnh mình, giờ giống như cơn gió xông ra ngoài, một chân gạt người nọ ngã xuống đất.

Nếu như Hàn Tiền, Hàn Trình ở đây, chắc chắn thể nhìn ra chiêu này của cô giống y đúc lúc đối phó với Vu lão nhị.

Tuy cô không mang dây thừng nhưng vẫn lưu loát trở tay trói chặt người nọ ấn xuống đất, quay đầu lại mới thấy, ha, người quen!

“Bà Thái!” Tiền trinh đuổi theo phía sau sợ ngây người, “Sao bà lại ở chỗ này?!”

Quả là hỏi thừa.

Liễu Tố Tố dùng chân chỉ chỉ bình thuốc trên mặt đất, tiền trinh nhặt lên rồi vặn nắp ra, vừa ngửi sắc mặt liền biến đổi∶ “Đây là thuốc diệt cỏ?”

Liễu Tố Tố chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn bà Thái sắc mặt trắng bệch, nói∶ “Bà Thái này, nhớ bảo phó đoàn trưởng Thái trả tôi 50 bắp ngô đó.”

Bà Thái trợn tròn mắt, tiền trinh cũng sửng sốt∶ “Đồng chí Liễu, đã là lúc nào rồi cô còn nói bắp ngô cái gì?”

“Đương nhiên là phải nói, bà ta hại đống cây nhà tôi chết nhiều như vậy, sau này đám cây đó lớn lên ít cũng phải được 50 bắp đó, bà đừng hòng quỵt nợ!” Bà Thái bị phạt là điều chắc chắn, nhưng công là công, tư là tư, bà ta làm chuyện xấu phải bị trừng phạt, cũng phải đền bù tổn thất cho cô chứ!

Hai người Liễu Tố Tố và tiền trinh đều không có đồng hồ nên không biết thời gian chuẩn xác, cho rằng sắp đến 6 giờ, nhưng thật ra lúc này ở mảnh đất trống đã có không ít người, mọi người vốn là an an tĩnh tĩnh chờ hội nghị bắt đầu, nhưng bởi vì câu nói giữa trưa của Liễu Tố Tố mà dẫn tới có người vừa tới đã đến hỏi đoàn trưởng Trương có phải ống trúc có độc hay không.

Đoàn trưởng Trương∶ “???” Ống trúc có độc?

Những người này bị tiền trinh mê hoặc rồi sao, một đám đều mơ mơ hồ hồ?

Tiền trinh đang đi cùng Liễu Tố Tố, bất thình lình hắt xì một cái.

Đoàn trưởng Trương vừa định nói ống trúc đương nhiên không có vấn đề gì, giây tiếp theo đã có một người vọt đến lớn tiếng nói∶ “Làm sao ống trúc có thể có độc được, đó đều là Liễu Tố Tố lừa các người thôi, rõ ràng là do hệ thống tưới nước có vấn đề, không liên quan gì tới ống trúc hết!”

“Thái Đào!” Sau khi thấy rõ ràng người tới là ai, gân xanh trên trán đoàn trưởng Trương giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói∶ “Cô tới đây làm gì, cô dựa vào đâu mà nói hệ thống tưới nước có vấn đề?”

“Tôi dựa vào đám cây ngoài ruộng nhà Liễu Tố Tố đã chết hết. Cô ta nói là ống trúc có vấn đề, nhưng sau khi dỡ ống trúc ra, cây mới trồng lại tiếp tục xảy ra vấn đề, tôi vừa mới từ bên kia qua, đã héo cả mảng lớn, chắc chắn là do cô ta dùng hệ thống tưới nước quá đà nên miếng đất kia mới bị phá hỏng!”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Hầu hết những người ở đây đều là nông dân, đối với bọn họ mà nói, ruộng chính là bảo đảm cuộc sống, giờ không chỉ cây chết mà ngay cả đất cũng bị phá hỏng, nếu đây là sự thật, thì Liễu Tố Tố không phải đang giúp mà là hại bọn họ!

Trông thấy ánh mắt của mọi người, trong lòng Thái Đào có hơi sợ, nhưng nghĩ đến lời đảm bảo của bà Thái, còn có nỗi hận Liễu Tố Tố trong lòng mình, cô ta cắn răng gật đầu∶ “Không tin thì mọi người đến đó mà xem, xem xong là biết…”



“Không cần đi, tôi đã mang đến rồi đây.”

“Liễu Tố Tố?” Thái Đào nhìn về phía người mới tới muốn nói gì đó, giây tiếp theo một người bị xô tới trước mặt cô ta, “Nương?!”

Việc kế tiếp giao cho tiền trinh.

Thật ra không cần hắn nói gì, đưa thuốc diệt cỏ ra trước mặt mọi người, lại nhìn khuôn mặt không còn huyết sắc của bà Thái, quần chúng xung quanh còn có gì không hiểu.

Đoàn trưởng Trương tức đến mức suýt nữa ngất xỉu, ông đã làm việc trong quân đội nhiều năm như vậy, loại người nào cũng đã gặp qua, nhưng trước nay chưa thấy ai xuống tay với lương thực cả!

Thái Đào điên cuồng lắc đầu∶ “Không phải, chuyện này không liên quan đến tôi, đều là do nương tôi bắt tôi làm, tôi không biết gì hết!”

Bà Thái vốn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy vừa nghe lời này lập tức hô lên∶ “Không liên quan gì đến mày, thế mà mày cũng dám nói à, nếu không phải mày cả ngày ở nhà càu nhàu Liễu Tố Tố hại mày, tao có thể làm như vậy sao?!”

***

Nói đúng ra thì bà Thái làm như vậy không phải vì Thái Đào, bà ta là người trọng nam khinh nữ, Thái Đào bị ủy khuất bà ta quan tâm cái rắm gì. Sau khi đi gây chuyện với Tố Tố thì cả nhà bà ta gà chó không yên, còn Liễu Tố Tố lại có thể dựa vào mấy cái ống mà trở thành người nổi danh toàn bộ quân khu, tim bà ta đau như đổ máu vậy! Hơn nữa Hàn Liệt ở quân đội khiến phó đoàn trưởng Thái không vượt qua được, bà ta càng phẫn nộ hơn, liền đi mua một lọ thuốc diệt cỏ, muốn diệt sạch hoa màu ngoài ruộng nhà Liễu Tố Tố.

Tuy nhiên bà ta cũng không phải người không có đầu óc, không trực tiếp đổ thuốc vào ruộng, như vậy quá dễ bị phát hiện, bà ta đổ thuốc xuống suối, ống trúc chôn ở bên dưới, nước suối theo ống trúc mà chảy xuống, xối lên cây con. Cũng bởi vì bị nước suối pha loãng nên mặc dù thuốc diệt cỏ có tác dụng rất mạnh nhưng mầm ngô cũng không phải nháy mắt chết luôn, mà là chậm rãi khô héo, như vậy mới khiến mọi người không phát hiện ra.

Chờ đến khi các cây khô héo, ống trúc bị dỡ, bà ta lại đi tung tin đồn với những người trong quân khu rằng "hệ thống tưới nước có vấn đề", chính là muốn dùng cách này để hủy hoại Hàn Liệt và Liễu Tố Tố.

Không sai, hiện tại bà Thái vô cùng thống hận 'chàng rể hiền' Hàn Liệt mà bà ta từng chọn, ai bảo anh cả ngày làm con trai bà ta khó chịu?

Thấy lời đồn càng ngày càng lan rộng, có không ít người tin khiến bà Thái cực kỳ đắc ý, không ngờ hôm nay nghe người ta nói, hoa màu nhà Liễu Tố Tố chết không phải do hệ thống tưới nước mà là do ống trúc xảy ra vấn đề.

Bà Thái vừa nghe liền biết là Liễu Tố Tố lấy lý do thoái thác, nhưng nếu bà ta không làm gì đó, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao, vì thế bà ta chỉ có thể mạo hiểm, trước khi cuộc họp diễn ra thì trộm chạy ra ruộng sử dụng thuốc diệt cỏ một lần nữa, đồng thời sai Thái Đào đến chỗ họp 'tố cáo' Liễu Tố Tố.

***

Từ khi bị Liễu Tố Tố dùng một chân gạt, bà Thái trở nên ngây dại, bà ta thật sự không thể tưởng tượng nổi sao mình lại bị bắt, sao mình lại rơi vào kết cục này. Phải đến lúc nghe được Thái Đào trốn tránh trách nhiệm, bà ta mới sực tỉnh.

Đều là do Thái Đào! Đều là do con bé chết tiệt kia! Nếu không phải nó một lòng một dạ đeo bám Hàn Liệt, chạy tới tố cáo Liễu Tố Tố đi cửa sau, cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo, thì bà ta và còn cả nhà bọn họ nữa, sẽ không phải rơi vào kết cục này!

Nhìn hai người bọn họ "chó cắn chó miệng đầy lông", mọi người xung quanh đều “phì” một tiếng tỏ vẻ kinh tởm.

Đoàn trưởng Trương nhìn không nổi nữa, đánh gãy cuộc khắc khẩu∶ “Dẫn hai người họ tới văn phòng sư trưởng đi, gọi phó đoàn trưởng Thái tới cùng luôn, để hắn ta giải thích xem đây là chuyện gì!”

Đám người tiền trinh dẫn hai mẹ con bà Thái đi, tất cả mọi người không tự chủ được muốn đi theo hóng chuyện, bỗng họ nghe được một tiếng vỗ tay vang lên, quay đầu lại thấy Liễu Tố Tố đứng dưới biểu ngữ.

“Đồng chí Liễu, chúng ta còn họp nữa không?”

Liễu Tố Tố cười cười∶ “Sao lại không họp, hôm nay sau khi họp xong chúng tôi phải thống kê danh sách rồi đưa đến thành phố bắt đầu làm ống nước nữa, muộn một ngày thì lương thực của có thể sẽ ít đi một chút, mọi người bỏ được sao?”

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người cười rộ lên.

Cũng đúng, hóng chuyện lúc nào mà chẳng được? Hơn nữa dù bây giờ bọn họ có đến cũng chưa chắc sẽ được vào, không bằng đem việc lương thực giải quyết trước rồi đi xem náo nhiệt sau.

Việc làm của bà Thái bị bại lộ, đủ loại lời đồn về hệ thống tưới nước tự nhiên cũng tự sụp đổ. Đặc biệt là hiện tại ruộng của quân đội trên cơ bản đều lắp ống nước, có quân đội bảo đảm như vậy, trừ một bộ phận nhỏ những người già cố chấp không chịu mạo hiểm ra, thì những quân tẩu khác đều đến báo danh.

Nhìn nhóm người già không chịu nghe lời khuyên, Liễu Tố Tố cũng thấy có chút hao tổn tâm trí.

Chỉ còn hơn 1 năm nữa thôi là đến nạn đói, cô đương nhiên hy vọng trong tay mọi người có càng nhiều lương thực càng tốt, dù là người không quen biết, cô cũng không thể trơ mắt nhìn người đó đói chết.

Nhưng cô cũng biết khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, với những người này, chỉ có sau khi thấy người khác có chỗ tốt, họ mới có thể thật sự nguyện ý thay đổi.

Thời gian thu hoạch còn mấy tháng nữa mới tới, dứt khoát chờ hiệu quả vậy, đến lúc đó không cần khuyên bọn họ cũng sẽ tự mình tìm tới cửa.

Sau khi họp và thống kê số lượng xong, Liễu Tố Tố liền trở về nhà. Mới vừa vào cửa, Hàn Liệt đã ra đón∶ “Em không sao chứ?”

“Tôi có thể có chuyện gì được.”

Hàn Liệt không tin, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc mới yên lòng∶ “Đoàn trưởng Trương bảo em một mình đối đầu với bà Thái, về sau không thể lỗ mãng như vậy, có chuyện gì em cứ nói với tôi.”

Nói cho anh, không phải anh đang huấn luyện sao? Đến bóng người còn chẳng tìm thấy.

Nhưng cô cũng biết là anh lo lắng cho mình nên không phản bác, gật gật đầu∶ “Kết quả xử lý bà Thái có chưa?”

“Có rồi.”



Sau khi Chung sư trưởng biết việc này thì rất tức giận, kêu tất cả cán bộ từ cấp doanh trưởng trở lên mở họp khẩn cấp, tuy rằng lần thứ hai bà Thái 'hạ độc' không thành công, số lượng hoa màu bị chết lần đầu tiên không nhiều lắm, nhưng loại hành vi này chắn không thể dung thứ.

“Bà Thái bị tạm giam, Thái Đào bị khai trừ khỏi đoàn văn công, về phần phó đoàn trưởng Thái thì bị xử phạt.”

Trừng phạt này không quá tính là nặng, nhưng cũng không nhẹ, dù sao cũng tính thành tài sản thực, bà Thái mất cũng mất không nhiều. Lúc tuyên bố xử phạt, phó đoàn trưởng Thái trừng mắt nhìn Hàn Liệt, trừng đến mức muốn rớt con mắt ra ngoài, nhưng Hàn Liệt mặc kệ hắn, vừa nghe đến Liễu Tố Tố tự mình bắt bà Thái lại, sợ cô xảy ra chuyện gì, liền vội vã chạy về nhà.

Liễu Tố Tố gật gật đầu∶ “Vậy ngô của tôi đâu?”

Hàn Liệt∶ “...”

Cô vẫn còn tâm tư quan tâm ngô, anh xem như đã tin cô thật sự không có việc gì.

“Mấy bắp ngô đó quan trọng đến vậy sao?” Hàn Liệt nhịn không được hỏi.

Liễu Tố Tố nhìn anh∶ “Đương nhiên là quan trọng, anh không biết ngô ngon thế nào đâu. ”

Hàn Liệt từ nhỏ đến giờ chỉ ăn ngô luộc đúng là không biết thật, “Hôm nay đoàn trưởng Trương đã nói chuyện này rồi, sư trưởng bảo mai sẽ có người đưa tới, 60 bắp, một bắp cũng không thiếu, đều trừ vào tiền lương của phó đoàn trưởng Thái.”

Liễu Tố Tố gật đầu, cũng xấp xỉ với số lượng cô tính.

Nhìn phản ứng của cô, Hàn Liệt thật sự rất muốn biết ngô còn có thể ngon đến mức nào.

Có lẽ bởi vì chột dạ, cùng ngày bà Thái bị đưa đến đồn công an, Thái Đào đã rời khỏi quân khu ngay trong đêm, không ai biết là cô ta đi lúc nào, hôm sau Liễu Tố Tố đi làm, thấy phó đoàn trưởng Thái lườm mình phẫn nộ cô mới biết chuyện này.

Tuy nhiên phó đoàn trưởng Thái phó hẳn phải thất vọng rồi, hắn phẫn nộ với Liễu Tố Tố căn bản chẳng tính là gì, trong lòng cô còn nghĩ, thích nhìn thì nhìn đi, dù sao mắt đau chính là hắn ta, tiền lương bị trừ cũng là hắn ta.

Hiện tại không phải mùa ngô, số ngô Chung sư trưởng đưa tới đều là ngô khô, Liễu Tố Tố nhìn thấy liền bảo mấy đứa nhỏ ngồi trong sân tách hạt.

Hàn Trình không hiểu∶ “Nương, trước kia bà ngoại đều trực tiếp nghiền thành bột, nương cũng muốn nghiền bột sao ạ?”

“Không, nương nổ bỏng cho các con ăn nha.”

“Nổ bỏng là gì ạ? Ăn vào sẽ nổ mạnh sao?” Hàn Trình chưa từng ăn qua, lỗ tai nhỏ lập tức liền dựng lên.

“Sẽ không, ăn vào là ngon bùng nổ luôn.” Liễu Tố Tố cười nói, chỉ tiếc trong nhà không mật ong, đành phải dùng nước đường thay thế, bằng không bỏng ngô sẽ càng ngon hơn.

Thừa dịp bọn nhỏ đang tách hạt ngô, Liễu Tố Tố múc một thùng nước định bắt đầu làm ruộng.

Thật ra từ trước tới nay cô chưa từng thử làm ruộng nước bao giờ, dù sao thì đời trước cô là người phương nam, cũng sống phương nam, cơm ăn không thiếu, ruộng nước rất nhiều, phần lớn mọi người ở đó đều rút cạn nước trong ruộng nước để làm thành ruộng cạn, người giống cô như bây giờ, muốn đem ruộng cạn biến thành ruộng nước thật đúng là chưa từng có.

Nhưng Liễu Tố Tố thật sự quá thèm ăn cơm, ngày thường cả ngày ăn gạo cơm không cảm thấy gì, nhưng đến khi dăm ba bữa không được ăn, dù không có đồ ăn, cô vẫn có thể ăn một chén lớn.

Hiện tại tính ra… Đã gần 2 tháng cô không được ăn cơm rồi!

Liễu Tố Tố hít một hơi, cảm thấy mình lúc này nhất định phải kiến tạo ruộng nước thành công!

Thời gian hiện tại còn chưa thiếu nước, tới mùa hè nước mưa càng nhiều hơn, đây đúng là thời cơ tốt nhất để thử nghiệm.

Sợ làm ở xa không tiện chăm sóc, Liễu Tố Tố làm luôn ở một miếng đất nhỏ trong vườn rau rau nhà mình, đất vườn rau khá phì nhiêu, hơn nữa mấy đứa nhỏ thường xuyên ở chỗ này đào giun nên đất cũng khá tơi xốp.

Lúc cô đổ nước xuống, đúng là đất đã ẩm ướt hơn nhiều, nhưng khi cô vừa định lật đất lên, nước lập tức thấm xuống, chỉ để lại một vệt nước nhỏ trên bề mặt. Đổ thêm nước, không còn, lại đổ tiếp, vẫn không còn...

Liễu Tố Tố ném cái thùng, như vậy không được, cô xoay người vào bếp lấy mấy miếng củi Hàn Liệt đã chặt, loại này hơi bẹp, cô dùng cái cuốc đào ra một cái hố to, đóng số gỗ vào mặt bên và mặt đáy hố, sau đó lấp đất lại.

Liễu Tố Tố hít sâu một hơi, trong lòng đầy chờ mong đổ thêm một thùng nước nữa.

“Lần này nhất định thành công, lần này nhất định thành công...”

Nhưng mà cầu nguyện cũng không có tác dụng gì, nước vẫn cứ thấm xuống đất, tuy tốc độ thấm lần này đã giảm nhưng vẫn như cũ một giọt cũng chẳng còn.

Liễu Tố Tố∶ “…”

Chuyện gì vậy, chẳng lẽ đất này có độc?

Cô lại lấy xẻng đào đất lên, đến khi nhìn thấy các khe hở giữa những miếng gỗ thì lập tức hiểu ra.

À, hoá ra không phải có độc, là cô bị ngốc.



Vì ăn một miếng cơm mà tự làm mình ngốc luôn.

“Nương, ngô tách xong rồi, nương mau tới nổ mạnh một chút nha!” Hàn Trình lớn tiếng gọi cô.

Liễu Tố Tố hữu khí vô lực lên tiếng, lại đào mấy miếng gỗ ra phơi trong sân, sau đó mới cầm ngô vào bếp.

“Nương, vừa rồi nương làm gì đó?”

Phía sau Liễu Tố Tố giống như gắn thêm một cái cái đuôi nhỏ, phần lớn thời gian đều là Hàn Cẩm, nhưng chỉ cần có ăn ngon thì sẽ biến thành Hàn Trình. Thằng nhóc còn thì thầm cái gì đó không ngừng, y như cái đồng hồ báo thức.

Liễu Tố Tố mang hạt ngô ra rửa∶ “Không làm gì cả, nương chỉ xới đất trong vườn thôi.” Với những hành động ngu ngốc vừa rồi của mình, cô từ chối nói ra.

Chỉ là rất nhanh Hàn Trình cũng không còn tâm tư nói chuyện, bởi vì nó nhìn thấy nương lấy đường trắng.

Đối với trẻ con mà nói, ngọt đồng nghĩa với ngon, mà theo tay Liễu Tố Tố đổ vào nồi ngày càng nhiều đường, hai mắt Hàn Trình càng sáng rực lên, giờ thì nó đã tin bỏng ngô nương nói ngon rồi!

Thêm chút nước vào nồi xào thành nước đường, đến khi nước đường chuyển sang sang màu nâu thì đổ ngô vào, đảo qua một lúc rồi đậy nắp nồi lên, Liễu Tố Tố nhét thêm củi vao bếp, ngọn lửa càng bốc lên cao, đột nhiên có tiếng "bộp bộp" truyền đến.

Hàn Trình kinh ngạc vô cùng∶ “Nương, ở đây đang đốt pháo sao?!”

“Không phải pháo, là bỏng ngô.” Thời gian ngô nở tương đối dài, càng về sau càng kịch liệt, âm thanh này hấp dẫn mấy đứa nhỏ chạy tới, Liễu Tố Tố sợ ngô bay loạn vào mắt bọn chúng, bèn dùng tay ấn xuống nắp nồi, chờ đến khi bên trong không còn tiếng động nào nữa mới mở nắp ra.

“Oa~! Sao tự nhiên lại nhiều thế này!” Hàn Trình hô lên.

Ban đầu Liễu Tố Tố không cho nhiều ngô lắm, hơn nữa nồi lớn nên chỉ xếp được một tầng mỏng mà thôi, nhưng sau khi ngô nở thì toàn bộ trong nồi đều là bỏng ngô ngào ngạt hương đường.

“Ngon không?” Liễu Tố Tố đút cho mỗi đứa một miếng.

"Rắc" một tiếng, miếng bỏng ngô ngọt giòn bị cắn vỡ, mùi hương lập tức xông lên, bốn đứa nhỏ không hẹn mà cùng gật đầu, mắt lóe sáng tràn ngập kinh hỉ∶ “Ngon ạ!”

Thật sự siêu siêu ngon, nương quả nhiên không lừa bọn nó!

Liễu Tố Tố không thích ăn ngọt, mà bỏng ngô phải ăn nóng mới ngon, vừa định chia cho bốn đứa mỗi đứa một chén, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng Lữ Linh Chi∶ “Tiểu Liễu, em đang làm gì đó, động tĩnh lớn như vậy.”

Chị ấy còn chưa vào đến sân đã nghe thấy tiếng, ban đầu còn tưởng nhà ai đốt pháo cơ, sau lại nghĩ, chưa sang năm mới đốt pháo cái gì?

Liễu Tố Tố cười∶ “Em làm bỏng ngô, Đại Cường Nhị Cường mau tới đây, cùng mấy đứa Tiểu Cẩm ăn chung đi.” Quay đầu lại, bị thứ trong tay Lữ Linh Chi hấp dẫn∶ “Đây là lưới đánh cá hả chị?”

“Đúng vậy, chị đoán phiếu thịt nhà em cũng hết rồi, chúng ta bắt cá đi!”

Trong nhà nhiều con, ăn cá quá tốn sức, làm thành cá viên phiền toái, nếu muốn chiên cá thì lại tốn dầu, làm kiểu khác cô sợ các con bị hóc xương, cho nên bắt cá đối với Liễu Tố Tố không có gì hấp dẫn, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một sự kiện khác, đáp ứng luôn∶ “Được! Chúng ta đi luôn đi đi!”

Tuy cô không muốn bắt cá, nhưng cô muốn ra bờ sông, bờ sông nhiều nước, biết đâu có thể trồng lúa nước thì sao!

~⭐⭐⭐